Giang Hồ Dị Giới - Chương 6: Cửu Long - Quảng Mục Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Giang Hồ Dị Giới


Chương 6: Cửu Long - Quảng Mục Thiên



Cánh tay của Lãnh Mạc Tà sắp đánh xuống đầu Lâm Ngọc Quân, chợt một cánh tay khác đưa ra chộp lấy cổ tay của hắn vô cùng nhanh. Mạc Tà quyền hóa thành chưởng, bàn tay khẽ xoay nhẹ một cái tránh thoát khỏi cú chộp của đối phương. Thân hình cấp tốc lui về phía sau.

Toàn trường đều kinh ngạc vô cùng, Ma chủ tức giận rồi lao đến tấn công, nhưng không đánh mà lại lui về?

Bọn họ nào biết, trong thoáng chốc đó, một bóng người đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Lâm Ngọc Quân, ra tay cứu hắn một mạng.

Lãnh Mạc Tà lui về, ánh mắt như lợi kiếm thoáng quét qua kẻ vừa rồi.

Là ai!?

Tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt biến đổi từ sát ý thành kinh động.

Lãnh Mạc Tà chấn động mạnh, giọng run run nói:

“Là… là… ngài… Cửu Long – Quảng Mục Thiên!!!”

Người mà hắn luôn luôn nghưỡng mộ, người mà hắn sẵn sàng tiêu diệt cả võ lâm chỉ để trả thù cho y. Ngay bây giờ, tại thời điểm này, đã xuất hiện.

Toàn bộ ánh mắt của hơn bốn ngàn người võ sĩ chính – tà ở đây đều dồn về nhân ảnh đang đứng song song cùng với Lâm Ngọc Quân.

Thật kỳ lạ, chỉ thấy đó là một thanh niên tuổi cũng chỉ chừng hai lăm hai sáu, khuôn mặt không thể gọi là tuấn lãng nhưng lại đầy tà khí, mái tóc để dài không gió mà bay thực vô cùng quỷ dị.

So với Lãnh Mạc Tà thì độ tà khí của người này đạt một cấp độ hoàn toàn khác. Để có được nó, không biết y đã giết bao nhiêu nhân mạng.

“Đúng! Là ta.”

Quảng Mục Thiên cất tiếng trả lời.

Người này còn quá trẻ, cả giọng nói lẫn khuôn mặt đều quá trẻ, vậy mà hắn là hy vọng cuối cùng của chính phải ư!? Thật đáng buồn cười – Suy nghĩ của đệ tử tà phái là như vậy. Nhưng chẳng ai dám hé miệng cười lấy một tiếng.

Đùa sao! Muốn tan xương nát thịt thì cứ cười đi!?

Vậy là chẳng ai dám hé một lời, không khí tĩnh lặng lại một lần nữa bao trùm.

Lãnh Mạc Tà nhìn Quảng Mục Thiên, giọng run run hỏi:

“Tại sao!? Tại sao!?… tại sao người lại bảo vệ bọn chúng? Chẳng phải mười sáu năm trước, chính *Thất tuyệt chính phái đã ép người đến chỗ chết hay sao? Tại sao bây giờ người lại quay ra bảo vệ kẻ đã giết mình?”

Oanh!

Tất cả đều chấn động không hề nhỏ! Người kia – Quảng Mục Thiên, mười sáu năm trước đã giao chiến với Thất Tuyệt hay sao!?

*Hắn bao nhiêu tuổi?

Cùng lắm là hai sáu tuổi. Vậy nghĩa là năm mười tuổi đã có thể đánh ngang hàng với Thất Tuyệt? Quá hoang đường.

Quảng Mục Thiên vẫn lạnh nhạt, lắc đầu nói:

“Có những thứ trên đời này ngươi không hiểu được đâu!”

Lãnh Mạc Tà giống như điên dại, ôm đầu điên cuồng cười lớn:

“Không thể nào! Không thể nào… ngài không phải là Cửu Long Quảng Mục Thiên năm đó. Nhớ năm đó người tung hoành giang hồ, một tay chém giết võ lâm chính phái khiến tất cả phải khiếp sợ… Ha Ha Ha… đây không phải là người nữa… người bây giờ chỉ là một kẻ yếu nhược…”

Hắn vô cùng thất vọng, cực kỳ thất vọng. Người mà hắn luôn luôn tôn thờ như một Sát Thần Cửu Long đây sao? Vậy mà công sức hắn bỏ ra hơn mười sáu năm, lập ra Huyết Giáo phái chỉ để trả thù cho một tên yếu nhược? Hắn không can tâm, hắn phải hủy diệt tất cả… Từ nghưỡng mộ thành hận thù cũng chỉ trong khoảnh khắc.

“Ma chủ…”

“Ma chủ…”

Đệ tử ma giáo thất Ma Chủ điên điên dại dại như vậy thì vô cùng hoảng hốt.

“Câm mồm hết cho ta!!!”

Lãnh Mạc Tà gào lớn.

“Người nhất quyết bảo vệ bọn chúng!?”

Quảng Mục Thiên gật đầu nói:

“Đúng vậy? Mười sáu năm trước ta nợ Lâm Ngọc Quân một mạng, ta đã cho hắn một hứa hẹn ‘một ngày có ta, võ lâm chưa thể diệt’.”

Dừng một chút, hắn tiếp:

“Ta và ngươi không quen biết, thù của ta cũng không cần ngươi báo. Ngươi có thể về được rồi.”

Lãnh Mạc Tà gằn giọng hỏi lại:

“Người chắc chắn với quyết định đó!?”

Quảng Mục Thiên nói:

“Đúng. Một lời đã hứa. Không thể rút lại!”

Lãnh Mạc Tà điên thật rồi, hắn gào lớn:

“Được… Được lắm! Công sức 16 năm của ta… Hôm nay ta nhất quyết diệt võ lâm đấy! Xem ngươi bảo vệ được ai?”

Hắn liền quay sang, truyền nội lực vào lời nói ra lệnh cho đệ tử ma giáo:

“Toàn bộ ma giáo nghe lệnh!”

“Đệ tử Huyết Ma giáo đợi lệnh!!!”

Hơn hai ngàn người đồng thanh hô tạo nên chấn động vô cùng lớn.

Lãnh Mạc Tà đắc ý vô cùng, đây là thành quả của mười sáu năm. Nghĩ đến khoảng thời gian đó, nghĩ đến kẻ mà hắn phải bỏ ra bao công sức như vậy… Trong lòng Lãnh Mạc Tà nổi lên một bụng tức giận. Hắn gầm gừ nói tiếp:

“Ngày hôm nay… Diệt toàn bộ võ lâm chính phái. KHÔNG SÓT MỘT TÊN!”

“Giết!!! Không sót một tên!”

“Giết!!!”

Tất cả như uống thuốc tăng lực năm bờ oăn nhiễm ruồi, kẻ cầm kiếm, tên cầm đao… xông lên liều mạng.

Vậy là, bốn ngàn người lao vào chém giết nhau, máu chảy thành sông, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi…

“Nếu đã như vậy. Vậy thì chiến đi!”

Quảng Mục Thiên chân dẫm nhẹ một cái lăng không đối diện với Lãnh Mạc Tà.

Lãnh Mạc Tà trong con mắt đầy vẻ lãnh khốc, cười khà khà nói:

“Khà khà khà… không nghĩ ta lại có thể một lần giao chiến với Sát Thần Cửu Long đấy! Để xem mười sáu năm qua ngươi đạt đến đẳng cấp như thế nào!?”

“Sát Thần!? Hà hà… Cái tên nghe cũng hay đó. Kẻ nào gọi ta như vậy?”

Quảng Mục Thiên tựa tiếu phi tiếu nói.

“Xuống âm ty mà gặp hắn!”

Lãnh Mạc Tà gầm lớn, thân hình như điện chớp lao đến.

Thiên Ma thập lục thức.

Quyền, chưởng, chỉ, cước… liên tục tung ra đồng thời nhắm vào tất cả các bộ vị hiểm yếu trên người địch thủ.

Bốp bốp…

Binh Binh…

Quảng Mục Thiên không phải dạng vừa, quyền né, chưởng đỡ. Nhất thời, trên không trung chỉ thấy hai bóng ảnh vờn nhau, quyền thế mênh mông, chưởng ảnh ngập trời, không khí xung quanh bọn họ dường như bị đông cứng lại, nứt ra từng đường lớn.

Lãnh Mạc Tà lại tung tiếp một quyền uy mãnh, nghe “pành” một tiếng. Nhưng Quảng Mục Thiên tốc độ quá quỷ dị, đột nhiên biến mất rồi xuất hiện từ phía sau, tay phải hóa thành đao chém tới. Lãnh Mạc Tà cảm nhận thấy luồng khí chấn động sau cổ, lập tức cúi người xuống tránh thoát. Chân phải xoay tròn đá về sau, nào ngờ một cước kia đá vào không khí. Quảng Mục Thiên lại biến mất kèm theo là giọng nói truyền vào tai hắn:

“Ngươi không theo kịp tốc độ của ta đâu!”

Lãnh Mạc Tà giận tím mặt, gầm lớn:

“Khốn kiếp! Ta sẽ giết ngươi!”

Nói đoạn tung chưởng loạn xạ, thật không may cho những kẻ phía dưới trúng chưởng của hắn liền tan xương nát thịt.

Đột nhiên, Lãnh Mạc Tà cảm thấy không ổn, bụng dưới trở nên quặn đau.

Quảng Mục Thiên chẳng biết xuất hiện từ khi nào, giáng ngay cho hắn một quyền vào bụng. Thân hình hắn lao vút về phía sau. Chưa dừng lại, Quảng Mục Thiên bay theo đánh liên tiếp mười quyền vào ngực và bụng hắn.

Lãnh Mạc Tà hộc liền một ngụm máu,

Ầm!!!

Một tiếng, nặng nề giáng mạnh xuống mặt đất thành một cái hố lớn.

Tiếng động đó khiến tất cả đều dừng tay ngước nhìn lên…

Ma chủ bại rồi ư!?

“Ma chủ… Dùng kiếm!”

Bỗng, một giọng già nua vang đến, kèm theo là một vệt sáng đen lao nhanh vào cái hố.

Tiên Y Hồng Y Nhân đột nhiên giật mình:

“Là Quỷ Y Hồng Y Ma sư huynh.”

Lâm Ngọc Quân đứng bên cạnh, không để ý lão già Hồng Y Ma kia là ai, cái hắn chú ý là vệt đen vừa rồi. Đó là một thanh kiếm màu đen… Kiếm màu đen!?

Hắn chợt hiểu ra, truyền âm cho Quảng Mục Thiên nói:

“Cẩn thận, là Bát đại kỳ bảo – Thiên Diệt kiếm!”

Quảng Mục Thiên nào không thể nhận ra, đó chính là binh khí trước đây của chưởng môn Thiên Diệt phái. Binh khí bí ẩn nhất trong bát đại kỳ bảo.

Nhưng biết thì làm thế nào?

Vô số ánh mắt đều đổ dồn về hố sâu kia. Ma chủ, hắn còn sống không?

Trả lời tất cả chính là luồng khí đáng sợ tỏa ra từ bên trong. Một tia kiếm khí nhanh như tia chớp bắn ra kèm theo đó là thân ảnh của Lãnh Mạc Tà. Hắn lúc nãy trúng quyền khiến quần áo trên người rách tả tơi, khóe miệng còn lưu lại vệt máu, bộ dạng trông có chút chật vật.

Quảng Mục Thiên hơi kinh ngạc, dính liên tiếp chục quyền mà y vẫn có thể đứng dậy nổi ư!? Xem ra phải mạnh tay hơn chút mới được.

Hắn lách người dễ dàng né tia kiếm khí. Cùng lúc đó, nội lực cuồn cuộn truyền vào hai tay theo hình xoắn ốc.

– Thần Long Chưởng – Song Long xuất hải!!!

Dòng khí xoáy từ tay Quảng Mục Thiên phóng ra thành hình hai con rồng cực lớn bẻ cong cả không khí xung quanh, lao đến.

Lãnh Mạc Tà nở nụ cười lạnh, đón đỡ thế công mãnh liệt kia chỉ đơn giản là đưa mũi kiếm ra chống đỡ.

Phành!!!

Song Long cực kỳ bá đạo kia chạm vào thanh kiếm thì đột nhiên nổ oành một tiếng, tiêu tán. Còn đối thủ thì vẫn bình an vô sự.

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên đến ngẩn người:

“Cái gì vừa xảy ra!?”

Không những hắn hoài nghi, mà tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ. Một đòn uy thế như vậy lại tự dưng biến mất?

Lãnh Mạc Tà cuồng tiếu nói:

“Ha ha ha… ta sẽ cho ngươi xem uy lực của Thiên Diệt kiếm.”

Nói đoạn, nhắm tòa mệnh phủ, hư không chém một phát.

Ầm!!!

Ầm!!!

Tòa phủ đệ nhất võ lâm minh chủ to lớn, cứ như vậy bị một nhát chém chẻ làm đôi.

Thật kinh khủng. Chỉ đơn giản chém bừa một phát mà uy lực thật bá đạo.

Quảng Mục Thiên nhíu mày suy nghĩ:

“Chẳng lẽ đây là uy lực của Thiên Diệt kiếm?”

Trong lúc hắn đang mải suy nghĩ thì Lãnh Mạc Tà lại tấn công tới, tuy nhiên uy lực so với trước kém hơn nhiều.

Quảng Mục Thiên lách người tránh được hai thế công của đối phương, tả chưởng lại đánh xuống. Ma chủ đưa thân kiếm đón đỡ.

Ooong…

Cũng như lần trước, chưởng va vào kiếm lại không khiến Ma chủ bị thương mà chỉ kêu ong ong.

Lãnh Mạc Tà cười lạnh, vung kiếm chém đến.

Ầm!!!

Ầm!!!

Quảng Mục Thiên lần này thực là đã quá chủ quan, bị cương khí từ phát chém đó đánh bật ra, lao đi cả chục trượng cày nát cả mặt đất.

Quảng Mục Thiên đứng dậy, nhìn vào vết thương nơi ngực, chiến ý sau mười sáu năm lại một lần nữa sôi trào:

“Hừ… có thể làm Kim cang bất hoại thân của ta bị thương. Không tệ! Đã mười sáu năm mới lấy lại được cảm giác này.”

Bỗng nhiên một tia sáng xẹt qua lao đến chỗ hắn.

“Đón kiếm… Cho ngươi mượn!”

Cách đó không xa, Ngọc Ngưng Nhi cố gắng nhịn đau nơi hông, cầm Hàn Băng Ngọc kiếm phóng mạnh về phía Quảng Mục Thiên.

Quảng Mục Thiên nhìn thanh kiếm trong tay, gật đầu nói:

“Đa tạ Cô nương.”

“Cửu Long… chết cho ta!!!”

Lãnh Mạc Tà lại gầm lớn, lao đến.

“Ngươi mới là kẻ đi tìm chết!”

Quảng Mục Thiên chiến ý nổi lên, cũng cầm kiếm xông vào.

Keng keng keng…

Chỉ trong phút chốc, hai người lao vào đã giao chiến trên trăm chiêu.

Nhưng dường như mỗi lần Quảng Mục Thiên tấn công đều bị dội ngược lại. Mỗi lần hai kiếm giao nhau là mỗi lần hắn phải chịu một luồng lực đạo vô cùng lớn. Khiến hắn phải hộc ra vài ngụm máu.

Lãnh Mạc Tà cười lớn nói:

“Ta quên nói cho ngươi biết. Sức mạnh thật sự của Thiên Diệt kiếm! Nó có thể hấp thụ đòn tấn công của kẻ địch rồi phản lại với lực đạo gấp đôi. Nói cách khác, ngươi đánh càng mạnh thì lực phản chấn càng lớn. Ngươi không thể đánh lại ta được đâu… ha ha ha…”

Quảng Mục Thiên thầm hiểu ra, nhưng vậy thì sao? Cho dù kẻ địch có mạnh bao nhiêu thì hắn cũng không bao giờ chùn bước. Đó là chấp niệm võ đạo của hắn. Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên giơ kiếm chỉ thiên. Luồng khí quanh người đột nhiên thay đổi, tỏa ra nồng nặc, trong tay hắn hiện giờ không phải là một thanh kiếm nhỏ nữa mà là một thanh cự kiếm lớn cao vài chục trượng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Trong chốc lát, thiên địa dị biến nổi lên, cương phong thổi đến một vùng mây đen. Thiểm điện lôi minh như cuồng xà loạn vũ trên bầu trời.

Chỉ trong chốc lát, những quang điểm ngũ sắc tụ lại thành một cơn lốc chu vi tới mấy trượng, thổi qua quét lại khắp nơi.

Trong cơn lốc còn vang vọng ra tiếng vù vù, cuối cùng ầm ầm thổi tới. Thanh thế như muốn thổi bay cả phủ mệnh chủ này.

Lâm Ngọc Quân kinh sợ trong lòng:

“Mỗi khi có sức mạnh vượt quá pháp tắc thiên địa sẽ xuất hiện dị biến. Quả nhiên không sai!”

Quảng Mục Thiên cầm cự kiếm nói lớn:

“Để xem ngươi phản lại được bao nhiêu!?”

– Nhất Kiếm Phá Thiên.

Nói đoạn, ầm ầm chém xuống, cự kiếm uy vũ chém đứt cả không gian.

Lãnh Mạc Tà một mảng kinh hãi, muốn chạy cũng chẳng chạy nổi, hai chân như chôn chặt xuống mặt đất. Phen này ắt chết, đành liều mạng đón đỡ.

Đúng lúc này…

Thiên địa dị biến chợt đổi, trong gió lốc mơ hồ hiện lên một cái lỗ đen bất tận.

Chỉ thấy Lỗ đen hút lấy năng lượng của thanh cự kiếm ngày càng bành trướng rồi cùng gió lốc quyện vào nhau thành một đoàn hắc phong hút tất cả mọi người vào trong.

Cự kiếm của Quảng Mục Thiên làm thức ăn cho lỗ đen, nhỏ dần rồi tiêu tán.

Lãnh Mạc Tà thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, thân hình không chút do dự hướng lỗ đen lao vào, trước khi đi không quên để lại lời nhắn:

“Quảng Mục Thiên! Thù này ta nhất định sẽ trả! Hãy đợi đấy!”

“Chuyện gì!?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN