Vọng Tình Say Mê
Chương 27
Tử Hàn quay đầu nhìn A Nam, anh thở dài rồi nhanh chóng xoay người rời đi, Xuân Hỷ liếc mắt nhìn qua, cô lo lắng vội vàng đi theo sau anh, Tình Phong ngớ người, nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chàng vội đi xuống bên dưới bế bổng A Nam lên rồi nói: “Thật hết cách với nàng.”
Vua Lê lặng người có chút mất tự nhiên, Khả Siêu cầm ly rượu đưa lên miệng, Tố Bình thản nhiên đưa tay qua nhéo anh một cái vào đùi, miệng lẩm bẩm đủ để cho anh nghe thấy: “Ta bảo chàng đừng uống nữa mà chàng không nghe hả?”
Khả Siêu há mồm nhăn nhó, anh gồng mình chịu đau, tay run run đặt nhẹ ly rượu xuống bàn rồi nhanh chóng đưa xuống xoa xoa chỗ bị nhéo: “Nàng làm gì vậy? Hôm nay là ngoại lệ, để cho ta uống…”
Tố Bình trừng mắt, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ngoại lệ hai mươi ly đối với chàng vẫn chưa đủ sao?”
Khả Siêu cứng họng bậm môi, tay đưa lên làm kéo khóa miệng, anh sợ nói thêm một câu nữa chắc chắn sẽ bị sư tử Hà Đông làm thịt.
A Nam ngã đầu vào ngực Tình Phong, hai mắt lim dim nói mớ trong vô thức: “Tình Phong… muội nhớ huynh…”
Hết câu, A Nam díp mắt ngủ ngoan như một con cún, mọi người vui vẻ lên tiếng: “Hoàng thượng, người mau đưa hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi đi, không cần quay trở lại đâu?”
Tình Phong đỏ mặt có chút khó xử cùng ngượng ngùng, chàng bế A Nam đi vào bên trong, đặt cô xuống giường nhưng không gỡ được tay cô, A Nam buông tay đưa lên mặt gãi gãi, khóe môi nhấp nhấp, Tình Phong cúi khom người hôn nhẹ lên môi A Nam, nụ hôn phớt yêu thương đầy ma mị.
Chàng phân phó cho hai cung nữ ở lại xem chừng A Nam, một mình chàng trở ra cùng với mọi người vui vẻ, Tử Hàn đứng ở bên ngoài hành lang ngự viện, anh bực bội khó chịu đấm mạnh tay vào vách tường, một ít máu túa ra đọng lại trên mu bàn tay, tường rung rung làm miếng ngói rơi xuống, Tử Hàn vẫn đứng yên bất động, Xuân Hỷ vừa nói vừa chạy đến xô Tử Hàn về phía trước: “Cẩn thận.”
Tử Hàn đứng không vững, ngã bổ về phía trước, “cốp” một tiếng, Tử Hàn giật mình quay đầu, anh từ dưới đất đứng lên đi nhanh đến ôm lấy Xuân Hỷ, giọng hớt hải: “Xuân Hỷ… Xuân Hỷ… muội tỉnh lại…”
Xuân Hỷ từ từ mở mắt, giọng yếu đuối run rẩy: “Huynh không sao… thật tốt… quá…”
Xuân Hỷ ngất liệm đi, máu từ đầu chảy xuống không ngừng, Tử Hàn hốt hoảng nhìn dòng máu nóng ấm đang chảy xuống lan ra trên lòng bàn tay của mình, anh bế bổng Xuân Hỷ đi vào một gian phòng giành cho thượng khách rồi nhanh chóng sai người đi gọi thái y.
Vỹ Kiệt đắp thuốc rồi băng bó vết thương cho Xuân Hỷ, anh đứng dậy nhìn qua Tử Hàn nhỏ tiếng nói: “Thế tử yên tâm, vết thương của nàng ta không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần nghỉ ngơi ngủ một giấc là không việc gì.”
Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm, anh tiễn Vỹ Kiệt ra cửa: “Làm phiền thái y rồi”
Vỹ Kiệt cúi đầu lui trước, một thời canh trôi qua, Tử Hàn ngồi ở bên giường canh chừng Xuân Hỷ, bản thân thầm trách tại sao chính mình lại vô dụng, anh nhíu mi, cất tiếng mắng nhẹ: “Đồ ngốc, sao lại đỡ giùm ta…”
Xuân Hỷ cử động ngón tay, Tử Hàn giật mình, anh sốt ruột, lo lắng gọi : “Xuân Hỷ… Xuân Hỷ…”
Xuân Hỷ từ từ mở mắt, xung quanh mờ nhạt dần dần rõ nét hơn, Ái Nhã từ bên ngoài chạy vào, cô kéo Tử Hàn quăng sang bên cạnh rồi thế chỗ ngồi vào, nắm lấy tay Xuân Hỷ, nước mắt nước mũi tèm nhem chảy xuống: “Xuân Hỷ sao rồi… có còn đau chỗ nào không?”
Cảm nhận được sự lo lắng, Xuân Hỷ ấm áp mỉm cười, trên mặt có chút sắc hồng: “Xuân Hỷ không sao… Ái Nhã… đừng khóc mà…”
Ái Nhã lau nước mắt, cô buôn tay Xuân Hỷ, nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài để lại lời nói: “Đợi một lát, Ái Nhã đi lấy cháo cho Xuân Hỷ.”
Căn phòng chỉ còn lại hai người, không khí thổi đến nóng rực khiến cho cả hai cảm thấy ngột ngạt, khó thở, Tử Hàn có chút khó xử nhìn Xuân Hỷ, anh rũ mắt, giọng nói trầm xuống có chút dứt khoát: “Sau này muội đừng làm những chuyện như vậy nữa… ta phải trở lại dự hôn lễ, muội nghỉ ngơi đi.”
Tử Hàn nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng, Xuân Hỷ cắn nhẹ môi, cô run người nấc lên từng tiếng nhỏ nhẹ, tận sâu đáy lòng nổi lên một dòng suy nghĩ còn chưa kịp nói ra: “Tử Hàn, huynh có thể giành cho muội một góc nhỏ trong trái tim huynh được không?”
Mặt trời khuất dần sau những dãy núi, màn đêm buông xuống một mảng tối đen như mực, những chiếc đèn lồng treo ở bên ngoài hanh lang được các cung nữ mồi sáng, ánh nến lung linh huyền ảo lan tỏa đầy ắp trong không gian, người này người nọ đi dự hôn lễ đều say đến độ không biết trời đất là gì? Họ được các thị vệ hộ tống về phòng, một số khác được các nô bộc đưa về tận nhà.
Kết thúc hôn lễ, Tình Phong vẫn tỉnh táo như chưa hề uống một giọt rượu, chàng vén rèm đi sâu vào bên trong, hai cung nữ cúi người thối lui ra ngoài, Tình Phong liếc mắt đến bên giường, nhìn A Nam vẫn còn đang say giấc, chàng lo lắng nghĩ bụng: “Ngủ từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn cái gì… không được…”
Tình Phong đi nhanh đến nhẹ nhàng đỡ A Nam ngồi dậy, giọng ôn nhu gọi nhỏ đánh thức: “A Nam, nàng tỉnh dậy ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé.”
A Nam mở mắt, bộ dạng thất thần nhìn Tình Phong, cô nhắm mắt gục đầu vào ngực chàng ngủ tiếp, Tình Phong thở dài, hai hàng lông mi anh tuấn khẽ rung nhẹ, trong đáy mắt ánh lên một tia không hài lòng, chàng lạnh lùng pha chút ôn nhu, nhỏ nhẹ nói: “A nam, nàng…”
Chưa kịp nói hết câu, A Nam mở mắt bừng tình, cô lật đật đẩy Tình Phong ra, mặt nhăn nhó nói: “Trên người huynh toàn là mùi rượu, rốt cuộc là huynh đã uống bao nhiêu ly?”
Tình Phong nghệch mặt ra, chàng cười mang theo chút hụt hẫng, thành thật nói: “Không nhiều, bảy mươi mấy ly.”
A Nam trố mắt ngạc nhiên rồi khẽ bật thốt lên: “Cái gì? Bảy mươi mấy ly… huynh…”
Tình Phong mỉm cười ngắt lời: “Chuyện thường thôi… có gì mà nàng ngạc nhiên dữ vậy?”
Tám cung nữ vội vàng mang điểm tâm đi vào rồi nhanh chóng thối lui ra ngoài, nhìn thấy thức ăn, bụng A Nam liền đánh trống biểu tình: “Ọt…ọt…ọt.”
Tình Phong sợ A Nam bị đói, chàng nhanh chóng bế cô đi đến chỗ cái bàn, đặt cô ngồi xuống ghế, bàn tay cầm lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào chén rồi hối thúc cô ăn thật no rồi mới được đi ngủ.
Ăn xong, Tình Phong chưa kịp nói câu gì liền bị A Nam tống vào buồng tắm: “Huynh lập tức đi khử hết mùi rượu trên người, không thì ra ngoài mà ngủ.”
Tình Phong đổ mồ hôi lạnh, chàng thở dài bất đắc dĩ thi hành, A Nam xoay người ôm miệng ngáp một cái thật dài: “Hơ~~~~, buồn ngủ quá.”
Vừa nói xong, cô vô thức leo lên giường, mới ngã lưng nằm xuống liền cảm nhận được một luồng khí lạnh ôn hòa mang lại cảm giác dễ chịu, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi ngay sau đó, Tình Phong một thân áo ngủ màu trắng đi ra, chàng nhìn A Nam nằm ở trên giường ngủ say như chết, khẽ lắc đầu đi đến nằm ở bên cạnh cô, ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Trời gần sáng, bây giờ chỉ mới là canh năm, A Nam trực giấc tỉnh dậy, ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay còn đang vắt ngang qua hông của mình, cô nắm lấy tay Tình Phong đặt nhẹ xuống giường, mắt liếc sang nhìn chàng, nhìn từ đôi mắt, sóng mũi, đôi môi rồi bất giác mỉm cười phán ra một câu: “Huynh ấy đẹp như vậy, trắng như vậy… làm nam nhi thật là uổng.”
Đột nhiên A Nam nảy sinh chủ ý, cô cong môi cười một nụ cười ranh mãnh chứa đầy ẩn ý, bước xuống giường, A Nam loay hoay bên bàn trang điểm và chiếc giường một lúc lâu rồi mới bước ra ngoài, cung nữ cùng lính thị vệ cúi người hành lễ, A Nam tranh thủ lúc Tình Phong còn ngủ, cô đi kiếm Xuân Hỷ, Ái Nhã và Tử Hàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!