Giang Hồ Dị Giới - Chương 4: Bách Hoa Môn - Ngọc Ngưng Nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Giang Hồ Dị Giới


Chương 4: Bách Hoa Môn - Ngọc Ngưng Nhi



Trong khi Thủy Tiên vẫn cùng sáu người kia giao đấu thì lúc này bên phía Xích Diệm cuộc chơi đã sắp sửa hạ màn.

Nói về thực lực, Xích Diệm cùng Thủy Tiên còn mạnh hơn Ngũ Tà gấp nhiều lần. Cho dù có đan dược bổ trợ thì với chừng đó sức mạnh cũng chưa đủ để hạ gục được hai con quái vật này.

Năm người giao đấu với Xích Diệm hiện chỉ còn hai người là chưởng môn phái Thanh Phong và một hòa thượng thiếu lâm tự Tuệ Tĩnh đại sư.

Xích Diệm tay phải đỡ thiết bổng của Tuệ Tĩnh đại sư, tay trái cầm khoái đao gạt trường kiếm của Tư Không Thiên, cười lớn:

“Đây là tất cả những gì các ngươi có ư? Ha ha ha…”

Tư Không Thiên tức giận, trường kiếm lại chém xuống mắng:

“Tên khốn, Chớ vội vui mừng quá sớm. Xem chiêu…”

– Lưu tinh bát nguyệt trảm.

Kiếm của Tư Không Thiên chém xuống bỗng dưng biến thành tám đường chém khác nhau phân chia nhiều bộ vị hiểm yếu của Xích Diệm mà tấn công.

Bên này, Tuệ Tĩnh cũng cầm thiết bổng đánh tới.

“Khà khà… Quá đơn giản.”

Xích Diệm cười khà khà, cầm khoái đao đón đỡ.

Keng… keng… keng…

Liên tục là nhưng tiếng binh khí va chạm vào nhau. Mặc dù là hai đánh một nhưng Xích Diệm vẫn chiếm thế thượng phong. Nội công lẫn chiêu thức của hắn điều vượt trội hơn nhiều lần so với hai người.

Chỉ trong vòng vài phút, Tuệ Tĩnh đại sư và Tư Không Thiên đều dần lộ ra vẻ kiệt sức.

Xích Diệm dừng lại nhìn hai người vẻ mặt khinh thường hỏi:

“Hết rồi à? Nghe đâu Thanh Phong môn có hai tuyệt kỹ độc bộ thiên hạ là ‘Cung thân ảnh đạn’ và ‘Lôi điện kiếm pháp’. Cung thân ảnh đạn ta đã chứng kiến qua, nhưng lôi điện kiếm pháp thì chưa được thấy. Chưởng môn Thanh Phong môn có thể cho ta chiêm ngưỡng được chăng?”

Tư Không Thiên nghiến răng nói:

“Ta bất tài chưa lĩnh hội được lôi điện kiếm pháp thì đã xảy ra đại chiến chính tà, nếu ta có thể học được nó thì ngươi đừng hòng sống sót.”

Xích Diệm hừ lạnh nói:

“Hừ… Chết đến nơi còn mạnh miệng. Xuống dưới âm ty học xong rồi hẵng đấu với ta nhé.”

Nói đoạn, hắn giơ đao chém xuống.

Keng… Xoẹt…

Đao sắp chém Tư Không Thiên làm đôi đột nhiên bị một vật gì đó bay qua, xoẹt một tiếng cắt đứt đôi khoái đao của Xích Diệm.

“Là ai?”

Xích Diệm lập tức lùi về phía sau, nhìn khoái đao trong tay mình, trong lòng không khỏi sợ hãi:

‘Ám khí kia bay qua mà ta không hề phát giác, nếu mục tiêu không phải là đao mà là cổ ta thì e rằng ta đã chết từ lâu.’

Nghĩ vậy, hắn liền liếc mắt nhìn ám khí kia là gì, thì lại thêm một phen khiếp sợ.

Trên mặt đá phẳng lì kia là một chiếc lá, điểm đặc biệt là chiếc lá cắm sâu xuống mặt đá đến ba phần tư.

Lấy chiếc lá làm trung tâm, xung quanh bán kính chừng một đến hai thước, mặt đá được làm bằng huyền cương xuất hiện những vết nứt nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường.

Thủy Tiên dường như cũng phát hiện ra có cao thủ xuất hiện, không tiếp tục đánh nhau với hai người Hoàng Bá Đạo nữa mà lùi về đứng song song với Xích Diệm.

Hoàng Bá Đạo thấy có cao thủ trợ giúp thì trong lòng vui mừng, vội chạy lại đỡ Tuệ Tĩnh đại sư và Tư Không Thiền, hỏi thăm:

“Các vị thương thế như thế nào rồi? Có nặng lắm không?”

Tuệ Tĩnh đại sư ôm vết thương nơi ngực, ho khan hai tiếng nói:

“Thương thế chỉ là chuyện nhỏ. Đáng tiếc là chỉ còn hai người là bần tăng và Tư Không Thiên chưởng môn ơt đây. Những người còn lại không may mắn đã mất mạng dưới tay Xích Diệm.”

Hoàng Bá Đạo buồn bã, thở dài:

“Haizzz… Mặc dù có giải thể đan của Tiên Y nhưng chúng ta vẫn không phải là đối thủ của bọn chúng. Sáu người bọn ta cũng chỉ còn lại hai người.”

Bốn người nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng.

Tư Không Thiên khích lệ:

“Thôi nào, chưa chắc chúng ta đã thua đâu. Người vừa giúp chúng ta chắc cũng là một cao thủ, có lẽ sẽ đảo ngược được tình thế thì sao?”

“Hy vọng là vậy.”

Xích Diệm không còn quan tâm tới bốn người kia nữa. Cái hắn chú ý bây giờ chính là cao thủ chưa lộ mặt kia. Với chỉ một chiếc lá mà có thể cắt đứt được bảo đao làm từ huyền thiết, lại là phóng từ xa. Cao thủ như vậy trên giang hồ không có bao nhiêu.

Hắn liền mở miệng chào hỏi trước:

“Tại hạ là Tả hộ pháp Huyết Ma giáo Xích Diệm. Xin hỏi túc hạ tại sao lại giúp đỡ bọn họ? Phải chăng cô nương cũng là nhân sĩ chính phái?”

Đợi một chút, trong rừng vang lên giọng nói trong trẻo của một nữ nhân đáp lại:

“Phải thì sao? Không phải thì sao? Ta muốn thì ta cứu thôi.”

Xích Diệm nhíu mày, trong lòng hắn đang rất tức giận. Đường đường là tả hộ pháp của ma giáo, từ xưa tới nay ngoài Ma Chủ ra chưa từng có ai bất kính với hắn như vậy. Nếu là kẻ khác chắc rằng giờ này đã đi chầu diêm la rồi. Nhưng đối phương lại là một cao thủ, cũng chưa phân biệt địch ta nên hắn đành nghiến răng chịu đựng. Chợt hắn nghe thấy tiếng run, vội quay lại thì thấy Thủy Tiên thân hình đang run rẫy, ánh mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia mang theo vẻ sợ hãi tột độ.

Xích Diệm biến sắc, cũng giống như Thủy Tiên. Tuy không thân thiết với nhau cho lắm nhưng hắn cũng tương đối biết rõ tính cách của nàng, kẻ có thể làm cho Thủy Tiên phải run sợ như thế này có thể là ai được cơ chứ?

Giọng nữ nhân đó lại vang lên:

“Đã lâu không gặp… Sư tỷ!”

“Sư tỷ!!!”

Không những Xích Diệm kinh ngạc trợn tròn mắt mà cả bốn người Tư Không Thiên cũng không ngoại lệ. Chỉ khác nhau là Xích Diệm có phần vui mừng hơn khi kẻ đối đầu không phải là địch nhân. Còn bốn người Tư Không Thiên lại có vẻ hơi thất vọng vì không phải là có người ứng cứu.

Xích Diệm có phần thả lỏng, mỉm cười nói:

“Thì ra là sư tỷ của Thủy cô nương, tại hạ cửu ngưỡng đại danh. Không biết cô nương đến đây làm gì?”

Giọng nữ nhân như không đếm xỉa đến lời của Xích Diệm, nói:

“Có vẻ như sư tỷ vẫn mê muội như vậy. Vậy cũng tốt, hôm nay muội đến là để trợ giúp võ lâm chính phái, tiện thể giúp bổn môn thanh trừ môn hộ.”

Xích Diệm đến đây thì không nhịn được nữa, cả giận quát:

“Khốn kiếp, khinh người quá đáng. Có giỏi ra đây chiến với ta một trận.”

Giọng nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, nói:

“Hừ… ngươi bảo ta khinh người quá đáng ư? Vậy để ta khinh thường ngươi một phen.”

Dứt lời, chỉ nghe tiếng lá cây xoạt xoạt xoạt… Vô số lá cây bay với tốc độ bàn thờ lao về phía Xích Diệm.

Tư Không Thiên đột nhiên hai mắt sáng lên, lẩm bẩm:

“Ta biết chiêu này, ta đã thấy nó ở đâu rồi… Là… Thiên nữ…”

Hoàng Bá Đạo thấy Tư Không Thiên lẩm bẩm thì giật tay áo y hỏi:

“Ngươi nói cái gì vậy? Thấy cái gì?”

Tư Không Thiên quay sang nắm chặt tay Hoàng Bá Đạo mừng rỡ nói:

“Chúng ta có thể lật ngược thế cờ rồi. Chiêu đó chính là ‘Thiên nữ tán hoa’ của Bách Hoa môn. Ha ha ha… Chúng ta được cứu rồi…”

Hoàng Bá Đạo nhíu mày:

“Là Bách Hoa môn ư? Vậy…”

Trong lòng hắn chợt tỉnh ngộ:

“Vậy ra theo lời của nữ nhân chưa lộ mặt kia thì Thủy Tiên kia có thể là phản đồ mà Bách Hoa môn đang tìm. Thảo nào mà võ công cô ta tám phần giống với võ công của Bách Hoa môn.”

Trong khi Hoàng Bá Đạo đang suy luận thì ngoài kia Xích Diệm chân phải lùi về sau một bước, chân trái hơi khụy xuống. Hai tay thu lại thành thế đứng tấn thủ. ‘Khí’ quanh người y tỏa ra nồng đậm như thủy triều, miệng Xích Diệm khẽ nhếch lên nói:

“Chiêu này ngươi chỉ dùng được một lần thôi, lần này ta sẽ không thất thủ đâu. Xem chiêu…”

Thiên hỏa thần công – Hỏa triều.

Phừng… phừng…

Xung quanh Xích Diệm nổi lên từng đợt hỏa diễm, đợt này qua đi, đợt khác lại tới liên miên như sóng triều.

Đối phó với ‘Thiên nữ tán hoa’ tầm rộng này thì chỉ có chiêu ‘Hỏa triều’ mới ứng phó nổi. Với lại, ám khí là những chiếc lá, với nội công là dương cương cường khí như Thiên hỏa thần công có thể chuyển hóa thành lửa thì chắc chắn những chiếc lá sẽ bị thiêu cháy.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Xích Diệm. Những chiếc lá tuy được quán thâu nội lực hùng hậu nhưng với tầm phóng quá xa cộng thêm bị ‘Hỏa triều’ công kích liền bị cháy thành tro.

Đang định mở miệng nói vài câu châm chọc. Đột nhiên, bên trong rừng lóe lên ánh chớp, hơn chục mũi châm nhắm Xích Diệm mà bay đến.

Xích Diệm gầm lên một tiếng, chân giẫm mạnh xuống đất kèm theo nội lực hùng hậu.

Ầm…

Mặt đất được lát bằng đá huyền cương siêu cứng mà bị chân của Xích Diệm dẫm tan thành từng tảng đá lớn.

Thấy mũi châm sắp bay đến, hắn gầm lên hai chân thoăn thoắt đá liên tục hất những tảng đá lớn kia lên.

Phập phập phập…

Nhìn thì lâu chứ Xích Diệm hành động vô cùng mau lẹ, trong tích tắc đón đỡ hai thế công chớp nhoáng của đối phương.

Giọng nữ nhân kia lại vang lên:

“Tốt… nhưng chưa hết đâu!”

Dứt lời, đằng sau Xích Diệm đột nhiên xuất hiện chục cây ngân châm lao đến cực nhanh.

“Chết tiệt… từ khi nào mà cô ta bố trí ám khí từ phía sau này cơ chứ.”

Xích Diệm như có con mắt thứ sáu đằng sau lưng thấy có nguy hiểm vội đề khí nhảy lên né khỏi. Nào ngờ, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, phía trên không lại xuất hiện thêm chục cây ngân châm nữa.

Xích Diệm hoảng hốt, tung liền một chưởng.

Thiên hỏa thần công – Hỏa long thần chưởng.

Phừng… phừng…

Một con rồng lửa từ tay Xích Diệm phóng ra đón đỡ ngân châm.

Đột nhiên, Xích Diệm biến sắc:

“Chết! Ta quên mất, nếu là sư tỷ muội với Nhược Thủy thì chắc chắn cô ta biết thi triển huyễn ảnh.”

Giọng nữ nhân kia lại vang lên:

“Có vẻ như ngươi đã nhận ra… Nhưng quá muộn rồi.”

Xích Diệm thân hình đang trên không, không có chỗ dựa mà né tránh, đón tiếp hắn chính là vô số ngân châm từ bốn phương tám hướng bay tới. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn thì…

leng keng… leng keng…

Nhược Thủy cầm châm trong tay tiến đến nói:

“Trong ‘bách hoa trận’ thì điểm yếu chính là hướng đối diện với mặt trời. Chỉ có ngân châm phóng từ hướng đó mới là châm thật, còn lại chỉ là huyễn ảnh mà thôi.”

Nói đoạn hướng tới nơi phát ra giọng nói mà tiếp:

“Sư muội đã đến sao còn không ra gặp mặt. Muốn thanh trừng môn hộ phải xem bản lĩnh của muội đến đâu.”

Một bóng trắng từ trong cánh rừng đạp gió bay ra. Chỉ thấy đó là một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, liễu my như yên, nguyệt my tinh nhãn, vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp quả thật không bút nào tả xiết. Kết hợp với bộ đồ trắng khiến cho nàng giống như tiên tử hạ phàm.

Ngoại trừ Tuệ Tĩnh đại sư có ‘phật quang hộ thể’ ra thì Xích Diệm cùng Hoàng Bá Đạo hay Lưu Thiên Minh đều ngây ngất trước vẻ đẹp của cô gái vừa xuất hiện này.

Cô gái nhìn vào Thủy Tiên mà nói:

“Liễu Phỉ sư tỷ. Năm đó tỷ cãi lời sư phụ rời bỏ môn phái gia nhập hắc đạo. Nay còn chấp mê bất ngộ, trợ giúp tà phái. Xem ra tỷ muội chúng ta không thể không tránh khỏi một trận sinh tử chiến.”

Thủy Tiên nghiến răng nói:

“Từ năm năm trước, lúc ta rời bỏ môn phái đã quyết định rũ bỏ tất cả rồi..”

Cô gái nói:

“Tỷ chỉ vì một tên nam nhân phụ tình mà làm chuyện bất nhân bất nghĩa vậy sao?”

Thủy Tiên cười:

“Đúng vậy! Chính ta bất nhân bất nghĩa, từ khi hắn rời bỏ ta, ta đã mất hết hy vọng vào cuộc sống. Nhưng lần đầu ta gặp người ấy… Ma chủ, hắn đã cho ta một cuộc sống mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Cô gái lắc đầu buồn bã:

“Vậy là… tỷ quyết định giúp hắn thâu tóm giang sơn sao?”

Thủy Tiên gật đầu kiên định nói:

“Đúng vậy!”

“Thật ngu ngốc! Tỷ chưa rút ra được bài học từ lần trước sao?”

“Có thể ta ngu ngốc thật. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng!”

Dứt câu, Thủy Tiên xoay người phóng ra vô số ngân châm về hướng cô gái.

Xích Diệm ngầm hiểu ý, đồng thời tụ khí vào tay tung liền một chưởng.

Thiên hỏa thần công – Liệt diễm chưởng.

Chưởng của Xích Diệm hóa thành một đoàn hỏa diễm nóng rực. Hắn kết hợp với Thủy Tiên vô cùng nhuần nhuyễn, hỏa diễm cùng ngân châm hòa quyện vào nhau thành một đoàn. Kim châm được hỏa diễm nung đỏ xoẹt qua như sao băng nhằm cô gái kia phóng đến.

Cô gái lùi lại một bước, trên tay chẳng biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm.

Thủy Tiên kinh ngạc thốt lên một câu:

“*Bát đại kỳ bảo – Hàn Băng ngọc kiếm.”

Cô gái hô nhẹ một tiếng, kiếm trong tay sử ra chiêu ‘***’ gạt đỡ hết ám khí. Kim châm được hỏa công nung nóng va chạm vào Hàn Băng ngọc kiếm thì trở nên vô dụng. Nghe xì xì vài tiếng liền bị đóng băng.

Xích Diệm cùng Thủy Tiên cũng không trông chờ chiêu đó có thể làm khó đối phương.

Đồng thời, Xích Diệm liền lướt vào tấn công hòng chiếm lấy tiên cơ, hữu chưởng huy động, tả đao chém xuống.

Cũng lúc ấy, Thủy Tiên rút ngân châm phóng đến.

Xích Diệm tuy thân hình cao lớn nhưng sử dụng bộ pháp linh động, kết hợp với Hỏa Diễm chưởng cùng với Huyết Ma đao giống như một đầu ác quỷ lớn xông vào.

Cô gái hô lên kinh ngạc một tiếng, thân hình thoáng cái lùi về phía sau. Nào ngờ chưa kịp thở đã thấy vài mũi châm từ bốn phương tám hướng bay đến.

Nàng liền hít nhẹ một hơi, thân hình hơi chuyển một cái, lưỡi kiếm vẽ thành một hình vòng tròn. Lập tức, xung quang cô gái bỗng dưng nổi lên một lớp băng mỏng hình cầu bao bọc nàng vào bên trong.

Leng keng… leng leng…

Vô số ngân châm va vào lớp băng liền bị bật ra. Cùng lúc ấy, Xích Diệm cũng xông vào.

Cô gái vung kiếm gạt đỡ tả đao, tay kia đón đỡ hữu chưởng của Xích Diệm. Thủy hỏa tương khắc, Thiên Hỏa thần công của Xích Diệm gặp Băng Hàn chi khí của cô gái lập tức tắt điện. Tuy nhiên, nội công của hắn không phải tầm thường, tuy kém hơn so với cô gái kia nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Nhất thời khó có thể làm hắn lui bước.

Keng… keng… bốp… bốp…

Sau vài chục chiêu, Xích Diệm đã đuối sức. Hắn nghiến răng duy trì, huy động tả chưởng cuồn cuộn ào ạt đánh vào huyệt Thượng Khúc bên hông cô gái. Lập tức cô gái quay mình lách qua hai bước để tránh chưởng lực của đối phương.

Nhưng Xích Diệm không chịu thua, hữu đao chém xuống với chiêu vừa nhanh vừa mạnh.

Tuy thế, cô gái chỉ xoay mình một cái đã lướt bên cạnh Xích Diệm như ánh chớp, vừa tránh đao đối phương vừa tung kiếm điểm thẳng vào huyệt Đàn Trung ở giữa ngực Xích Diệm.

Đao của Xích Diệm đang trong thế chém khó có thể rút về kịp thời. Trong sát na lưỡi kiếm sắp đâm trúng ngực, ý nghĩ hắn linh động. Tả chưởng hóa thành trảo chộp ngay vào lưỡi kiếm, không cho nó tiến thêm nữa. Đồng thời, hữu đao nhằm tay cô gái chém tới hòng muốn ‘Vây Ngụy cứu Triệu’ ý làm cô ta phải bỏ kiếm.

Nào ngờ, trảo của Xích Diệm sắp chộp lấy thanh kiếm thì một cảm giác lạ nổi lên trong đầu hắn. Cảm giác quen thộc này hắn đã trải qua vô số lần rồi. Chẳng phải cảm giác của tử thần bên cạnh sao?

Hắn hành tẩu trước giờ luôn tin vào trực giác của mình, không dám chần chừ thêm nữa liền làm liều đảo ngược dòng khí, kích phát nội công đến cực hạn.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Xích Diệm lập tức triển khai khinh công lui về phía sau.

Tuy hắn rất nhanh nhưng cô gái kia còn nhanh hơn, lưỡi kiếm lưu lại trên ngón tay y vài vết cắt nhỏ.

Do đảo ngược dòng khí nên khi hắn vừa dừng chân lập tức phun ra một búng máu tươi. Xích Diệm thở hổn hển, cảm nhận được hàn khí nơi bàn tay phải. Hắn vội nhìn xuống lập tức mồ hôi hột chảy, lòng thầm cảm ơn trực giác nhạy bén của mình. Ngón tay bị một vết xước lưu lại do Hàn Băng ngọc kiếm kia trở nên tím ngắt, đang lan dần dần đến cả bàn tay. Xích Diệm cắn răng vung đao cắt phăng ngón tay ấy đi.

Cô gái thấy Xích Diệm trong gang tấc mà có thể phản ứng với nguy hiểm nhanh như vậy thì không khỏi kinh ngạc lẫn thán phục nói:

“Ngươi rất khá. Có thể cảm nhận được cái chết cận kề như vậy trên giang hồ rất hiếm.”

Thủy Tiên phi đến bên cạnh Xích Diệm dùng ‘thiên lý truyền âm’ đến hắn nói:

“Hàn Băng ngọc kiếm là một trong bát đại kỳ binh, trong kiếm chứa hàn băng chi khí, nếu bị chém trúng thì sẽ nhiễm hàn khí rồi cơ thể sẽ dần đóng băng mà chết. Trừ phi ngươi luyện Thiên Hỏa thần công đến tầng cuối cùng may ra mới chống lại nổi.

Xích Diệm hỏi lại:

“Vậy làm sao hạ được cô ta đây?”

Thủy Tiên lắc đầu nói:

“Bây giờ cả hai ta không đánh lại cô ta đâu. Đánh nhau chỉ có chết thôi. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi ngươi để ta hút một phần nội lực của ngươi thì may ra…”

Xích Diệm chần chừ nói:

“Ngươi nắm chắc bao nhiêu thành? Nếu hút tu vi của ta có thể giúp ngươi tăng tiến công lực tột bậc nhưng ta phải mất vài tháng để phục hồi lại sức, còn nếu muốn phục hồi lại công lực hiện giờ e cũng vài năm.”

Nắm chắc bảy thành!”

Suy nghĩ một lát, Xích Diệm liền gật đầu nói:

“Được rồi. Nếu cô nắm chắc như vậy thì làm đi!”

Thủy Tiên được sự đồng ý của Xích Diệm, thân hình lui về sau hắn. Tay phải hóa trảo chộp ngay đầu Xích Diệm.

– Thiên Hoa hấp huyết khí!

Thủy Tiên hô nhẹ một tiếng, vô vàn sinh lực từ người Xích Diệm tuôn trào vào người nàng như nước lũ.

Cô gái thấy hành động của Thủy Tiên thì có vẻ thất vọng nói:

“Không ngờ tỷ lại đi luyện tà công mà sư phụ đã cấm. Xem ra tỷ đã lún quá sâu vào hắc đạo rồi.”

Thủy Tiên không trả lời, mà có muốn cũng chẳng trả lời được. Luồng nội công hùng hậu của Xích Diệm truyền sang người nàng như trang giang đại hải.

Qua khoảng một tuần trà, sau khi hút hai phần ba công lực của Xích Diệm, ‘khí’ quanh người Thủy Tiên trở nên vô cùng u ám. Còn Xích Diệm sau khi bị hút gần hết tu vi thì thân hình trở nên vô lực, ngã nhào xuống đất. Miệng còn lẩm bẩm:

“Mau kết… thúc… đi… Ma chủ… sắp… giá… lâm rồi…!”

Đôi mắt Thủy Tiên chỉ hiện lên lãnh khốc vô tình, nhìn cô gái nói:

“Ngọc Ngưng Nhi sư muội. Hôm nay, ta và muội chỉ một người sống sót.”

Hóa ra, cô gái sắc nước hương trời này tên là Ngọc Ngưng Nhi. Mới trẻ tuổi như vậy mà võ công lẫn tu vi thật kinh người. – Trong lòng bốn người Hoàng Bá Đạo thầm nhủ.

Thủy Tiên hô nhẹ một tiếng, thi triển khinh công cả người dường như hòa nhập vào trong gió thân hình thoáng chốc biến mất rồi lại xuất hiện. Chỉ khác nhau là mỗi lần xuất hiện lại cách chỗ cũ cả chục thước.

“Khinh công thật siêu việt!”

Hoàng Bá Đạo không tự chủ được mà hô lên một tiếng.

Nhưng Ngọc Ngưng Nhi thần tình vẫn bất động, lặng lẽ đứng yên đó.

“Hừ…! Xem đây”

Thủy Tiên hừ một tiếng, rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm. Truyền nội lực vào khiến thanh kiếm kêu ông ông.

Thủy Tiên vung kiếm lên, đồng thời hét lớn một tiếng:

“Phong Ảnh Chi Nhận!”

Đột ngột, quang hoa bùng lên, ngàn vạn phong nhận theo đường kiếm của nàng bộc phát ra, phong nhận sắc bén không ngừng hướng tới Ngọc Ngưng Nhi giết tới!

Lốc? Chẳng khác nào một cơn lốc, tro bụi cuồn cuộn.

Một cơn gió lốc cuồng bá phóng lên cao, làm cho bốn người Hoàng Bá Đạo rung động là vô vàn chi chít lưỡi đao, tất cả đều là lưỡi đao gió, mang theo sát khí vô cùng nồng đậm, như muốn cắt nhỏ không gian.

“Cái gì đây? Cái này có phải là do con người làm ra nữa không!?”

Đám người Lưu Thiên Minh, Hoàng Bá Đạo nhìn Thủy Tiên chém ra vô tận phong nhận thì trong lòng run rẩy mãnh liệt, mặc dù là đứng rất xa, bọn họ vẫn cảm nhận được cỗ sát khí nồng đậm này.

“Sương lãnh trường thiên.”

Ngọc Ngưng Nhi bình tĩnh hô nhẹ một tiếng, cước bộ chậm rãi bước từng bước, dáng người vô cùng uyển chuyển, làm cho người ta không tin nổi vào mắt mình.

Nhưng chỉ vài bước nhỏ như vậy, một luồng ‘khí’ lấy nàng làm trung tâm phóng xuất ra, cả không gian đột nhiên bao trùm màu trắng của tuyết, hóa thành một mảnh trắng xoá, tầng tầng băng tinh thể.

Những phong nhận bắn tới gần Ngọc Ngưng Nhi đều bị từng lớp băng chặn lại. Có đôi lưỡi phong nhận bị đóng băng ngay giữa không gian, rơi xuống mặt đất vỡ thành ngàn mảnh.

Cảnh tượng trước mắt thật làm cho người ta bỏ qua khái niệm về con người.

Chưa dừng lại ở đó, Hàn Băng chi khí này càng ngày càng khuếc tán lan rộng ra xung quanh.

– Két, răng rắc!

Từng đạo thanh âm không ngừng truyền ra, cơn gió lốc kia đã tắt hoàn toàn, toàn bộ đã bị hóa thành hàn băng, bị đống kết ở tại đó.

Ahhh…

Thủy Tiên hô lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi lại vài bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi. Đôi mắt không giấu nổi vẽ kinh sợ:

“Là… cảnh… giới Vong Ngã Chi cảnh – Thiên Nhân Hợp Nhất…”

Lời nói của nàng khiến cho bốn người Hoàng Bá Đạo, Lưu Thiên Minh, Tuệ Tĩnh đại sư thêm một phen rung động. Vong Ngã Chi cảnh tuy là cảnh giới đầu tiên trong võ đạo nhưng lại cực kỳ khó vượt qua. Để đạt được vong ngã chi cảnh phải quên mất bản thân mình, bản thân hòa nhập với tự nhiên đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất. Có thể mượn uy thiên địa.

Giống như chiêu vừa rồi là mượn sức thiên địa, tỏa ra hàn băng chi khí khiến cho cả một vùng đóng thành băng, nên nó mới có tên ‘Sương Lãnh Trường Thiên.’

Ngọc Ngưng Nhi chậm rãi bước đến, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia vẫn biểu lộ vẻ bình tĩnh, nói:

“Liễu sư tỷ! Tỷ lún quá sâu vào ái tình, luyện ‘Thiên hoa hấp huyết khí’ là tà công bị cấm của tông môn. Lại gia nhập hắc đạo, đánh chiếm giang hồ. Tỷ!? Còn gì để nói không?”

Thủy Tiên lắc đầu cười khổ:

“Ta một đời bị người toan tính, nay số đã tận. Còn gì để luyến tiếc.”

Ngọc Ngưng Nhi giơ kiếm lên ngang yết hầu của Thủy Tiên chậm rãi nói:

“Vậy để muội tiễn tỷ đi một đoạn.”

Ngọc Ngưng Nhi tuy có vẻ bình tĩnh nhưng có thể thấy trong đôi mắt nàng đã chảy hai dòng lệ. Nói gì thì nói, nàng cùng vơi Thủy Tiên cùng là tỷ muội, chung sống với nhau chục năm. Tình thân thiết như chị em ruột, sao nỡ ra tay.

“Không!!! Ngưng Nhi… Cẩn thân!”

Đột nhiên, Thủy Tiên hét lớn, lao đến thật nhanh đẩy Ngọc Ngưng Nhi sang một bên.

Phập…

Ngọc Ngưng Nhi còn chưa kịp hiểu gì, vội quay lại thì thấy từ khi nào Xích Diệm đã đến từ sau lưng nàng toan ám toán. Nào ngờ, Thủy Tiên trong gang tấc đẩy nàng ra lãnh trọn một đao xuyên bụng.

Xích Diệm nở nụ cười lãnh khốc nói:

“Ngươi nghĩ ta để ngươi hút hết công lực vậy sao? Thứ ngươi hút chỉ là hóa công ‘thiên ma tán’ thôi.”

Thủy Tiên thều thào hỏi:

“Ngươi… Là Ma chủ sai ngươi làm!?”

Xích Diệm cười lạnh nói:

“Người không nói nhưng ý thì là vậy!”

Thủy Tiên lòng đau như cắt, cười khổ:

“Thì ra là vậy… thì ra là vậy…”

Ngọc Ngưng Nhi chứng kiến Thủy Tiên chịu thay mình một đao mà đứng hình tại chỗ, vô vàn cảm xúc chợt ùa về. Cảnh tỷ muội hai người chơi đùa, cùng nhau tỷ thí võ công, cùng nhau trêu

đùa sư phụ… từng cảnh, từng cảnh hiện lên ngay trước mắt nàng. Tay nàng đỡ thân thể đang ngã nhào xuống của Thủy Tiên, tâm tình không kìm được, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.

Ngọc Ngưng Nhi ôm Thủy Tiên vào lòng, run rẫy nói:

“Tại sao!? Tại Sao!? Tỷ thật ngu ngốc, luôn như vậy! Tại sao luôn như vậy!”

Thủy Tiên khóe miệng trào ra máu tươi, nhưng vẫn nở nụ cười. Bàn tay nàng khẽ đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt Ngưng Nhi nói:

“Kiếp này ta sống để người lợi dụng. Chết không luyến tiếc. Tại sao muội lại vì ta mà khóc!? Muội hãy sống thật tốt, hãy tìm nam nhân nài thực sự yêu thương muội, đừng để như ta… đi hết một đời vẫn chưa tìm thấy… khụ… tình… yêu… chân chính!”

Nói đoạn, mắt từ từ nhắm lại, bàn tay vô lực rũ xuống.

Ngọc Ngưng Nhi đau khổ gào lên:

“Sư tỷ!!!”

Bỗng nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Xích Diệm đầy hận ý. Nàng bây giờ đâu còn phong thái của một bậc tiên tử hạ phàm nữa. Thay vào đó là sát khí khủng bố tỏa ra từ người nàng khiến ai nấy lạnh toát cả sống lưng. Ngọc Ngưng Nhi chỉ mũi kiếm vào Xích Diệm gầm gừ:

“NGƯƠI…chính ngươi giết sư tỷ. Đền mạng đi!!!”

Hàn Băng chi khí theo lưỡi kiếm tỏa ra khiến người ta lạnh buốt, nhằm Xích Diệm chém xuống. Bây giờ, hắn chỉ còn chờ chết.

Bỗng nhiên một luồng khí tức khủng bố từ xa truyền đến. Khí tức mang theo sát khí nồng đậm đánh tan khí tức băng hàn của Ngọc Ngưng Nhi. Đồng thời, lưỡi kiếm của nàng đang chém xuống thì đột nhiên khựng lại giống như có tay ai ngăn cản.

Luồng sát cơ khủng bố đó cũng kéo ý thức đang chìm trong thù hận của Ngọc Ngưng Nhi vào thanh tỉnh.

“Mạnh thật.”

Ngọc Ngưng Nhi không tự chủ được, thốt lên một câu.

Xích Diệm đột nhiên nở nụ cười, hướng luồng khí tức sát bạo kia quỳ xuống nói:

“Thần! Tả hộ pháp cung nghênh Ma Chủ. Ma Chủ thần uy hiển phát, nhất thống giang hồ!”

“Ma chủ!!!”

Mọi người đều giật mình sợ hãi.

Thì ra là Ma chủ của Huyết Ma Giáo đây ư? Chỉ mới thả ra ‘khí tức’ mà kinh khủng bậc này!? Xem ra đây sẽ là ngày tàn của chính phái.

⚠Chú thích:

*Bát đại kỳ binh:

Hỏa Long đao.

Thiên Diệt kiếm.

Hàn Băng ngọc kiếm.

Huyền Vũ phá thiên cung.

Truy Hồn Ngũ Tinh giáo.

Bá Vương Qủy Diện giáp.

Lục Chỉ Cầm ma.

Bích Ngọc Thiên tượng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN