Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê
Chương 13: Gặp Sắc Lang Tại Tiệc Hoa Đăng
Phong là nữ, đến tháng 4 này là tròn 18 tuổi, học lớp 12 mà sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi. Học hành khá bận nhưng vẫn đảm bảo edit thường xuyên cho mọi người. Bộ truyện này có tổng 280 chương và ở bên Trung đã hoàn thành. Cho nên Phong sẽ đu hết 280 này cùng quý vị nha😂
Nhưng trước tiên nếu muốn Phong có động lực edit thì giới thiệu cho bạn bè, cmt, bình chọn nhiệt tình lên nha, ít nhất cũng phải có động lực mới dịch được, chớ không nản lắm luôn ý😋
____________________________________
“Trở về đi.” Giản Vô Hề nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Hạ đã đi mất, mặc dù hắn không có ác ý, nhưng Hạ cô nương đã không muốn hắn phái người đi theo, vậy thì thôi, hữu duyên cuối cùng rồi cũng sẽ gặp nhau.
Bên trong phủ Tướng Quân
Nhược Thư đi qua đi lại ở cửa, thỉnh thoảng lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía viện tử.
“Tiểu thư, sao giờ này vẫn chưa trở lại! Trời sẽ tối rất nhanh a!”, Nhược Thư lầm bầm lầu bầu nói, “Sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ??! Không đâu, không đâu.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng hai tay Nhược Thư nắm chặt lại, cho đến khi ngón tay đều đã đỏ bừng mà cũng không phát hiện ra.
“Nhược Thư, ngươi đang làm gì đấy!” Hoàng Bắc Hạ vừa về nhà thì bắt gặp được bộ dạng này của Nhược Thư, nàng biết Nhược Thư là đang lo lắng cho nàng.
“Nha! Tiểu thư, người đã đi đâu vậy, hù chết em rồi.” Nhược Thư quay lưng về phía Hoàng Bắc Hạ, đương nhiên không nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ leo tường tiến vào, bị Hoàng Bắc Hạ không báo trước mà hù một tiếng dọa Nhược Thư đến trắng bệch cả mặt.
“Hù dọa ngươi rồi sao?”
“Không phải, em còn tưởng rằng Nhị phu nhân tới đây.” Nhược Thư giải thích nói “Tiểu thư, người ra ngoài không có gây chuyện đi.” Nhược Thư tinh tế dò xét Hoàng Bắc Hạ
“Em nhìn ta xem, làm gì có chuyện gì?” Hoàng Bắc Hạ dang rộng hai tay, sau đó đi vào gian phòng.
Nhược Thư cũng chăm chú đi theo, “Tiểu thư, sau này vạn lần không thể làm những chuyện nguy hiểm này, làm em lo lắng không thôi, tiểu thư nếu xảy ra chuyện gì, em biết phải làm sao.”
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”Hoàng Bắc Hạ vừa gỡ mũ rộng vành xuống vừa nói, ngày nắng to mà mang theo cái đồ này thật là nóng chết nàng.
Ban đêm.
Hoàng Bắc Hạ nằm ở trên giường, trong lòng yên lặng tính toán.
Bất quá, nếu như nàng không có đoán sai, ngày mai hẳn là sẽ có phiền phức, nghĩ đến đây Hoàng Bắc Hạ cảm thấy đau đầu.
Ánh mắt có chút không tự chủ hướng đến nhìn chiếc cửa sổ nho nhỏ, chỉ thấy ánh trăng rơi trên bệ cửa, làm nổi bật căn phòng hắc ám cùng thê lương.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Bắc Hạ lại cảm thấy không buồn ngủ.
Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Hạ liền đứng dậy mặc quần áo, đột nhiên nhớ tới đêm nay không phải có tiệc hoa đăng sao? Bây giờ vẫn còn sớm, hẳn là có thể đi xem một chút. Dù sao Nhược Thư cũng ngủ rồi.
Khi Hoàng Bắc Hạ đến thì trên đường lúc này đã phi thường náo nhiệt, nàng chợt phát hiện lúc sáng nay lão nhân gia Cửu Dư kia đưa cho nàng một chiếc đèn hoa đăng, hình như bị nàng làm mất rồi 😳
Tốt a, dù cho không mất nàng cũng không muốn đi cái kinh thành lâu gì đó đâu, dù sao nàng cũng không muốn gặp cái người Tứ hoàng tử đó!
Không thể không nói, tiết hoa đăng cổ đại thật rất đẹp. Mười dặm phố dài ánh đèn huy hoàng, chiếu sáng khiến màn đêm rực sáng như ban ngày. Khu vực này bình thường im ắng, đêm tối cô độc cùng tịch mịch. Mà nay khắp nơi đều rộn ràng, mọi người thì thầm, tiếng người huyên náo. Mặc dù vậy, nhưng người đến xem đèn vẫn náo nhiệt không dứt, các loại sắc đèn đều có, hào quang chiếu rọi, đẹp vạn phần. Mỗi một ngọn đèn là một cảnh quan độc đáo.
Hoàng Bắc Hạ đi từ từ, tinh tế quan sát, đèn cá vàng sinh động như thật, đèn hoa sen kinh diễm mỹ lệ hoa, đèn chạm khắc trang nhã, nhiều loại đèn màu, thật làm cho mắt người ta hỗn loạn, đẹp không sao tả xiết, tựa như người đang đứng giữa biển hoa.
“Thật đẹp!” Hoàng Bắc Hạ đứng trên cầu nhìn xuống dưới cầu, lít nha lít nhít đèn hoa sen được đốt và thả trên mặt sông, không khỏi lên tiếng khen ngợi.
“Đèn hoa này làm sao có thể đẹp bằng dung mạo của tiểu nương tử này a!”
Một âm thanh dâm uế vang lên phía sau Hoàng Bắc Hạ.
Hoàng Bắc Hạ không quay đầu lại.
Nam tử phía sau thấy vậy, càng được thể tiến thêm một thước, lớn mật muốn khoác tay lên vai Hoàng Bắc Hạ.
Chỉ là tay của hắn còn chưa đụng được đến người Hoàng Bắc Hạ, chỉ nghe thấy “A” một tiếng, ngay sau đó lại “xoạt xoạt” một tiếng, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt đứt gãy.
Hoàng Bắc Hạ quay đầu, mang trên mặt nụ cười lạnh băng, nhìn nam tử té lăn trên đất thống khổ ôm lấy tay phải của mình, lạnh lùng mà hỏi: “Ngươi, vừa mới gọi ta?”
“Không, không, không phải, là tiểu nhân có mắt không tròng mạo phạm cô nương, xin, xin cô nương tha thứ!” Trên mặt đất, nam tử nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ, trong mắt có chút kinh diễm, hơn thế nữa còn có sự sợ hãi.
Do đêm nay là tiết hoa đăng, cho nên trên đường đều rất đông người.
Hành động của Hoàng Bắc Hạ không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, thế nên rất nhanh một số người đã vây tới xem.
Hoàng Bắc Hạ lạnh lùng hướng phía nam tử bước hai bước.
Nam tử đã bắt đầu sợ có chút không tự chủ được lùi về sau, bởi vì cặp mắt kia của Hoàng Bắc Hạ cứ nhìn trừng trừng lấy hắn, khiến tâm hắn có chút hoảng loạn, nên dù đang bị thương nhưng cảm giác đau đớn đều tạm thời quên đi.
“Nữ, nữ, nữ hiệp, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin nữ hiệp giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân.” nam tử sợ Hoàng Bắc Hạ một giây sau có thể trực tiếp bẻ gãy cổ hắn, thế là bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ.
Đằng khác, Tứ hoàng tử dẫn đầu đám người, đi về phía bên này, xem ra hẳn là mới từ kinh thành lâu thưởng nguyệt xong, hẳn là bây giờ đang đi về.
“A, phía trước hình như có chuyện gì rất náo nhiệt nha.” Lục hoàng tử nhìn thấy cách đó không xa tụ tập một đám người, có chút hưng phấn nói.
“Lục đệ, tình tình ngươi thích sự náo nhiệt, thật sự là sửa không được a.” Đại hoàng tử nói, chỉ là trong tiếng cười có chứa đựng hàm ý châm biếm. Đại hoàng tử cùng Lục hoàng tử từ trước đến nay có giao tình bất thường, chuẩn xác hơn mà nói chính là hai vị hoàng tử này không hợp nhau.
“Dù sao cũng tốt hơn so với vị đại ca người yếu nhiều bệnh đi!”Lục hoàng tử không yếu thế chút nào trả lời một câu. Đùa chứ, chỉ bằng tên bệnh hoạn này mà cũng dám ở trước mặt hắn đắc ý?
“Ngươi!”Tựa hồ như bị nói đến tim đen, sắc mặt Đại hoàng tử trắng bệch, trợn mắt nhìn
Đám người phía sau đối với chuyện này đã không còn cảm thấy kinh ngạc, đương nhiên, cũng không người nào dám xen vào. Dù sao, hai người này đều là hoàng tử, đắc tội ai cũng không được.
Tứ hoàng tử thấy vậy lên tiếng nói: “Lục đệ, thôi đi.”
Tứ hoàng tử vừa nói, Lục hoàng tử có hơi không cam lòng quay mặt đi không nhìn Đại hoàng tử nữa.
Lập tức nói: “Tứ ca, không bằng chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi, các ngươi thấy sao?”, nói xong lại quay ra đằng sau hỏi ý kiến của một đám người.
Mọi người trong dự liệu nhẹ gật đầu, ngươi là hoàng tử, ngươi nói cái gì thì liền làm cái đó.
Tứ hoàng tử hơi nhíu mày, tựa hồ cũng không muốn đi, nhưng Lục hoàng tử đã lôi kéo tay của hắn hướng đến đám đông kia
Hoàng Bắc Hạ thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, chân mày cau lại, nàng cũng không muốn rước lấy phiền phức cho mình, vừa định nói gì đó với người trên mặt đất, lại đột nhiên xuất hiện thanh âm gây gián đoạn.
“Nha, đây là cái tình huống gì thế này?” Lục hoàng tử lên tiếng trước tiên.
Hoàng Bắc Hạ ngẩng đầu, thì thấy một khuôn mặt mà nàng chẳng muốn gặp.
Má! Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Làm sao lại có thể gặp được thằng xui xẻo này! Hoàng Bắc Hạ vừa định đi, thì bị gọi lại.
“Dừng lại!”Lục hoàng tử lúc đầu cũng không chú ý tới Hoàng Bắc Hạ, thấy nàng thế mà lại không nhìn hắn, trực tiếp đi luôn, lập tức cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Hoàng Bắc Hạ dừng hẳn, nhưng không quay đầu lại.
“Xoay người lại!”Lục hoàng tử có chút ngạo khí nói.
“Có chuyện gì sao?” Hoàng Bắc Hạ không hề động, chỉ là lạnh lùng hỏi.
Điều này khiến Tứ hoàng tử có chút chú ý, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy cái bóng lưng này tựa hồ nhìn có chút quen mắt, giống như đã thấy ở đâu rồi, thế nhưng trong nhất thời lại nghĩ không ra.
“Này! Ngươi có biết đây là ai không? Bảo ngươi một tiếng kia là nể mặt ngươi lắm rồi!” Thấy bộ dạng này của Hoàng Bắc Hạ, nam tử bên cạnh Lục hoàng tử có chút phách lối nói.
“Liên quan gì đến ta!”Hoàng Bắc Hạ nói xong lại muốn rời đi.
Lục hoàng tử phát cáu, xú nữ nhân này lại không cho hắn chút mặt mũi nào! Lục hoàng tử liếc mắt ra ý với hai người bên cạnh, thế là rất nhanh liền có hai nam tử chặn đường đi của Hoàng Bắc Hạ.
Thừa dịp không ai để ý, tên nam tử đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ kia nhanh chóng đứng dậy chạy mất.
Người vây xem, thấy Lục hoàng tử và đám người kia ăn mặc cao quý, sợ đắc tội quan lại quyền quý, cũng lập tức tản ra, trong lúc nhất thời chỉ còn sót lại Hoàng Bắc Hạ cùng đám người Tứ hoàng tử.
Rất rõ ràng, ý của Lục hoàng tử chính là muốn cùng Hoàng Bắc Hạ “gây chiến”!
“Tránh ra!” Hoàng Bắc Hạ lạnh lùng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!