Độc dược cấm tình
Chương 8
Vô Ưu bất lực trơ mắt nhìn Lạc Diệp Linh đang cuộn tròn mình trong chăn , cô nhíu chặt mày lại nói
” Tiểu thư , cô nên biết chống đối với chủ nhân . Cô còn sống sót , còn may mắn nằm đây đó chính là phúc phận của cô . Cô nên ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhân , chủ nhân nói một là một , nói hai là hai không ai trong nhà này chống đối ngài ấy đều có thể sống sót “
Lạc Diệp Linh khẽ cười cho số phận của mình , may mắn ? Cái này được gọi là may mắn sao ? Nếu thật vậy thì cô thà phải chịu xui xẻo còn hơn . Hắn là ma quỷ , là người đã giam cầm đi sự tự do của cô , là người đã cho cô những vết thương trên người , là người phải khiến cô hận đến tận xương tủy .
” Tôi … “
” Hai người đang làm gì ? ” Một giọng nói trầm lạnh vang lên , hai người đều hướng nhìn về ngoài cửa thì thấy Nam Cung Lãnh Dạ một thân màu đen bước vào . Đôi mắt lạnh băng nhìn về phía Vô Ưu , hắn trầm giọng nói tiếp
” Nhiệm vụ của cô là bảo vệ không phải ở đây nói nhảm “
Vô Ưu cúi đầu không dám ngước lên nhìn hắn , cứ mỗi lần đứng cạnh chủ nhân thì cô luôn sợ hãi . Cô liền biết điều đi ra ngoài để lại không gian cho hai người .
Lạc Diệp Linh nhìn hắn , cô nhẹ mấp máy môi nói
” Tại sao anh không giết tôi đi ? Để tôi sống làm gì ? Tại sao cứ phải lôi người vô tội vào ? “
Hắn nhếch môi cười không nói gì , chân dài bước đến ngồi lên giường , tay nhẹ vuốt mái tóc dài của cô
” Linh nhi à , cô quá ngây thơ rồi . Cô biết không , sự lương thiện chính là điểm yếu chí mạng của cô … ” Hắn kề sát mặt cô , tay giữ chặt phía sau đầu cô , môi nhẹ đặt lên môi cô , mắt nhìn thẳng vào nhau . Hắn nói tiếp ” Nhưng khi cô bên tôi , cô cần phải biết tàn nhẫn với mọi thứ , cô hiểu không ? “
Phần 10
Lạc Diệp Linh khựng người khẽ ngước mắt nhìn đôi mắt lạnh lẽo của hắn rồi cụp mắt xuống , cô biết hắn nói không sai . Lòng lương thiện của một con người không thể tự bảo vệ bản thân mình , cô biết mình không phải thánh mẫu gì nhưng mạng người không phải là cỏ rác , cô không thể trơ mắt nhìn họ chết đi . Cô nghẹn ngào đưa tay không bị thương nắm chặt vạt áo anh
” Nhưng mạng người rất quý giá , anh không nên giết người bừa bãi như vậy “
Nam Cung Lãnh Dạ khẽ cười , đôi mắt bỗng phút chốc ôn nhu nhìn cô , tay vươn lên xoa đi nước mắt trên khuôn mặt tinh xảo của cô
” Mạng người quý giá ? Sống trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này , mạng người chính là không đáng một xu . Cô không giết họ , họ sẽ giết đi cô , cho nên cô cần phải diệt trừ hậu hoạn , không thể để bọn họ còn mạng trở về biết không ? “
Cô không biết là mình bị thương đến mờ mịt đầu óc hay sao mà cô lại cảm thấy hắn rất dịu dàng và đẹp trai lạ thường . Cô ngây người nhìn hắn rồi bất giác ngoan ngoãn gật đầu .
” Thấy tôi đẹp trai lắm hay sao mà nhìn mê mẩn vậy “
” Ừ … Hả cái gì , nói nhảm “
” Cô dưỡng thương đi , sau khi lành vết thương cô , cô sẽ đi luyện tập bắn súng “
Không đợi cô kịp phản ứng , hắn kéo cô nằm xuống giường nhắm mắt lại vờ như đã ngủ . Cô chỉ có thể nhìn và nhìn không làm được gì khác . Rồi bất giác , cô vùi vào lòng hắn tiếng thở đều đều . Nghe tiếng thở đều đều của cô , hắn mới từ từ mở mắt ra , hắn hôn nhẹ lên môi cô rồi thì thầm
” Em là của tôi “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!