Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng
Chương 19: Đi ăn tối
Thấy tiếng mở cửa, cô tưởng Khắc Lâm nhưng hóa ra đó là chị Phương Châu.
” Em xem lại đề án một lần nữa đi nhé!”
” Vâng!”
” Em có chuyện gì phải không?” Phương Châu nhìn cô khẽ nhíu mày
” Không ạ!” Cô chối
” Nhìn mặt em rõ nét thế kia cơ mà!”
” Em không có gì mà! Chị đi làm việc đi!” Khải Trân cười, mặt cô thể hiện ra rõ nét vậy sao. Phương Châu lừ đừ ra khỏi cửa, nhìn theo bóng cô, Khải Trân lại nhớ đến những ngày “tăm tối”, khi Khắc Lâm đi du học, Phương Châu luôn bên cô. Sau này, khi cô vào làm trong Rosa, chị em trùng trùng điệp điệp, Phương Châu cũng xin vào làm.
Được một lúc, phó tổng Rosa bước vào phòng làm việc, nhìn qua Khải Trân một lượt, cậu rót một cốc nước lọc đem đến cho cô.
” Sao mệt mỏi thế?”
Khải Trân ho khan vài tiếng…kể từ lúc gặp lại cậu Phong tâm trạng cô rối bời.
” Em mệt hả? Anh đưa về, chiều thì đi làm!” Khắc Lâm nhíu mày, nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt trở nên trìu mến.
” Sắp trưa rồi, hôm nay em tăng ca!” Cô xua tay
” Công ty thiếu em cũng không chết đâu!” Khắc Lâm vừa nói vừa lôi cô xuống nhà để xe của công ty. Trước ánh mắt tò mò, soi mói của mọi người, Khải Trân ngại không để đâu cho hết, ngập ngừng theo Khắc Lâm.
Về nhà, cậu đưa cô lên phòng, để cô nằm nghỉ, lặng lẽ bước ra đóng cửa, không quên dặn chị Tơi.
” Trông chừng con bé cẩn thận!”
” Vâng thưa cậu!” Chị Tơi khép nép
Khải Trân nằm trong phòng, một mớ hỗn độn trong đầu cô rối loạn…cậu Phong! Cô nhớ cậu! Lại nhớ cậu thêm một lần nữa! Chỉ tội…cậu có chị Uyển Nhược, xinh đẹp, tài giỏi và cao ngạo, chị ấy mọi thứ đều hơn cô.
3 giờ chiều, Khải Trân nhận được cuộc điện thoại từ công ty.
” Chị Trân, công ty Sunshine muốn gặp chị!”
” Phó tổng Lâm đã biết chưa?”
” Dạ chưa!”
Cô ngập ngừng một lúc mới nói:
” Được!”
Cô cúp máy, trong lòng đắn đo thêm một lần nữa. Vừa họp lúc sáng, chiều lại đi gặp, xoay cô như con chong chóng. Khẽ thở dài, cô dậy mặc quần áo rồi ra ngoài.
” Em đi đâu vậy?” Chị Tơi thập thò ở cửa
” Công ty bên muốn gặp em!”
” Nhưng…cậu Lâm bảo chị không được cho em ra ngoài” Tơi ngập ngừng
” Chị cứ bảo anh Lâm là em muốn ra ngoài!”
Khải Trân ra cửa, bắt taxi đến Sunshine. Xuống xe, nhìn đồng hồ đã nửa chiều, Khải Trân vội lên phòng phó tổng.
Ánh nắng tà chiều nhẹ nhẹ khẽ lướt qua mà không hề le lói, chiếu thẳng đến khuôn mặt tuấn tú đang chăm chú kia.
” Phó tổng, cô Khải Trân bên công ty Rosa đến rồi ạ!”
” Hừm!” Một tiếng hừm nhẹ phát ra
Khải Trân bước vào, trên tay cầm tập đề án.
” Chào…chào phó tổng!” Cô ngập ngừng
” Chào cô, mời cô ngồi, tôi xem qua đề án được chứ?”
” Được! Được!” Khải Trân vội đưa tập đề án cho Hoàng Phong. Cậu cầm rồi ngồi xuống ghế sofa lặng lẽ lật từng trang giấy, xem xét một cách cẩn thận.
Cậu xem lâu ơi là lâu, cô ngồi đợi mà mướt mồ hôi. Khải Trân ngồi, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn Hoàng Phong, cô…không chịu được! Tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Cậu…rất đẹp! Những tia nắng chiếu qua ô cửa kính rọi lên khuôn mặt tuấn tú kia, lòng cô rung động. Đôi lông mày sắc nét, cặp mắt chứa hàng ngàn điều bí ẩn kia làm cô không cầm được lòng mình mà suy nghĩ mông lung: ” Cậu vẫn đẹp trai như ngày nào!”
Hoàng Phong ngồi xem đề án mà thâm tâm và sự chú ý của cậu đều đặt lên người cô. Cô ngồi kia, ngồi nhìn cậu!
” Tối nay cô có thể đi ăn với tôi không?” Cậu ngẩng lên nhìn cô, tay vẫn cầm tập đề án.
” Tối nay…tôi…” Cô ngập ngừng, anh Lâm còn lâu mới cho cô đi, với lại…cô đi cùng cậu, liệu chị Uyển Nhược có tỵ nạnh hay không?
” Cô có thể không đi cũng được, nhưng đề án này….”
Hoàng Phong vừa nói vừa nhíu mày nhìn tập đề án.
” Tôi…tôi sẽ đi!” Khải Trân quyết định vội vàng, coi như cô vì công ty.
” Vậy hẹn cô 7 giờ 30 phút!”
Khải Trân gật đầu, lòng cô lại thêm phần lo lắng, anh Lâm…làm sao có thể cho cô đi chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!