Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng
Chương 20: Mùi của hắn
Những đại lộ rộng thênh thang như dát vàng ánh sáng đèn điện, đông nghịt người xe. Giờ tan tầm ai cũng vội vã, hối hả trở về nhà. Hoàng Khải Trân xếp gọn mọi thứ, rời bàn làm việc, xuống nhà xe trước chờ Khắc Lâm, bận rộn cả buổi chiều, giờ anh đi đâu cô cũng không biết nữa.
Vừa xuống tầng hầm nơi để xe, cô gặp Phương Châu cũng đang lấy xe ra về.
” Chị!” Khải Trân tươi cười
” Về muộn vậy hả?”
” Vâng!” Cô đáp nhẹ, trong lòng hơi trần trừ, chị Phương Châu thông minh lại khéo léo, nên hỏi chị “tư vấn” chuyện xin anh Lâm đi ăn tối hay không?
” Đang suy nghĩ điều gì mà ngẩn ra thế?”
” Em bảo…tối nay…em có hẹn với phó tổng Sunshine nhưng sợ anh Lâm không cho đi, chị bày cách cho em được không?” Cô ngập ngừng, vẻ mặt hơi ngượng
” Hoàng Phong hả? Ha ha! Được thôi, cứ về đi, tối chị khác có cách!”
Phương Châu cười, hai con người này…
Phương Châu lên xe ra về, để lại Khải Trân ngẩn người, cách gì mà lại không nói với cô cơ chứ?
Buổi tối, dù gì thì gì cũng phải lót dạ, trong bữa cơm cô vẫn ăn cơm cùng Khắc Lâm và ông bà.Xong xuôi, Khải Trân mặc quần áo sạch sẽ, thơm tho, lâu lắm rồi, cô chưa đi đâu với cậu Phong…
” Lát nữa có hẹn với Phương Châu hả?” Khắc Lâm dõng dạc đứng nhướn mày nhìn cô
” Không ạ…à à vâng, em có hẹn với chị ấy!” Cô ấp úng, tý nữa thì làm hỏng chuyện, chị Phương Châu cũng bày cách giỏi ghê, nói cô có hẹn với chị ấy để anh Lâm không biết.
Trước khi ra khỏi nhà, Khắc Lâm khẽ vén tóc cô, cài lên đó một chiếc cặp xiêm nhỏ, có đính đá.
” Xinh hơn rồi đó!” Anh Lâm khen, cô hơi cúi đầu chào Khắc Lâm rồi ra cổng.
Khải Trân lên xe, chiếc xe lăn bánh đến một nhà hàng sang trọng trong thành phố, cô đâu biết rằng, chiếc cặp xiêm kia chính là chiếc máy ghi âm trực tiếp mà Khắc Lâm cài lên tóc mình.
Bước vào nhà hàng đã thấy Hoàng Phong ngồi ở đó, thấy cậu, cô hơi lúng túng. Các món ăn đã được bày ra, cô cũng ăn ở nhà rồi nên không muốn ăn cho lắm.
” Ngồi đi!”
” Vâng!”
” Chúng ta vào công việc chính nhé!”
Khắc Lâm ngồi ở nhà, nghe hết cuộc trò chuyện của hai người họ, hầu hết toàn là chuyện công việc nhưng thỉnh thoảng, hai người lại im lặng không nói gì.
Khải Trân, em giỏi lắm!
Khắc Lâm lấy điện thoại, gọi cho Phương Châu
” Alo!” Giọng nói nhỏ nhẹ truyền qua chiếc điện thoại
” Cô muốn nghỉ việc?”
” Sao, phó tổng phát hiện rồi hả? Nhanh hơn dự tính của tôi đó!”
Bị khen đểu, Khắc Lâm lại càng nghiêm nghị
” Ngày mai cô khỏi đến công ty!”
” Hoàng Khắc Lâm! Anh mới chỉ làm phó tổng chưa đầy hai tuần, đừng hòng lạm dụng chức quyền! Con bé nó muốn đi, vì sợ anh mà nó không dám!Dù sao cũng là vì công việc của công ty!”
” Cô…lắm chuyện! Tôi sẽ đổi người thay Khải Trân nhận công việc bên Sunshine!”
” Anh tưởng đổi người dễ như ăn bánh vậy hả? Khải Trân làm biết bao nhiêu năm, liệu tổng giám đốc có đồng ý hay không? Thôi, tôi cúp máy đây!” Phương Châu tắt máy trước, nhún vai một cái, tên Khắc Lâm này…hắn thật ra chỉ muốn phá đám Hoàng Phong và Khải Trân!
Gần 9 giờ rưỡi, Khải Trân xin phép về trước.
” Tôi xin phép về trước!” Cô chào cậu, xưng hô anh – tôi…ngượng mồm lắm, cậu ơi, cho em gọi một tiếng cậu thôi có được không?
” Tôi đưa cô về!” Cậu cũng đứng dậy
” Thôi, em tự về được, cậu không cần như vậy đâu!”
Cô lỡ miệng xưng hô cậu – em. Không hiểu sao cái miệng không nghe theo não, trời ạ!
Hoàng Phong khẽ ngưng lại, cô và cậu khựng lại một chút, không ai nói một tiếng nào…
” Ừ! Nếu mày không thích!” Hoàng Phong bỏ đi trước, cậu lướt qua cô như cô chưa hề tồn tại…hóa ra một chút cậu bên cô…cô không hề muốn!
Hoàng Khải Trân đau lòng, đứng không nhúc nhích…Cậu! là em không muốn cậu và anh Lâm xích mích thôi, thật ra…em muốn cậu chở em về!
Cô bắt taxi ra về, vừa mở cửa phòng đã thấy anh Lâm ngồi ở đó, cô hơi sợ, khẽ đưa mắt liếc vẻ mặt cậu…vẫn rất bình thường…
” Anh chưa ngủ ạ?” Cô ngồi xuống ghế sofa cùng cậu
Khắc Lâm rời khỏi ghế, bước đến giá sách cất quyển sách, khẽ tiến lại gần cô, tay cậu nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của cô…
” Anh Lâm!” Cô luống cuống
” Sao hả?”
” Anh làm gì vậy?” Cô hoảng, ánh mắt cậu lại càng sắc nét hơn
” Cởi áo của em! Áo của em nồng nặc mùi của hắn, em nghĩ anh không biết sao?”
” Anh ta không chạm vào áo của em!” Tim cô đập rất nhanh, từ lúc về nước, đây là lần đầu tiên anh Lâm tức giận
” Thế còn quần thì sao? Hắn đã chạm chưa?”
” Chưa chạm gì hết…anh đừng làm em sợ!” Cô dễ khóc…lại sùi sụt thêm một lần nữa, giọt nước mắt long lanh lăn từ khóe mắt, chạm đến khóe môi nhẹ nhàng kia…
” Em…ngủ đi, không khóc nữa!” Khắc Lâm ra khỏi phòng cô, đóng rầm cửa lại, cô ngồi trên giường, khóc nấc lên, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bé gái nằm ôm gấu bông năm nào khóc thút thít…
” Ngủ đi!” Chấn tĩnh lại, Khắc Lâm mở cửa phòng cô, ôm cô lên giường đắp chăn gọn gẽ, cậu nằm ôm cô ngủ, không dám cự tuyệt, cô khẽ dựa đầu vào ngực cậu, nhắm mắt mơ màng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!