Vọng Tình Say Mê - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vọng Tình Say Mê


Chương 25


Tố Bình quay sang cúi đầu xin lỗi, cô túm cổ áo kéo lê Khả Siêu về phòng, Ái Nhã sụt sịt ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy đẫm nước mang theo vài phần ngưng trọng: “Họ là ai vậy nhỉ?”

Xuân Hỷ thở phào nhẹ nhõm, tận sâu đáy lòng âm thầm cảm tạ Thượng Đế, cô lên tiếng nói: “Tử Hàn, huynh mau về phòng thay y phục đi.”

Tử Hàn gật đầu ừ một tiếng, anh nhanh chóng rời đi, A Nam chạy đến đại sảnh, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài vọng vào: “Phụ hoàng ơiiiiiiiiiii.”

Cô nhảy tưng tưng vào trong mất hết cả quy cũ ôm chầm lấy vua Lê, giọng nũng nịu: “Con nhớ phụ hoàng lắm lắm ahh~~~.”

Vua Lê lạnh lùng hừm một tiếng: “Con mà cũng nhớ đến ta sao?”

A Nam buông tay, cô nhìn vua Lê mà rưng rưng nước mắt: “Phụ hoàng~~~”

Vua Lê thở dài, ông cau mày dí ngón trỏ vào trán A Nam: “Con đó, chỉ giỏi làm cho ta lo lắng…”

A Nam trề môi, cô ôm lấy cánh tay vua Lê, đầu dựa lên vai ông, bất mãn nói: “Tại phụ hoàng chứ bộ…”

Vua Lê không khỏi lắc đầu thở dài, ông thật sự không biết nói gì thêm, cứ hễ nói một câu là A Nam lại đáp một câu trả treo, Vương gia và Thiết Nhi đứng ở bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Tử Hàn, Ái Nhã, Xuân Hỷ lần lượt bước vào, Vương gia nhanh chóng thúc giục cả ba: “Các con mau đến hành lễ với vua Lê đi.”

Cả ba có chút kinh ngạc, đang muốn thi lễ lại nghe vua Lê nói: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”

Vua Lê gật đầu, đôi mắt ánh lên sự hài lòng, ông lãnh đạm nói: “Là cận vệ của A Nam đây sao? Tốt, tốt lắm…”

A Nam đột nhiên nhớ đến một chuyện, đáy mắt lóe lên tia sáng bốn cạnh, cô trưng ra bộ mặt hớn hở rạng ngời, hai tay chìa tới trước mặt vua Lê, miệng nhanh nhảu nói: “Phụ hoàng, Hoa Tuyết Liên của con đâu?”

Vua Lê đen mặt đổ mồ hôi, ông nhủ thầm trong lòng: “Không nghĩ con bé còn nhớ đến chuyện này… là ai năm năm trước đã nhanh tay mua mất Hoa Tuyết Liên…”

A Nam nheo mắt có chút mong đợi, ai bảo phụ hoàng từng hứa sẽ tặng cô Hoa tuyết Liên một trăm năm nhân ngày đại hôn, Vua Lê nhìn A Nam, khóe miệng giật giật lẩm bẩm: “Hoa… hoa… Tuyết Liên…”

Đang lắp bắp không biết giải thích làm sao thì một nô bộc cầm một hộp gỗ từ bên ngoài đi vào, hắn cúi đầu thi lễ rồi nói: “Công chúa, có người nhờ nô tài đưa vật này cho người.”

A Nam tò mò cầm lấy hợp gỗ, tên nô bộc cúi đầu thối lui ra ngoài, mở nắp, bảy sắc cầu vòng tỏa ra, mọi người ngạc nhiên đứng dậy bật thốt thành lời: “Là Hoa Tuyết Liên ngàn năm…”

A Nam run run kích động, cô không nghĩ tới Hoa Tuyết Liên ngàn năm cũng có thể đem đi bảo quản được, A Nam thật muốn xem người gửi là ai, phía bên dưới đáy hộp có một lá thư, cô đặt hộp gỗ lên bàn rồi cầm thư mở ra xem: “A Nam, xin con thứ lỗi cho ta, ngày đại hôn của con… ta không thể tới được, này là quà cưới ta cho con, mong con được hạnh phúc.”

A Nam rũ mắt đượm buồn, nội tâm lặng đi: “Này là Nghi Hòa cô cô gởi cho mình, chẳng lẽ người sợ thân phận của người ảnh hưởng đến mình sao, Vua Lê lên tiếng nói: “Trăm năm Hoa Tuyết Liên – bách niên giai lão, ngàn năm Hoa Tuyết Liên – kiếp kiếp phu thê, món quà vô giá như vậy… là ai đã gửi cho con thế… A Nam.”

A Nam nhắm mắt nặng nề thở ra một hơi, cô nhẹ giọng nói: “Là Nghi Hòa cô cô, người nói không thể đến dự hôn lễ của con.”

Vua Lê cúi đầu trầm lặng, lương tâm có chút áy náy dày vò, Thiết Nhi mở to hai mắt, hai chữ Nghi Hòa vụt lên trong đầu bà: “Nghi Hòa… đó chẳng phải là tỷ tỷ của hoàng hậu sao?”

Không khí xung quanh trở nên vô cùng yên ắng, mọi người đều dùng ánh mắt hoang mang nhìn nhau, Vương gia thở ra một hơi, ông lên tiếng làm cho tình hình có vẻ dịu bớt đi: “Mọi người chắc cũng đói rồi, chúng ta mau đi dùng cơm đi.”

Mọi người loay hoay sắp xếp công việc, mới đó mà đã sắp hết một ngày, màn đêm từ từ buông xuống, mặt trời khuất dần sau những dãy núi xa, trời trở lạnh, sương đêm đổ xuống mang theo tiếng mưa rào rơi tí tách, A Nam cầm miếng ngọc mẫu đơn phỉ thúy tình duyên, cô thẫn thờ nằm ở trên giường suy tư.

Trong hoàng cung, mọi người vẫn còn đang bận rộn cho việc trang trí và bếp núc, Tình Phong rầu rĩ, chàng nằm trên long sàn, tay bắt lên trán suy nghĩ: “A Nam, nàng có biết là ta nhớ nàng lắm không? Không có nàng… ta chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến việc khác… thật sự rất nhớ nàng…?”

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, canh ba giờ tý, những con gà cất tiếng gáy đổi canh, chớp mắt đã đến canh năm giờ dần, mọi người trong phủ vương gia đều tỉnh dậy chuẩn bị cho một ngày trọng đại, Thiết Nhi đánh thức A Nam, bà phân phó nha hoàn hầu hạ A Nam tắm rửa thay hỷ phục.

A Nam được trang điểm lộng lẫy, không có một ai là không đưa mắt nhìn cô,Thiết Nhi mừng đến phát khóc, bà lấy khăn chấm chấm khóe mi, miệng ôn nhu nói: “Con đẹp lắm… rất rất đẹp…”

A Nam mỉm cười nhẹ nhàng, cô nghĩ đến Vân Nhân, tận sâu đáy lòng có chút tiếc nuối: “Mẫu hậu ơi, con thật sự rất muốn… người là người chải ba lược tóc cho con.”

Tố Bình thoa thêm chút phấn cho A Nam, Xuân Hỷ, Ái Nhã cùng 12 nha hoàn chỉnh chu hỷ phục cho A Nam, Khả Siêu ở bên ngoài liền chạy vào ôm chầm lấy A Nam, mọi người ngạc nhiên chết lặng, Tố Bình nổi điên, lập tức đá Khả Siêu ra ngoài không thương tiếc: “Chàng cút ra ngoài cho ta.”

Khả Siêu thất tha thất thiểu bước đi, anh lầm bầm: “Tại sao nàng lại đánh mình, một tháng trước nàng vừa hiền vừa dễ thương, giờ đây nàng chẳng khác nào một con cọp dữ…”

Từ trong nhà bay ra một hợp phấn cùng một tiếng nói giận giữ: “Chàng im miệng cho ta.”

“Bốp”, hộp phấn chọi trúng ngay đầu Khả Siêu, Khả Siêu ôm đầu ngồi một chỗ, A Nam sững người có chút ngạc nhiên, cô cũng cảm thấy là lạ, tại sao tính tình của Tố Bình lại thay đổi như vậy, cô nheo mắt hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”

Tố Bình cau có nói: “Tất cả là tại đại huynh của muội, huynh ấy hôn một nữ nhi trước mặt tỷ?”

“Đùng”, sấm đánh ngang tai, thiên lôi như bay tới, mây đen như bao phủ, A Nam bốc hỏa phừng phừng, môi bậm lại, nghiến răng nói thật rõ: “Cái gì? Huynh ấy dám sao?”

Tố Bình thở dài chán nản: “Thôi bỏ đi… chuyện cũng lâu rồi…”

A Nam đứng dậy hét lớn: “Khả Siêuuuuuuuuuuu… huynh chết với muộiiiiiiiiiiiiiii.”

Khả Siêu giật mình, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhớ lại ngày ấy, anh cùng Tố Bình đi dạo phố, anh ra tay cứu một cô gái, người ta vì trả ơn mà ôm hôn anh một cái, Tố Bình nhìn thấy… thế là ghen… ^^~~.

Tử Hàn bước vào phong, nhẹ giọng nói: “A Nam, hoàng thượng đang trên đường đến đây….”

A Nam quay sang mỉm cười “ừm” một tiếng, bản thân có chút hồi hộp, có chút vui vẻ, Tử Hàn lập tức quay mặt bước nhanh ra ngoài, mặt mày đỏ ửng lên, tâm lẩm bẩm: “Tại sao mình lại đỏ mặt…”

A Nam hít thở, mí mắt nháy liên tục, tay cũng theo đó mà run run, Thiết Nhi nắm lấy tay A Nam, bà nhẹ giọng trấn an: “Con đừng căng thẳng quá, không sao đâu?”

A Nam gật nhẹ đầu, Xuân Hỷ phủ khăn voan thêu hình phượng hoàng lên đầu A Nam, bên ngoài, dân chúng quỳ xuống trong im lặng, theo quy cũ thì dân chúng phải quỳ cho đến khi đoàn quân đi hết mới được đứng dậy.

Pháo nổ trỗi lên, lính thổi kèn, đánh chiêng, đánh trống vang trời, cờ hiệu hoàng gia bay phấp phới, một đoàn ngựa kéo dài trên dãy phố, chiếc kiệu hoa đỏ rực lộng lẫy được hai mươi bốn phu kiệu nâng đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN