Vọng Tình Say Mê - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vọng Tình Say Mê


Chương 26


Tình Phong đội long mão cưỡi ngựa trắng dẫn đầu đoàn rước dâu, chàng ngọc thụ lâm phong khoác trên mình bộ long bào đỏ rực, từ hoa văn uốn lượn độc đáo cho đến những mẫu in loang lỗ đầy màu sắc đều được các bậc thầy chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết, long phụng bay lượn từ đỏ rực đến vàng nhạt trông rất lộng lẫy.

Đội cẩm y vệ cưỡi ngựa nối bước theo chàng, các cung nữ đi bộ mặc trang phục hanfu màu vàng nhạt, hai người đi trước cầm cành thiên tuế, số khác đi sau cầm theo đèn lồng và rải cánh hoa hồng, trời trong mát, gió lay động thổi xuống đất những cánh hồng đỏ rực, ngựa trắng đội dải hoa hải đường màu đỏ dừng lại ở trước cổng Vương phủ.

Tình Phong hồi hợp nhảy xuống ngựa, chàng nhanh chóng bước vào phủ, Vua Lê cùng mọi người ra sân nghênh đón, Tình Phong sốt ruột quá, chàng quên mất cả lễ nghĩa, vội lướt qua đám người rồi chạy sâu vào bên trong.

Vỹ Kiệt rất nhanh đuổi theo phía sau chàng, giọng nói trầm ấm mang theo căng thẳng: “Hoàng thượng… xin người dừng bước…”

Tình Phong bỏ ngoài tai những gì mình vừa nghe được, chàng lo lắng đi qua ngã rẽ hành lang, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lâu như vậy mà nàng còn chưa ra.”

Ái Nhã và Xuân Hỷ dìu A Nam đi ra, Tố Bình đi ở bên cạnh, cô lên tiếng cất nhắc: “A Nam, từ bây giờ muội phải tuân thủ những gì mình đã học, muội hiểu chưa?”

A Nam thở đều trong tấm khăn, cô nhẹ giọng đáp: “Dạ.”

Tình Phong nhìn thấy A Nam, chàng mừng rỡ bước nhanh, miệng gọi lớn: “A Nam.”

A Nam thoáng bị tiếng gọi của chàng làm cho giật mình, tim đánh thịch một cái, cô rất muốn lên tiếng đáp lại nhưng đành phải tuân thủ quy cũ mà im lặng.

Tình Phong cau mày có chút ngạc nhiên, chàng nhủ thầm trong bụng: “Tại sao nàng không trả lời?”

Tình Phong đi đến định ôm A Nam thì một bóng người lao ra cản lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta thực không thể giao muội muội yêu dấu của ta cho ngài.”

Này là tình huống gì? Tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, Tình Phong nheo mắt khó hiểu, chàng lạnh lùng nói: “Tại sao?”

Khả Siêu hất cằm, giọng thản nhiên: “Muội muội của ta ngay từ đầu đã không đồng ý chuyện hôn sự này, căn bản muội ấy không có thích ngài.”

A Nam đen mặt, cô lên tiếng phản bác: “Ai nói muội không thích huynh ấy, muội yêu Tình Phong.”

Khả Siêu bị một ngàn từ “yêu” trong câu nói của A Nam đè cho dẹp lép, Tố Bình kéo Khả Siêu qua bên cạnh, mặt mày cau có nói: “Chàng rảnh quá hết chuyện làm phải không?”

Khả Siêu có chút hụt hẫng, thân thể mềm ra như cọng bún, miệng lảm nhảm: “A Nam lấy chồng rồi thì sau này ai sẽ chơi với ta.”

Tố Bình giật giật khóe miệng, cô thực sự rất muốn đánh Khả Siêu một cái để cho anh tỉnh táo đầu óc, Tình Phong ôm lấy A Nam siết chặt, giọng nhớ nhung kèm theo nhịp tim quấy nhiễu: “Ta nhớ nàng.”

A Nam bỏ quên quy cũ, cô đưa tay ôm lấy Tình Phong, một cảm giác ấm áp lan tỏa đáy lòng, Vua Lê bước đến, giọng nói có chút hối thúc, khẩn trương: “Mau đi thôi, đừng để mọi người đợi.”

Tinh Phong muốn ôm A Nam lâu thêm một chút, nhưng nghĩ tới việc các sứ giả và quan đại thần đang đợi ở chánh điện thì vội vàng buông nhẹ A Nam ra, chàng nắm tay A Nam, dìu cô ra cổng, đỡ cô bước lên cỗ kiệu hoa.

Tình Phong lên ngựa, Vỹ Kiệt ở phía sau cất to giọng: “Khởi kiệu hồi cung.”

Kèn trống vang trời, đoàn người quay đầu hướng hoàng cung thẳng tiến, dân chúng trong thành đến bây giờ mới được đứng dậy, họ tung cánh hoa mẫu đơn, miệng hô hoán chúc mừng: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Dân chúng bắt đầu xôn xao tiếng to, tiếng nhỏ: “Nghe nói hoàng hậu là đệ nhất mỹ nhân đó nha.”

Một người khác đứng ở bên cạnh nhỏ tiếng phản bác: “Ôi dào, liệu có đẹp bằng thiếu nữ ở cầu Vạn Thiên không? Nàng ấy mới là đệ nhất mỹ nhân a … Ô ô ô kiệu hoa thật lộng lẫy nha~~~”

A Nam cảm thấy vui trong lòng, toàn thân đang run lên vì hồi hợp, cô nắm lấy tay của mình tự nhủ: “Lạ quá, tại sao mình lại run thế này!”

Nửa khắc trôi qua, đoàn rước dâu dừng lại ở trước cổng hoàng cung, Tình Phong xuống ngựa bước nhanh đến bên cỗ kiệu, chàng nhẹ nhàng ân cần dìu A Nam bước xuống, cả hai sánh bước đi trên thảm đỏ, một trăm cung nữ đứng ở hai bên đường lần lượt tung lên cánh hoa hồng, thảm vải trải dài từ cổng hoàng cung cho đến thẳng chánh điện.

Bước vào sảnh điện, bao nhiêu lời chúc từ các vị sứ giả cùng các quan đại thần lần lượt truyền tới, Tình Phong cùng A Nam thực hiện tam bái thiên địa, chàng vén lên khăn trùm đầu, nhịp tim thình thịch hồi hộp đánh lên, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, mọi người nhìn A Nam không chớp mắt.

A Nam toát lên vẻ đẹp yêu kiều, đôi mắt long lanh trong sáng, khuôn mặt trắng hồng rạng rỡ, bộ váy cưới màu đỏ lấp lánh những viên ngọc nhỏ li ti, A Nam rung rung mi mắt, trên môi không hề đọng lại nụ cười, cô ngẩng đầu nhìn Tình Phong rồi khẽ cúi đầu, mặt tự dưng ửng đỏ, nội tâm nhủ thầm: “Huynh… huynh ấy như thế nào lại đẹp đến như vậy? Mình… mình không dám nhìn thẳng vào mắt huynh ấy.”

Tình Phong đưa tay nâng nhẹ cằm A Nam, giọng ôn nhu pha chút lãnh đạm: “Tại sao nàng lại tránh cái nhìn của ta?”

A Nam còn chưa kịp trả lời thì bị Tình Phong hôn tới, các vị sứ giả cùng quan đại thần có chút sững người cùng xấu hổ, Tử Hàn quay mặt, bàn tay run run nắm chặt thành hình nắm đấm, lòng nghĩ: “Tại sao lòng mình lại khó chịu? Nàng hạnh phúc như vậy… lý ra mình phải vui…”

Xuân Hỷ quan tâm, lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Tử Hàn đưa tay bóp mạnh trán, lời nói có chút không vui: “Không sao? Muội không cần phải lo cho ta đâu?”

Xuân Hỷ lặng lẽ cúi đầu, tim khẽ nhói đau, khuôn mặt âu sầu hiện rõ, cô nghĩ bụng: “Chẳng lẽ huynh không thể mở lòng với muội được sao?”

Hôn lễ náo nhiệt có đàn, có nhạc, có ca hát, mọi người như hòa vào cuộc vui, A Nam ngồi ở kế bên Tình Phong, cô ngượng đến nỗi đỏ cả mặt, Tình Phong liếc nhìn cô, mỉm cười nói: “Nàng làm sao thế? Không có gì để nói với ta sao?”

A Nam đưa mắt nhìn chàng, đôi mắt long lanh không chớp rồi từ từ đưa sang nơi khác, Tình Phong ngạc nhiên hụt hẫng, chàng cau mày đưa tay chạm nhẹ lên mặt A Nam: “Tại sao nàng cứ tránh ánh mắt của ta.”

A Nam không biết nên trả lời thế nào, cô ấp úng nói ra một từ: “Ngượng…”

Tình Phong xém chút nữa là bật cười ra tiếng, chàng ôm A Nam vào lòng, thanh âm nhè nhẹ thoang thoảng bên tai: “Nàng biết không? Ta… không đợi được nữa rồi…”

Vừa nói chàng vừa cắn nhẹ vào tai A Nam, đầu óc A Nam như muốn nổ tung, thân thể đột nhiên nóng rang, mặt sượng đỏ, tim phập phồng như muốn nhảy ra khiêu vũ, cô đẩy nhẹ Tình Phong ra, vẻ mặt xấu hổ lí nhí: “Muội muốn uống nước.”

A Nam bất giác cầm ly rượu của Tình Phong uống một hơi cạn hết, Tình Phong giật mình lấy lại ly rượu nhưng không kịp: “Cái này là rượu…”

A Nam choáng váng, đầu óc nổi sao, quay mòng mòng, trong miệng trào xuống cảm giác đăng đắng cay cay, Tình Phong lay lay A Nam, gương mặt có chút lo sợ: “Này, nàng làm sao vậy? Không lẽ mới uống có một ly mà nàng đã say.”

A Nam đứng phắt dậy bước xuống giữa sảnh điện, cô mất kiểm soát bắt đầu nhảy múa lung tung, mọi người ngạc nhiên há hốc mồm, Tố Bình không khỏi đen mặt: “Thôi chết, quên mất muội ấy uống rượu vào là sẽ nhảy múa lung tung.”

A Nam dang tay quay hai vòng, cô bước hai bước rồi xoay người, bước đi uyển chuyển thước tha, một làn hương thảo mộc lan tỏa xung quanh, nó như hương mê khiến cho mọi người lâm vào trạng thái mộng mị, A Nam lạnh lùng khẽ chớp mắt, tròng mắt đen trắng sáng rõ như thủy tinh, ánh mắt ấy hút hồn tất cả mọi người có mặt trong sảnh điện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN