THIÊN KIM BẠC TỈ - Chương 57: Cục diện rối ren (I)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
591


THIÊN KIM BẠC TỈ


Chương 57: Cục diện rối ren (I)


Một tuần sau, Đoàn Nam Phong hoàn toàn bình phục khiến bác sĩ vô cùng kinh ngạc. Thời tiết tháng Hai ở Los Angeles chỉ hơi se lạnh nhưng ở Chicago lại khá lạnh. Đoàn Nam Phong mặc bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ bước vào Đoàn Thị chủ trì cuộc họp cổ đông. Phong thái hiên ngang, bước đi vững vàng tự tin như chẳng có bất kỳ sóng gió nào đang xảy ra.
“Tổng tài, Hoàng Thiên đang âm thầm thu mua rất nhiều cổ phần. Bây giờ cổ phần trong tay họ đã là ba mươi lăm phần trăm. Cổ phần trong tay chúng ta chỉ có hai mươi phần trăm, nếu tính luôn cổ phần trong tay phu nhân và tiểu thư thì chúng ta sẽ có ba mươi sáu phần trăm. Còn về phần lão gia thì vẫn giữ mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn thị nhưng phu nhân nói sẽ không biết ông ấy có đêm cho nhân tình nào hay không. Cho nên, nếu ngài li hôn với thiếu phu nhân thì Đoàn thị e rằng phải đổi chủ.” Lâm Thanh e dè nói.
“Hoàng Gia Khiêm lại không an phận rồi.” Đoàn Nam Phong nhíu mày đẩy cửa bước vào phòng họp.
Các cổ đông đang bàn tán bỗng im bặt khi nhìn thấy Đoàn Nam Phong. Sau khi an toạ vào vị trí chủ tịch, Đoàn Nam Phong lên tiếng: “Rất vui được gặp lại các vị cổ đông của Đoàn thị. Có lẽ tôi nghỉ ngơi hơi lâu khiến các vị sốt ruột. Như các vị thấy đó, Đoàn Nam Phong tôi đã trở lại ngồi ở vị trí chủ tịch của Đoàn thị, tiếp tục vì các vị mà kiếm tiền.”
“Đoàn chủ tịch nói rất phải. Chúng tôi bỏ tiền ra đầu tư chỉ mong chủ tịch anh minh khỏe mạnh để giúp chúng tôi kiếm tiền. Nhưng nếu như công việc áp lực quá khiến ngài không chịu nổi áp lực thì chi bằng tìm người thích hợp thay thế.” Một cổ đông lên tiếng.
“Cám ơn ngài đã lo xa như vậy. Có thay thế vị trí của tôi thì cũng sẽ là con trai tôi.” Đoàn Nam Phong nhếch mép cười, lạnh nhạt đáp.
“Trong thương trường, chỉ có lợi nhuận, không có tình thân. Đoàn thị là tập đoàn lớn, sao có thể theo chế độ cha truyền con nối được. Chúng ta phải nhìn vào cục diện kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua.” Hoàng Gia Khiêm lên tiếng.
Đoàn Nam Phong cười lớn: “Rất hay! Kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua. Cục diện đã phân thắng thua rồi sao, Hoàng Tổng?”
“Chúng ta cùng chờ xem.” Hoàng GIa Khiêm tự tin nhìn thẳng vào Đoàn Nam Phong, ánh mắt bắt đầu chuyển sang sắc lạnh. Đoàn Nam Phong cũng dùng khí thế kinh người đó đáp trả.

“Chủ tịch, phu nhân của ngài muốn gặp ngài.” Thư ký cung kính thông báo khi Đoàn Nam Phong vừa bước vào phòng làm việc.
Đoàn Nam Phong thở dài miễn cưỡng nói: “Cho cô ấy năm phút. Năm phút sau nó Lâm Thanh và Trần Khải Nam đến phòng tôi, kêu hai người họ đem toàn bộ thông tin về Hoàng Thiên hai tháng nay cho tôi.”
Lưu Uyển Linh sau khi nghe thông báo của thư ký, mỉm cười từ phòng chờ bước vào văn phòng của Đoàn Nam Phong. Gương mặt xinh đẹp yêu kiều với đôi mắt sâu như hớp hồn người đối diện cùng dáng người cao gầy sang trọng trong chiếc váy Chanel màu hồng đào kiêu sa. Đích thực là tuyệt thế mĩ nhân thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên trong văn phòng của chủ tịch Đoàn Nam Phong.
“Vợ của chủ tịch thật sự quá xinh đẹp. Đẹp hơn cả trên báo nữa.”
“Tôi thấy cô gái trước đây xinh đẹp hơn. Tổng tài cũng có vẻ rất yêu thích cô ấy.”
“Dù sao cũng là tình nhân. Có danh phận vẫn hơn.”
“Trước đó nghe nói họ bất hoà nhưng xem ra không phải. Lúc Tổng tài của chúng ta bị thương phóng viên nhiều lần đăng hình ảnh thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc Tổng tài, rất là ngọt ngào. Sao có chuyện chia tay được chứ. Tôi đoán cô gái kia đã nhận lấy một số tiền và đi xa rồi.”
“Nghe nói lúc tổng tài bị thương thiếu phu nhân này đã ở bên cạnh chăm sóc. Đàn ông mà, mềm yếu nhất là những lúc bị thương có người chăm sóc.”
“Đoàn thị trả tiền để các người đến đầm tiếu chuyện của Tổng tài hay sao?” Lâm Thanh nghiêm giọng gắt.

“Nam Phong, anh vừa xuất viện sao không về nhà đã vội đến công ty rồi? Sáng nay em đến bệnh viện thăm anh mới biết anh đã xuất viện.” Lưu Uyển Linh nhẹ nhàng tiến lại gần bàn làm việc của Đoàn Nam Phong, nhu mì như nước nói chuyện với anh.
Đoàn Nam Phong không ngẩng lên nhìn cô, mắt vẫn chăm chú đọc tài liệu, từ tốn lên tiếng: “Uyển Linh, cám ơn em đã chăm sóc anh thời gian qua. Dự án “đồi thiên sứ” giữa Đoàn Thị và Viễn Phương đã đi vào giai đoạn hoàn tất cho nên sẽ không bị ảnh hưởng gì sau khi chúng ta li hôn. Anh nghĩ luật sư Vương đã thay anh nói rất rõ mọi điều khoản ly hôn với em. Em sẽ được đền bù xứng đáng.”
Sau đó Đoàn Nam Phong ngẩng đầu lên nhìn Lưu Uyển Linh, nhếch môi cười: “Chúc mừng em, từ giờ em được tự do.”
Lưu Uyển Linh sững sờ. Thời gian qua lâu như vậy, anh vẫn không thay đổi quyết định ly hôn với cô sao? Ba năm, anh đã theo đuổi cô ba năm, bất chấp tất cả để cưới cô. Vậy mà bây giờ chia tay chỉ là một câu nói nhẹ như vậy sao?
“Không, Đoàn Nam Phong, em không muốn ly hôn. Anh không còn yêu em nữa sao? Em không tin anh là người dễ thay đổi.” Lưu Uyển Linh không khống chế được tâm trạng đã thét lên.
Đoàn Nam Phong vẫn bình thản trả lời: “Ba năm qua, em cũng không thay đổi. Cơ bản vẫn là khó chịu khi ở bên tôi. Nếu đã như vậy, em miễn cưỡng bản thân làm gì?”
“Nam Phong, không phải như vậy. Em không hề miễn cưỡng bản thân tiếp nhận anh. Em là thực lòng với anh. Thực lòng muốn làm một người vợ tốt. Sao anh không chịu nhìn thấy sự cố gắng của em?” Lưu Uyển Linh vừa khóc vừa nói.
“Uyển Linh, tình cảm là cái không phải cố gắng sẽ có được. Tôi đã từng rất cố chấp giữ lấy em. Nhưng em có nhớ đêm động phòng em đã nói gì với tôi không? Đó là ích kỷ chiếm lấy, không phải tình yêu.”
Lưu Uyển Linh lắc đầu nguầy nguậy như trẻ con: “Em xin lỗi, lúc đó là em nông nỗi, em trẻ con. Đường đời dài như vậy, anh không thể bỏ qua cho em sao?”
Đoàn Nam Phong thở dài chán ngán, đứng tựa vào cửa sổ phòng làm việc: “Tôi không trách cứ gì em cả. Chỉ là có một số việc không thể quay lại được. Cũng không thể làm lại được. Em còn có tương lai rất dài, không thể lãng phí trên người tôi được.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN