Âm Dương Kì Bí Truyện
Chương 1: Mở Đầu
“…”
“Chán thật, kéo được có một đứa! Con ăn hại!”
“Cái gì? Kéo được một thì không phải là kéo à? Sao mày giỏi mày không đi mà kéo?”
Có tiếng cãi nhau ở đằng sau, lúc ấy tôi đang bần thần nhìn cái đám đông túm quanh cái ô tô, họ đang cố kéo tôi ra khỏi cái gầm xe, một số đang cố gọi điện đến bệnh viện
“Ê con kia! Ê!”
Tôi giật mình ngoái lại, có hai đứa con gái, đang nhìn tôi chằm chằm:”Mày chết rồi đấy! Thấy không? Là tao lôi mày xuống đấy!” Cái đứa đứng ở bên trái, nó cười toe toét nhìn tôi như đang thăm dò, khom khom lưng xuống như để vừa tầm nhìn
“Hả? C…c..chết? Tôi á?” – Tôi lật bật hỏi lại, đầu tôi quay mòng mòng vì chả hiểu cái gì đang diễn ra cả… Tôi ngồi cách chỗ tai nạn một đoạn khá xa, trong khi ấy tôi lại nhìn thấy bản thân mình bất động nằm ngay dưới gầm xe và bây giờ lại có hai con dở hơi bảo tôi vừa chết.
“Chứ sao? Con Trang nó kéo mày xuống đấy!” – Cái con bên trái, tay nó chỉ sang con bên cạnh, con nó gọi là Trang. Con Trang thì cười nhăn nhở, trông mặt nó vui thấy rõ. Tôi đoán là nó định nói gì đấy nhưng thay vào đó nó lại bật cười.
“Hở?” – Lúc này tôi vẫn chưa định được tình hình, giờ đứa kia lại bảo con bé cạnh nó kéo tôi xuống? Kéo? Kéo cái gì cơ? Mà kéo là kéo thế nào? Sao lại kéo? Mà hai đứa này là ai?
“Bọn mày là ai đấy? Tao quen bọn mày à?”
“Quen là quen thế khỉ nào! Tao còn sinh ra trước mày đến cả mấy chục năm, đáng lẽ giờ tao có con cháu hẳn hoi nếu không phải con Linh nó kéo tao xuống…” -Trang hét vô mặt cái đứa bên cạnh, hét rõ to như thể nó đang cố nói với một người bị điếc đặc
“Gớm! Làm như tao muốn kéo mày xuống lắm ấy! Tại mày hợp tuổi tao thì có!”
Sau đó chúng nó cãi nhau chí chóe, giọng con nào con nấy chua loét nghe chói cả tai. Trông hai con gầy nhẳng như hai con gà tre vậy, hơn hết là chúng nó đang bận đồ khá kì, đeo khăn quàng đỏ với cái phù hiệu… Phù hiệu của chúng nó nhỏ hơn cái mà học sinh bấy giờ hay đeo, lại còn là kim băng gắn trước ngực áo thay vì dây đeo lủng lẳng xanh đỏ tím vàng đủ màu… Còn cái bộ áo chúng nó mặc như may từ vải thô, trông cũ mèm và ngả sang một thứ màu không định nổi , trông bọn nó như học sinh của một trường cấp hai nào đó trước khi quân Mỹ dội bom năm 67.
Lúc này chỗ đám đông đã được công an giải tán do ách tắc giao thông nghiêm trọng, con bạn tôi đã được khiêng đi, chỉ còn tôi ở lại vũng máu lớn dưới gầm xe, nằm thẳng cẳng không nhúc nhích… Máu như tô đen một khoảng tròn mặt đường, làm nổi lần lên những mấp mô của con đường nhựa bạc trắng bụi bặm. Tim tôi như đánh trống đình, có thể cảm nhận rõ cả qua cái cách tôi thở như hớp hơi, từng cơn ngắt quãng khó nhọc. Thật khó để tin nổi những cái gì mà tôi đang thấy hiện giờ, thường thì tôi cũng hay mơ thấy mình bị tai nạn nhưng luôn là một ai đó không phải tôi là nạn nhân, mơ lần này thì thật quá và tôi thấy mình chảy sũng mồ hôi, người thì lạnh toát vì cái “giấc mơ” này.
Mắt tôi mở căng ra hết cỡ, tôi không tin, không dám tin là mình đã chết cho đến khi có một người phụ nữ trung niên, từ bên đường tay cắp cái chiếu và dải lên người tôi… Cái quái gì thế này?
“Thấy chưa? Mày chết rồi! Tao nói rồi mà! Giờ đi thôi, bọn tao dẫn mày đi, ít nhất mày cũng phải ghi tên vào sổ… Diêm Vương không thích mấy đứa cứ cam đoan mình còn sống mà không ghi tên vô sổ đâu…”
“Hả? Đ…Đi đâu? Diêm Vương á?”
“Hỏi lắm thế?”
Nói rồi hai đứa hai bên xốc vai tôi, con Trang đặt tay lên đầu tôi rồi ấn mạnh xuống mặt đường… Lúc mở mắt ra tôi đã thấy mình về đây…. Là thế đấy! Nhờ phước của hai con nợ ấy mà tôi ở đây không thì chắc giờ tôi cũng năm thứ ba đại học rồi…” – Nó đang nói chuyện với mấy đứa đồng trang ở làng Tranh, dứt câu nói xong là cả lũ cười lăn cười bò. May là con Linh với con Trang không có ở đây, chúng nó đang ở trên kia làm nhiệm vụ nên tụi nó có thể thỏa sức nói xấu hai con.
Đã là 3 năm kể từ khi nó chết, tính đúng ra là bây giờ nó tròn hai mươi nhưng ở đây không ai già đi, không ai lớn lên cả. Số tuổi ghi trong sổ là bao nhiêu thì nó vẫn còn ở cái tuổi đó, dù có qua hàng trăm năm. Mới đầu nó nghĩ Địa Ngục là nơi có mấy cái vạc dầu sôi sùng sục với những con quỷ Dạ Xoa da đỏ, sừng dài và hàm răng nhọn sắc chỉ chực ấn đầu người ta xuống cái vạc dầu ấy nhưng giờ nó mới biết chuyện đó chỉ diễn ra với kẻ nào bị phân vào Tầng Cuối. Các cụ vẫn hay quan niệm rằng Âm Ti Địa Ngục tối tăm, đầy những Quỷ và Quỷ với những ngọn lửa bốc cao hơn cả những tòa nhà cao chục tầng, những cây cầu khỉ trơn tuột và trực chờ dưới mỗi cây cầu là những con chó to lớn, đen và xấu xí với hai con mắt đỏ ngầu và hàm răng há to chỉ cần một kẻ nào đó rơi từ trên cầu xuống là đớp gọn hay thậm chí là những kẻ bị Quỷ nhốt trong những cái lồng sắt khổng lồ nung đỏ cháy và lúc nào cũng có mùi thịt người cháy lan tỏa khắp cõi… Nhưng tất cả những thứ ấy chỉ diễn ra khi bạn rơi xuống Tầng Cuối. Lại nhớ đến cái lần đầu tiên xuống Tầng 1, tất cả mọi tưởng tượng của nó về cái nơi gọi là Địa Ngục đều bị đánh bật ra khỏi đầu khi con Linh và Trang dẫn nó xuống đây. Quả thực không hề tối tăm hay đáng sợ gì hết, trước mắt nó là một nơi phong cảnh đẹp lạ lùng với những cồn cỏ trải dài tít tắp, đằng xa xa là ruộng lúa ngút ngàn hút tầm mắt, phía tả lại có những nhà mái ngói, mái tranh như ở Việt Nam thế kỉ XVIII, XIX. Bầu trời trong xanh và cao chót vót, ánh nắng nhẹ nhảy múa trên những lùm cây ngọn cỏ xanh tươi mát mắt, mây trắng trôi nhè nhẹ theo làn gió thổi mang mùi lúa chín thơm thoang thoảng… Nó lại ngỡ mình đang ở cõi Trời chứ không phải ở dưới Địa Ngục, đây mà là Địa Ngục thì nó nên tự tát vào mặt mình mấy cái. Nó bị phân tâm hoàn toàn khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà quên mất đang có ai đó đứng trước mặt mình
“Tên? Tên gì? TÊN MÀY LÀ GÌ?”
Nó giật bắn cả mình, quay sang nhìn cái kẻ đang đứng trước mặt. Một ông già với chòm râu trắng dài với cái đầu trọc lốc, trông như ông Thọ vậy nhưng khác là mặt lão trông cau có khó chịu hơn nhiều… Lão đang nheo mắt nhìn nó, mũi căng ra như bày tỏ sự bực tức, tay trái cầm một quyển sổ màu đen mà nó tin chắc đấy là sổ Nam Tào, tay phải lão lăm lăm cái bút lông vũ
“Dạ, Thi ạ”
“Cái gì Thi? Ơ cái con này? Thầy cô không dạy mày cách đọc họ tên mày à?”
“Ơ…dạ, T…Trương Khánh Thi ạ” – Nó ấp úng
Lão cầm cây viết lông, dò quyển sổ Nam Tào từ trên xuống dưới và dừng lại ở giữa trang giấy mà nó thấp thoáng nhìn thấy cái mặt nó trong đó rồi ném cho nó một cái nhìn khó chịu cực độ:
“Chết hôm nay à?”
“C…Chết ấy ạ?” – Nó vẫn ngạc nhiên
Lão trợn mắt toan mở mồm phun lửa vô mặt nó thi con Trang đỡ lời:
“Nó vừa mới chết xong, là cháu kéo nó xuống”
Lão thở dài một tiếng rõ mạnh ra vẻ bực mình, tay rê cây viết lông gạch phắt đi gì đó rồi gập mạnh quyển sổ, giương mắt lên, nhìn nó:”Mày ở tầng này,làm sao thì làm, đừng có gây tội rồi để tao lôi mày xuống Tầng Cuối! Liệu hồn đấy!”
Nói rồi lão leo lên ngựa, biến thẳng. Nó nhìn với theo bóng lão, đằng xa xa, lão đang tiến về phía cái pháo đài to tổ nái, sừng sững như ngọn núi
“Chỗ của ngài Diêm Vương đấy! Lão Tào chuyên việc đi ghi tên mấy đứa mới chết rồi phân chúng nó về các tầng xong về báo ngài Diêm Vương rồi mới về tâu với Ngọc Hoàng Đại Đế. Đứa nào mắc trọng tội thì đều bị lôi xuống Tầng Cuối. Thấy bảo dưới ấy tởm lắm, đứa nào xuống đấy rồi thì ngày nào cũng hầu đòn mà chẳng được đầu thai… Nhưng đừng lo, khi nào mày còn sợ là mày còn chưa bị lôi xuống dưới đấy đâu…” – con Trang cười, vỗ vai nó
“Trừ khi mày bảo thím Vương cho mày xuống” – Linh nhăn nhở
“Đã bảo đừng có gọi là thím, ông Tào mà nghe thấy thì mày chết, con ạ!”
“Kệ thây ổng, tao gọi quen rồi khó sửa lắm!”
Nói rồi hai đứa dắt nó đi thẳng tới cái làng bên tả, vừa đi vừa cãi nhau chí chóe về cái cách gọi ngài Diêm Vương là “thím” của con Linh mặc nó đang ú ớ không hiểu chuyện gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!