Vọng Tình Say Mê - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vọng Tình Say Mê


Chương 24


Tình Phong lạnh lùng đặt nhẹ tấu chương lên bàn, mặt mày u ám nói: “Khanh đang nghĩ ta là một cục than cháy phải không?”

Vỹ Kiệt giật thót, cổ họng vô thức nuốt xuống một ngụm nước miếng, Tình Phong đứng dậy đưa tay day trán, chàng bước đến giường, thanh âm mệt mỏi nói: “Đốt trầm rồi trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Vỹ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, tay mở nắp lư hương ra rồi dùng nến mồi trầm, Tình Phong nằm ở trên giường, hai mắt nhắm lại thở ra một hơi dài đầy chán nản.

Sáng hôm sau, trời vẫn còn chìm đắm trong màn sương mờ ảo, mọi người ở phủ vương gia và hoàng cung đều nhộn nhịp, bận rộn, đâu đâu cũng nhìn thấy người treo đèn đỏ và dán chữ hỷ.

A Nam ngồi thẫn thờ ở vườn hoa, cô suy nghĩ: “Ngày mai là đại hôn của mình, mình sắp được gặp Tình Phong rồi.”

Ái Vân từ xa chạy tới, tiểu quỷ tinh nghịch nhẹ nhàng hù A Nam một tiếng làm A Nam hết hồn giật bắn người, Ái Vân cười hi hi ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, hớn hở nói: “Công chúa, người đang nhớ hoàng thượng hả?”

A Nam nhướng mắt ngạc nhiên, cô mỉm cười nói: “Sao Ái Vân lại biết.”

Ái Vân cười cười, dáng vẻ ngây thơ nói: “Là Ái Vân nghe đại tỷ nói như vậy.”

A Nam thở dài bĩu môi: “Hừm, Ái Nhã thật là… hờ~~~, chán quá đi…”

A Nam uể oải nằm ườn ra bàn một cách lười biếng, cằm và ngực đều tì lên bàn, Ái Vân nắm tay A Nam kéo đi, A Nam có chút khó hiểu nói: “Ái Vân, muội dẫn ta đi đâu vậy?”

Ái Vân thích thú vừa đi vừa giải thích: “Có cái này đẹp lắm nha, chỉ muốn cho công chúa xem thôi.”

Cả hai đi vào phòng của Ái Vân, Ái Vân bắt ghế đóng lại tất cả các cửa rồi chạy đến chui tọt xuống gầm giường, thanh âm non nớt từ dưới gầm giường vọng ra: “Công chúa, người mau chui xuống đây, tối nhìn mới đẹp nha.”

Bản tính tò mò trỗi dậy, A Nam chui xuống gầm giường, lòng tự nhủ: “Tối thế này thì xem cái gì mới được.”

Ái Vân đưa tay mò mò trong khoảng tối, nắm được cái khăn liền kéo xuống, mười mấy con đom đóm nhấp nháy bay bay trong đèn lồng, A Nam không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Woa, đom đóm, đẹp quá.”

Cùng lúc đó, Thiết Nhi mở cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy bốn cái chân thò ra ở gầm giường, Thiết Nhi cau mày có chút tức giận đi nhanh đến nói: “Ái Vân, A Nam, hai con như thế nào lại chui xuống gầm giường, mau chui ra ngay.”

Cả hai giật mình chui ra, tóc tai dính đày mạn nhện, bụi bậm phủ lên đầy áo, Thiết Nhi thở dài nói: “Thật là hết cách với hai đứa, nghịch đến thế là cùng.”

A Nam trầm trồ vui vẻ chỉ tay xuống gầm giường nói: “Nhũ mẫu, dưới gầm giường có đom đóm, đẹp lắm ạ.”

Thiết Nhi dùng khăn tay phủi bụi cho cả hai, đáy mắt không hài lòng nhìn qua Ái Vân: “Đom đóm? Ái Vân, mẫu thân đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chơi đom đóm nữa cơ mà.”

Ái Vân chu môi hờn dỗi, bàn chân nhỏ bé nhanh chóng bước ra ngoài, miệng nhau nhảu nói: “Con muốn đi tắm.”

Thiết Nhi muốn kéo A nam đi theo Ái Vân, A Nam không chịu, cô ba chân bốn cẳng chuồn trước, vừa đi vừa nghĩ: “Không biết lúc này Tình Phong đang làm gì? Mình nhớ huynh ấy quá.”

Gió thổi đến âm thanh lắng đọng, một tiếng hét vọng đến: “Chịu chết đi.”

Nam tử áo đen bịt mặt cầm một thanh kiếm lao thẳng đến chỗ A Nam, A Nam mở to mắt nhìn bóng người đang lao tới, cô xoay người né tránh đường kiếm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Hoàng huynh, huynh lại như thế nữa rồi.”

Cả hai giao đấu, người kia vừa đánh vừa nói: “Phản xạ nhanh, có tiến bộ… xa nhau hai tháng mà muội vẫn còn nhớ đường kiếm của ta à… A Nam.”

Nam tử khựng lại, anh thu kiếm đưa tay tháo xuống khăn bịt mặt rồi mỉm cười ôn nhu: “Muội muội ngốc, cuối cùng cũng chịu lấy người ta rồi à.”

A Nam chạy đến vui mừng gọi: “Khả Siêu huynh.”

Khả Siêu nhếch môi hừ lạnh, nụ cười gian xảo hiện lên: “Sơ hở rồi.”

Khả Siêu xoay kiếm định đâm A Nam, A Nam giảo hoạt cong môi, cô xoay người nhanh tay cướp lấy thanh kiếm rồi đâm Khả Siêu một nhát vào bụng, Khả Siêu sững người, khóe miệng giật giật, anh chết đứng tại chỗ, máu từ bụng chảy ra.

A Nam rút kiếm quẳng sang bên cạnh, cô mỉm cười nói: “Lần này thì muội thắng rồi nhé, cảm giác bị đâm như thế nào? Hoàng huynh.”

Khả Siêu ôm bụng, hai mắt rưng rưng, anh than thở: “Đau quá… ta không thích bị đâm, tại sao lại như vậy… hu hu…”

A Nam bật cười khoái chí: “Ha ha ha ~~~~”

Một cái bóng đen lù lù xuất hiện, xung quanh bóng đen lan tỏa một luồn sát khí chết người, Tố Bình bốc hỏa, vẻ mặt u ám nói: “Có một trò mà chơi hoài không thấy chán sao.”

Khả Siêu giật mình đổ mồ hôi, anh quay đầu sợ hãi lắp bắp nói: “Nương… nương tử…”

Tố Bình liếc Khả Siêu bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Thôi ngay cái trò đâm kiếm giả ấy đi, người ta nhìn vào sẽ sợ chết khiếp đó.”

A Nam vui mừng chạy tới ôm chầm lấy Tố Bình: “Tố Bình tỷ…”

Tổ Bình ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng A Nam rồi nói: “Muội muội ngốc, có biết tỷ lo cho muội lắm không hả?”

Khả Siêu bon chen, anh mặc kệ máu giả đang dính đầy trên người nhưng vẫn đi đến ôm chầm lấy cả hai: “Cho ta ôm với.”

Tố Bình giận run đấm Khả Siêu một đấm ngang mặt: “Nằm mà ôm đất đi.”

Khả Siêu nằm xụi lơ dưới đất, nấm mọc đầy người, nước mắt chảy ròng, miệng lẩm bẩm: “Ông trời ơi… ngó xuống mà xem, nương tử của con đánh con nè…. hu hu hu…”

Tố Bình rất nhanh đi đến bịt miệng Khả Siêu lại, A Nam đổ mồ hôi, cô cười gượng nói: “Phụ hoàng có ở đây không tỷ?”

Tố Bình ngồi ở trên lưng Khả Siêu túm lấy hai tay anh, môi mỏng nhếch lên nhanh chóng đáp lời A Nam: “Có, phụ hoàng đang ở đại sảnh cùng với Vương gia.”

A Nam hớn hở chạy đi, thanh âm vui vẻ để lại: “Muội đi gặp phụ hoàng đây?”

Tố Bình dùng dải lụa trói tay Khả Siêu lại, Khả Siêu vùng vẫy giẫy giụa, mắt rảo qua, rảo lại nhìn động tác của nàng: “Nàng làm cái trò gì vậy? Mau thả ta ra… ưm… ưm… ưm” (Thả ta ra…)

Tố Bình hừ một tiếng cầm khăn tay vo lại nhét vào miệng Khả Siêu: “Này thì cho chàng la này, ngoan ngoãn ở đây sám hối đi.”

Nói xong Tố Bình bỏ đi, cùng lúc đó Tử Hàn, Ái Nhã, Xuân Hỷ đi ngang qua, Khả Siêu ú ớ trợn mắt, tròng đen tròng trắng đi lên đi xuống: “Ưm… ưm… ưm…” (Giúp ta với… cởi trói giúp ta… ta ngứa…)

Ba người kia không khỏi đổ mồ hôi, nội tâm cùng nghĩ: “Người này là ai vậy trời.”

Tử Hàn đi đến cởi trói cho Khả Siêu, Khả Siêu nhanh chóng đưa tay ra sau lưng gãi gãi: “Ây da, ngứa chết ta…”

Xuân Hỷ hoảng sợ ôm miệng la lên: “Ahh… máu…”

Tử Hàn giật mình nhìn tới bụng của Khả Siêu, vẻ mặt lo lắng nói: “Huynh bị thương rồi… để ta đi mời đại phu.”

Khả Siêu muốn đùa một chút, anh nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm ở dưới đất đâm Tử Hàn một nhát, Tử Hàn ngạc nhiên nhìn xuống chỗ bị đâm, Ái Nhã và Xuân Hỷ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ ngây người, cả hai định thần chạy tới òa khóc nức nở: “Tử Hàn huynh….”

Ái Nhã tức giận rút thanh kiếm cầm ở trên tay định chém Khả Siêu, Tử Hàn ngẩng đầu nhanh chóng lên tiếng: “Ái Nhã dừng lại, đó chỉ là kiếm giả thôi, huynh không sao rồi.”

Ái Nhã quay lại nhìn anh mà toàn thân run rẩy, nước mắt ròng ròng, bàn tay run run thả rơi thanh kiếm, cô chạy đến ôm chầm lấy Tử Hàn, bản thân òa khóc vì sợ, Tử Hàn vỗ vai an ủi, Khả Siêu đổ mồ hôi, miệng lẩm bẩm: “Mới đùa một chút mà đã khóc rồi sao.”

“Bốp” một tiếng, Khả Siêu lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, Tố bình cầm trong tay cái chảo, mặt mày giận run nói: “Này thì đùa này… vẫn chứng nào tật nấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN