Tà Ma Chi Chủ - Âm Ma Tông!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tà Ma Chi Chủ


Âm Ma Tông!



Đồng thời trong khoảng không trước mặt cậu có hiện lên một dòng chữ.

“Xin chúc mừng bạn đã trở thành chiến binh dự bị của chương trình Chư Thiên.”

Hệ thống này là hệ thống thử luyện, sẽ giúp cho bạn hiểu rõ hơn về chương trình thử luyện Chư Thiên này, luyện tập và nâng cao võ thuật. đồng thời chương trình sẽ đưa cho bạn một số nhiệm vụ, nếu bạn thất bại thì sẽ bị tan thành mây khói.

“Nhiệm vụ hoàn thành, ngoài những hữu ích mà bạn có được khi luyện Chư Thiên thì sẽ được tặng thêm công pháp cho việc tu luyện của bạn.”

Dựa theo thực lực của chủ nhân bước đầu của việc luyện tập chính là trong đầu người truyền ra “Chu Thiên Ban Vạn Pháp!”.

“Chu Thiên Ban Vạn Pháp là bộ võ thuật được coi là tinh hoa chắt lọc từ thế giới cổ đại, giúp bạn tăng cường võ thuật và hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới trò thử luyện này.”

Trần Nguyên nghe từng dòng từng dòng nhắc nhở của hệ thống chăm chỉ xem đến dòng cuối cùng, đồng thời trong lòng cậu cũng không ngừng đặt ra những câu hỏi cho hệ thống về những ý ngờ của bản thân.

Thông qua việc đó cậu biết rằng trước đó bởi vì năng lực của cậu không đủ nên hệ thống không được khởi động. Có được sự chăm sóc của sư phụ thì cậu mới cóp nhặt được đủ năng lượng, vừa đúng lúc Trần Nguyên bị trọng thương khiến cho máu nhiễm lên chuỗi hạt đen trắng nên mới khiến cho chương trình khởi động.

Nhớ đến sự chăm sóc của sư phụ, nghiên cứu đã được vài năm, nếu như ông biết được chuỗi hạt đó là đồ có lai lịch như vậy thì liệu ông sẽ có cảm nghĩ gì nữa, Trần Nguyên nghĩ trong đầu

“Chiến binh dự bị? Dự bị để thành cái gì? có điền gì khác biệt sao?”

Trần Nguyên nhắc tới tên gọi mà hệ thống đặt ra, nghi ngờ hỏi lại.

“Trên dự bị chính là chiến binh chính thức, ngoài các nhiệm vụ được phát hành công khai trên thế giới còn có nhiệm vụ cá nhân. hoàn thành được nhiệm vụ cá nhân thì sẽ nâng cao được cấp của người chiến binh đồng thời nâng cấp được quyền hạn của hệ thống.”

Hệ thống từ tốn trả lời

“Cấp trên của chiến binh chính thức chính là người truyền đạo thử luyện, tình hình chi tiết thì hiện tại vẫn đang được bảo mật, vậy nên mời bạn đạt được cấp chiến binh thì sẽ tự động được sáng tỏ. “

Trần Nguyên cũng thừa biết cái hệ thống được biến ra từ chuỗi hạt đen trắng kia không hề đơn giản, ẩn giấu quá nhiều bí mật

Từ giây phút này cậu đột nhiên thông suốt rồi

Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị mạt sát, nhưng thế giới này càng thêm nguy hiểm thì con đường võ thuật càng trùng trùng hiểm nguy, tuy vậy cậu lại vừa trải qua được một phần rồi

Hơn nữa lại còn có được thử nghiệm thế giới Chư Thiên xuyên việt, cũng không phải chỉ có trừng phạt mà cơ hội cũng rất nhiều đó

“Đã chấp nhận rồi thì cần hiểu nó thật rõ để chuẩn bị cho bản thân thật tốt. Một khi đã bắt đầu, trong thế giới võ thuật, hệ thống sẽ không giúp bạn ở bất kì điều gì, cũng sẽ không có bất kỳ lời hồi đáp nào. Chỉ khi nào nhiệm vụ được hoàn thành thì hệ thống mới nhắc nhở bạn mà thôi. Tin tức về hệ thống là cơ mật lớn nhất, nếu như tiết lộ tin tức về hệ thống nhất định sẽ bị mạt sát. Lần đầu tiên hệ thống bắt đầu, cần phải có nhục thân và tâm tính của bạn, thực tế đã lựa chọn cách bước vào thế giới này. Thế giới ma đạo cấp Hậu Thiên , Âm Ma Tông. nhiệm vụ: bái Âm Ma Tông là môn phái, đồng thời trở thành đệ tử trong phái. Bởi vì bạn đã trực tiếp chạm vào nhiệm vụ cá nhân , hệ thống phát ra nhiệm vụ cá nhân cho bạn, trọng tâm là nhận thức về võ thuật nên khi nhiệm vụ có thất bại cũng sẽ không bị trừng phạt.”

“Nhiệm vụ chính thức bắt đầu.”

Sau khi Trần Nguyên chuẩn bị xong, xác nhận chính thức tham gia.

Mặc dù cho thân thể bị trọng thương nhưng cậu biết rõ rằng hiện tại đây chỉ còn có cách này mới có thể có khả năng quay đầu trở lại, giải cứu chính mình.

Sư tỷ không biết đến lúc nào mới trở lại, mà nếu bây giờ bản thân vội vàng đi cầu cứu, thì chắc chắn tên hung hãn kia lại đang đợi bản thân cậu tự chui đầu vào lưới cũng nên

Ngộ nhỡ nhiệm vụ có thất bại, thì dù sao cũng là chết thì ít ra cũng nên vì luyện tập mà chết thì khi chết cũng còn chút gì đó là vinh quang.

m thanh của hệ thống vẫn vang lên chưa ngừng, âm thanh cuối cùng để bắt đầu, Trần Nguyên liền cảm thấy mắt cậu tối đi, căn phòng cũng theo đó mà tan biến.

……

Đêm đã muộn, lại cũng là một đêm tuyết rơi nhiều, bên trong một trạch viện, đang được treo đầy đèn lồng, gia nô trong đó lại đang bận ngược bận xuôi.

Bởi vì thiếu gia của nhà họ đang trở về trang viên cúng tế tổ tiên, trên đường về thành đã bị rơi xuống vách đá, đáng lý ra người đã chết rồi, vậy mà đến tối muộn ngày thứ hai bỗng nhiên trở về, toàn thân đều là vết thương, cánh tay và ngực đều bị đứt lìa, vậy nên những người nô bộc này đang bận rộn đi mời đại phu đến chữa thương.

“Công tử, đêm muộn rồi, ngài bị rơi xuống vách núi, không dễ gì có thể trở về, nên ngài hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nô tài xin cáo lui trước “- người quản gia nói

Được.

Trần Nguyên nhìn theo Hồ tổng quản lui xuống và đóng cửa lại, đợi ông ta đi khuất, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng liền biến thành một khuôn mặt tinh nghịch. Nhìn qua gương đồng, cậu nhìn thấy hình ảnh một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi

“Đây chính là hình dạng thiếu niên của ta sao?”

Trần Nguyên sờ sờ vào khuôn mặt, mặc dù trước khi thay thế vào thân phận này cậu đã xác nhận qua, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt này cậu vẫn có cảm giác kỳ diệu rằng hai người thực sự rất giống nhau, tựa như hai giọt nước vậy.

“Đã thế lại cũng tên là Trần Nguyên hệ thống này thật đúng là lão luyện.”

Mặc dù là đầu thân xuyên tới, nhưng cậu cũng rất ngạc nhiên về thân phận mà hệ thống sắp đặt cho cậu.

Thông qua thông tin trong ký ức, thế giới mà cậu đến có tên là Khánh quốc, thân phận là Từ Liên Thành, thiếu gia của Trần gia. nhưng song thân đã sớm ra đi khi cậu còn bé, ác nô muốn giết hại thiếu gia để chiếm đoạt gia sản.

Khi quay về để cúng tế tổ tiên, cậu bị rơi xuống vách đá cũng đều là do tên nô bộc đó làm ra, người thiếu chủ thực sự đã bị chết ở vách núi, chính tay Trần Nguyên đã chôn cất cậu, sau đó thế thân vào làm thiếu gia, mà Từ Liên Thành lại ở dãy núi m Sơn bên cạnh, và dãy m Sơn nổi tiếng nhất chính là Âm Ma Tông. Các thành trì xung quanh đều thuộc vào phạm vi của nó, Âm Ma Tông đã xuống núi hành sự, thu nhập để tử ở khắp mọi nơi.

Từ Liên Thành hôm qua đã có một đám người của Âm Ma Tông đến để bắt đầu chọn đệ tử. sự việc ngày hôm qua đã được truyền đi, các thiếu niên dưới mười bốn tuổi, người đã luyện được thúy thể thù sẽ được nhận vào Âm Ma Tông.

Trần Nguyên nhìn đến hình thể cậu thiếu niên này, đừng nói đến một góc của thúy thể, cậu ta căn bản là chưa từng luyện tập võ công.

Nếu muốn thông qua lần lựa chọn này để tiến vào Âm Ma Tông thì Trần Nguyên phải tính cách mới được. Nhưng do trước mắt thời gian gấp rút, cần phải như thế nào mới có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt này.

Đặc biệt hơn là ánh mắt khi cúi đầu của Hồ quản gia khi nãy, khiến cho cậu sinh ra một tia ý lạnh.

Vị thiếu gia này chắc là do Hồ tổng quán sát hại, nhưng dựa theo dã tâm của Hồ tổng quản phát hiện ra cậu chưa có chết e rằng hắn sẽ cố tình giết thêm một lần nữa hơn nữa rất nhanh thôi hắn sẽ động thủ. Dựa theo hồi ức của vị thiếu gia này, Hồ tổn quản là người biết võ công, thậm chí còn là cao thủ trong giang hồ, không chừng trong thời thế loạn lạc này nắm lấy gia sản của Trần gia. Mà ta, hiện tại mang danh phận này, chỉ là một thiếu niên có một cánh tay bị phế, không có một chút võ công nào thi có chết cũng không có gì là kỳ quái.

Trần Nguyên nhớ lại võ công trong thế giới kia, Hậu Thiên luyện thể phân thành thúy thể, luyện cốt, luyện huyết, luyện lục phủ ngũ tạng, luyện tủy, vân vân.

Mỗi khi bước vào tầng lớp nào đó thì thực lực có sự thay đổi rất lớn, luyện cốt đại thành, có thể dọn đá dẹp núi mà không cảm thấy mệt mỏi.

Bên ngoài tuyết trắng bay lả tả, trong phòng củi cháy trong lò tí tách tí tách sưởi ấm cả căn phòng, bất chợt Trần Nguyên nghĩ:

“Còn may bây giờ đang là tối muộn, trời cũng sắp sáng, hắn ta chưa thể nhanh như vậy đã động thủ, phải ít nhất ngày mai hắn mới ra tay.”

Một đêm cứ vậy mà qua đi

Sáng hôm sau, Trần Nguyên bước ra khỏi phòng, trong thế giới này, võ thuật rất thịnh hành và đan dược cũng rất phổ biến. với sự chữa trị của đan dược thì các thương thế lúc trước đã có sự biến hóa một cách thần kỳ, dần dần liền tốt hơn, đã không còn ảnh hưởng đến việc đi lại của cậu

Trong sân, cậu vừa hay nhìn thấy Hồ tổng quản đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu liền đóng giả thành một cậu bé yếu đuối đi chậm về phía ông ta.

“Hồ tổng quản, sắp đến Tết rồi, mọi người đều đã vất vả một năm qua rồi, tôi dự định sẽ đặt ở Bách Vị Lầu vài món ăn, mời mọi người tối nay ăn một bữa no nê.

“Việc cỏn con này làm sao lại có thể để thiếu gia ngài lo lắng được, hơn nữa thiếu gia lại đang bị trọng thương, tôi phái người đi chuẩn bị là được”

“Không phiền, dĩ nhiên không phiền. tôi cũng đúng lúc cũng đang nhàn rỗi, thuận tiện đi dạo một chút”

“Vậy cũng được, ngài vất vả rồi thiếu gia.”

Hồ tổng quản nói.

Trần Nguyên tiếp tục giả vờ làm cậu thiếu gia nhỏ bé, bước ra khỏi cửa

“Hồ tổng quản có cần sai người đi theo tên nhãi ranh đó không”

Hộ vệ trong trang viên khi vừa thấy Trần Nguyên bước ra khỏi cổng liền nói nhỏ với Hồ tổng quản

Cha mẹ của Trần Nguyên ra đi khi cậu ta còn rất nhỏ, hiện tại thì người trên người dưới trong nhà đều nghe theo tên Hồ tổng quản, người hộ về vừa rồi chính là tâm đắc của Hồ tổng quản- Mã Liễm

“Không cần thiết, một tên yếu đuối trói gà không chặt như cậu ta liệu có thể ở trong bàn tay ta mấy hôm?”

Trước đó thiếu gia không chết, đối với hắn ta đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn chứ không hề đặt trong lòng. hắn ta có thể giết được vô số cao thủ trong giang hồ mà lại phải lo lắng về một đứa trẻ ranh sao. ÍT nhất thì thiếu gia vừa tìm được một cái cớ, hắn ta cũng không chú ý đến sự sơ hở của nó, cứ vậy mà bỏ qua

“Qua ngày hôm nay, cậu ta nhất định phải chết, yên tâm đi, đến lúc đó sẽ không thiếu phần của các ngươi đâu”

Hồ quản gia nói

“Đa tạ Hồ đại nhân, đa tạ Hồ đại nhân!”

Mã Liễm nhướn mày đáp.

……

Khi trời vừa sẩm tối, Trần Nguyên cũng đã trở về, người hầu trong nhà cũng đã treo đầy đèn lồng đỏ, các vùng lân cận còn vang lên tiếng pháo nổ xập xình, tràn đầy không khí năm mới. Đợi đến khi mọi người đã làm xong hết việc, rượu và thức ăn của Bách Vị Lầu cũng đã được mang tới, Trần Nguyên nhìn từng món từng món được bày ra, đợi đến khi ăn tối, không cần Trần Nguyên phải lên tiếng, nô bộc trong trang viên đã tự động sắp xếp trong phòng ăn. Trong sảnh chính đương nhiên sẽ là Hồ tổng quản và tên thị về tâm đắc của hắn. Nhìn thấy vậy, trong lòng Trần Nguyên cười lạnh một tiếng, chủ tớ một bàn, không cần phải che giấu, rắn độc đã lộ nguyên hình, không có một chút cố ngại.

“Thiện ác ắt báo, cái này thì không thể oán trách ta được!”

Trong lòng Trần Nguyên cười lạnh một tiếng, cầm rượu đi lên

……

Trong đêm đó, Trần gia bị cháy, ngọn lửa hung tàn, thiêu rụi tất cả

Trận đại hỏa đó, theo những nhà xung quanh nói, Trần thiếu gia nổi lên cơn điên, dùng một ngọn lửa để thiêu rụi cả nhà mình, vô số người trong nhà đều bị thiêu chết, đến cả bản thân cậu ta cũng mất tích. Điều mà họ không biết rằng, ngày thứ hai, cư trạch Trần gia lại có trong Âm Ma Tông, đồng thời đất đai,của cái của Trần gia đều thuộc về tay hắn. Không những thế hắn ta còn thu hoạch được hầu như là toàn bộ của cải châu báu của Trần gia dựa trên công lao của Trần Nguyên. Chỉ có người tài có thân phận hiển hách như Từ Liên Thành mới biết rằng, đêm hôm đó, thiếu gia họ Trần đã thiêu chết tên tổng quản và gã hộ vệ, chỉ có nô bộc là chạy thoát được. Mà tổng quản và hộ vệ trước khi bị thiêu chết đã trúng độc, điều này đã được quan phủ chứng thực.

Trong đêm hôm đó trước khi quan binh đến dập lửa, thì có người nhìn thấy thiếu gia của Trần gia hoang tưởng, tìm được đến nơi Âm Ma Tông hành sự của Từ Liên Thành, ngày hôm sau tài sản của Trần gia liền đổi chủ.

Mà ngày hôm sau quan phủ cũng không có truy nã kẻ phóng hỏa giết người – Trần Nguyên, Trần Nguyên không thông qua được thử nghiệm, khi Âm Ma Tông hành sự rời khỏi Từ Liên Thành, khi quay trở lại môn phái, Trần Phàm cũng đi theo luôn.

……

Trong dãy núi m sơn, người của Âm Ma Vương trở về từ Từ Liên THành,là những tên mặt áo đen dẫn theo mười mấy vị thiếu niên lòng ôm đầy hận thù. trên mặt của mười mấy vị thiếu niên đó, ai ai cũng tràn trề sự hưng phấn và chờ đợi, duy chỉ có Trần Nguyên là duy trì một tia lạnh nhạt trên mặt.

Đám người áo đen mặt lạnh băng đó đều nhìn Trần Nguyên với ánh mắt quái dị. Tên thiếu niên này tính cách trưởng thành, trong lòng tràn đầy thù hận, khiến cho chúng có ấn tượng sâu sắc.

Tuy rằng cậu ta chưa hề luyện qua bất kỳ võ công nào, không đủ điều kiện để trở thành đệ tử của Âm Ma Tông, nhưng gia tái cậu ta đang nắm trong tay bằng cả một năm tiền cung phụng mà Âm Ma Tông nhận được từ bên ngoài, nếu đã là tiền của, làm sao không động tâm cho được.

Nếu đã như vậy thì việc đáp ứng cậu ta vào Âm Ma Tông thì có gì là không đúng. Tùy tiện tìm một cái lý do, nói là bà con thân thích của mình thì các trưởng lão trong môn phái tự nhiên sẽ cho cậu ta gia nhập môn phái

Ngay cả khi biết rõ sẽ có người âm thầm đi điều tra lời nói của mình nhưng trong đám người này thì không ít người là người có thân phận trong Từ Liên Thành, nên cũng sẽ biết đến chuyện của Trần gia. Bọn họ nhìn Trần Nguyên ngoài hiếu kỳ, đố kỵ thì còn có tò mò và ghen tuông.Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Trần Nguyên không hề đếm xỉa đến, cậu đang chờ đợi, chờ đợi việc gia nhập Âm Ma Tông, để hoàn thành nhiệm vụ.

Mà khi cậu nghĩ đến bình rượu độc đã giết chết Hồ tổng quản , đó chính là sự chuẩn bị từ trước của cậu

Đối diện với thúy thể đại thành, nếu đã đạt đến trình độ cao thủ võ thuật thì Trần Nguyên không dám nghĩ đến việc giết người, chỉ vì bản thân sẽ chết không hoài nghi.

Chỉ có thể dùng thủ đoạn trên giang hồ, mà bản thân đột nhiên lại nghĩ đến việc mời rượu, thì sẽ bị nghi ngờ, chẳng qua việc cậu không ngờ đến chính là bản thân cậu cũng có uống một chén rượu độc

Uống rượu độc không thể chết được, bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cậu không thể nào mua được loại rượu kịch độc được, nên trên đường đến Bách Vị Lâu, cậu đã đi mua thuốc độc, và tất nhiên cũng có mua thuốc giải độc

Trước đó cậu đã uống thuốc giải độc, nên khi thuốc độc vừa phát tác liền bị thuốc giải tiêu diệt sạch, và thuốc độc đó đã được đốt cùng với đám người Hồ tổng quản.

Thật may là hồi trước khi hành nghề y, nghe được không ít chuyện trong giang hồ nên Trần Nguyên không kìm được mà nghĩ tới

Mà làm những việc này, trong tâm cậu không hề cảm thấy bất an, ác giả ác báo, không giết kẻ ác thì kẻ ác sẽ giết mình, tên hộ vệ kia mặc dù không phải là chủ mưu, nhưng là đồng phạm thì càng phải nghiêm trị.

Nếu như trước đây cậu hành y cứu người sẽ không có thủ đoạn độc ác như vậy, nhưng sau khi trải qua một trận sinh tử, tâm tính của cậu cũng bắt đầu thay đổi rồi.Một đường không nói, chỉ vài canh giờ sau họ đã đi đến cửa của Âm Ma Tông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN