Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng - Chương 18: Người xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng


Chương 18: Người xưa


Ăn tối xong xuôi, Khải Trân dọn dẹp rồi rửa bát.

” Ăn nhiều mà sao vẫn bé xíu vậy nhỉ?” Cô đang rửa bát, Khắc Lâm lại ôm eo cô

” Bỏ em ra!”

” Không bỏ!” Cậu vẫn ôm eo cô làm cô nhột chết mất

” Bà kìa, bỏ em ra để em rửa bát!”

” Bà thì kệ bà!”

” Chết này!” Khải Trân té nước vào người Khắc Lâm, cậu cũng không thua kém té lại cô. Hai người ướt như chuột lột.

” Em lên nhà thay quần áo đây! Bà bảo anh đi ngủ sớm để mai đến gặp mọi người đấy!”

” Anh biết rồi!”

Cô lên phòng sắp xếp mọi thứ, mở laptop làm nốt đống dự án để mai sang hợp tác với công ty đối tác Shunshine, mệt muốn đổ luôn tại chỗ. Cô nghe nói, phó tổng Shunshine mới từ Úc về từ hai tuần trước thì phải, xem ra rất khó để cô thuyết trình trôi chảy trong lần này.

Khắc Lâm đang định lên phòng, bà chủ gọi cậu quay lại

” Ngồi đây mẹ xem nào!”

” Sao mẹ?” Khắc Lâm ngồi xuống sofa

” Vị trí phó tổng vô cùng quan trọng, con đảm nhận được luôn chứ? Hay thực tập một tuần đã rồi vào làm?”

” Con làm được! Nhưng…”

” Nhưng sao?”

” Trân phải chuyển lên phòng con!”

” Được rồi! Cứ để mẹ lo!”

Sau một hồi đàm phán với mẹ, cậu cũng chịu đi ngủ cho, về đến nhà thoải mái hẳn, hơn hết là có mặt để canh trừng tận tay Khải Trân của cậu.

Buổi sáng, Khải Trân đến công ty cùng Khắc Lâm, mọi người trong công ty chào đón phó tổng rất nồng hậu. Con trai của tổng giám đốc có khác, vừa đẹp trai, tài năng, mấy chị trong công ty chết mê, nhưng không ai dám ho he tiếng nào vì nghe đồn Khắc Lâm là của Khải Trân, hoa đã có chủ. Hôm nay, cô chuyển lên phòng phó tổng, mọi người lại càng đính chính cái tin phó tổng và Khải Trân có gian tình.

” Sao em lại chuyển lên đây ạ?”

” Anh đi đâu em đi đó!”

” Vâng!” Tốt hơn hết là nên tuân lệnh anh Lâm, cô ngồi vào bàn, bắt đầu làm việc.

Đúng 8 giờ, nhân viên gõ cửa vào phòng phó tổng gọi cô

” Chị Trân, đến giờ sang Sunshine rồi ạ!”

” Ok, chị xuống ngay đây!” Cô cầm túi xách, bước ra cửa

” Khoan!” Khắc Lâm lên tiếng, bước chân của cô khựng lại

” Sao ạ?”

” Không có gì, em đi đi!” Shunshine? Công ty của Triệu tộc mà, chẳng phải Hoàng Phong sẽ làm ở đó sao? Hắn đã về nước ư? Khắc Lâm suy nghĩ, vẻ mặt cậu có chút mãn nguyện và thách thức, liệu Hoàng Phong đã quên Khải Trân?

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua tấm tường kính của tòa nhà cao tầng, trên tầng 9, nhân viên các công ty đang có một cuộc họp, chuẩn bị gặp mặt phó tổng Sunshine. Ai cũng hồi hộp được gặp mặt phó tổng, không biết anh ta sẽ đồng ý hợp tác với ai nữa. Khải Trân chuẩn bị sẵn tinh thần lên thớt!

” Phó tổng, xin mời!”

Phó tổng bước vào, mọi người đều vỗ tay, chỉ có mình cô là hững hờ, ánh mắt, vầng trán cao kia sao quen thuộc đến thế, Hoàng Phong, là cậu! 6 năm rồi, cậu cũng khác nhiều lắm, nhưng cô làm sao quên được ánh mắt như chứa ngàn điều bí ẩn kia. Cổ họng cô lại nghẹn, lồng ngực như bị chèn ép, cậu, cậu quên em ư?

” Chào mọi người! Giờ chúng ta vào vấn đề chính thôi, từng công ty đối tác sẽ thuyết trình, sau đó, tôi gặp riêng từng người!”

” Công ty Rosa!”

Nghe cậu gọi, cô giật bắn cả mình, vội đứng dậy, ôm chiếc laptop đặt lên bàn rồi trình chiếu về bài thuyết trình của mình. Nhưng sao chân cô run đến thế, đứng trước mặt cậu, cô run!

” Sao vậy?” Hoàng Phong lên tiếng

Khải Trân khẽ ho khan một tiếng, lấy lại tinh thần

” Tôi thấy dự án mà chúng ta cần phát triển quan trọng nhất là lợi nhuận, tỷ trọng và cơ cấu kinh tế mà chúng ta thu thập được, như các mô hình hoặc sơ đồ về phát triển chẳng hạn…”

Hoàng Phong gật đầu, bài thuyết trình tuy không hoàn hảo nhưng cách phát triển có phần mới mẻ, cậu sẽ hợp tác xem sao. Nhưng chỉ có duy nhất một điều, đó là con nhóc đáng ghét, làm sao mà cậu quên được nó, cái đứa “phụ tình” cậu. Nhìn cô mà cứ như xa vời lắm, mông lung lắm. Cậu chỉ muốn lao vào túm chết cô như hồi xưa, cái hồi mà cậu bắt cô thơm má, đưa cô đi thả diều, xé thịt gà cho cô, hình ảnh ký ức xưa toàn là hình ảnh cô – Khải Trân. Nhưng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, nói là thế, tim cậu như quặn một nhịp! Cô còn tình cảm với cậu hay không? Nghĩ đoạn, cậu lãnh đạm

” Tôi quyết định hợp tác với Rosa! Mời cô vào gặp riêng tôi!”

Cái gì? Cô với tôi? Sao xa lạ đến thế! Cậu không hề nhớ cô, cậu quên cô thật rồi!
Cuộc họp kết thúc, Khải Trân chậm rãi bước vào phòng phó tổng, cô vừa vui lại vừa buồn, vui vì hợp tác thành công, còn buồn…vì cậu không nhận ra cô! Là cậu không nhận ra thật hay cố tình không nhận ra?

” Chào cô! Mời cô ngồi!” Cô với tôi – hai tiếng như xé lòng, thà cậu gọi cô là mày…còn thân thiện hơn nhiều!

” Vâng!”

” Tôi thấy cách phát triển của công ty cô rất mới mẻ, rất vui khi được hợp tác với cô!” Hoàng Phong giơ tay, bắt tay với cô, bàn tay cậu thật sự rất ấm áp…Nhưng vì sao lại là cái bắt tay mà không phải cái ôm, ghẹ vào lòng như trước kia?

” Tôi xin phép về trước!” Đoạn, cô chào cậu rồi về.

” Hôm nào cô đến, cứ lên thẳng phòng của tôi, không cần khách khí!” Cậu nhìn cô

Hai người còn đang nói chuyện, cửa phòng bật mở, một bóng dáng mảnh mai bước vào.
” Anh! Anh à!”

Khải Trân đứng hình, người con gái kia…chị Uyển Nhược! Chị ấy là người yêu cậu? Hay…vợ cậu? Cô cúi đầu, bước ra khỏi phòng phó tổng rồi ra về, đầu óc cô quay cuồng như điên loạn, con tim đau nhói…từ nay, một tiếng cậu cô cũng không dám thốt ra nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN