Tà Ma Chi Chủ - Hệ thống thử luyện Chư Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Tà Ma Chi Chủ


Hệ thống thử luyện Chư Thiên



Bạch y thiếu nữ tựa như một khuê nữ nhà lành, dung mạo ôn nhu hiền thục, cử chỉ lời nói ôn thuận lương thiện.

Gã nô bốc đằng sau lưng nàng đang liên tiếp phát đồ ăn cho những tên ăn mày.

Trần Nguyên nhìn nàng lại đúng lúc nàng quay đầu lại, hai người liền nhìn thấy nhau.

Cùng lúc đó áo của cậu bị kéo lại khiến cậu hoàn hồn, thì ra là do tên ăn mày trong lúc tranh giành đồ ăn không cẩn thận kéo phải. Nhưng….thuốc trên tay cậu đã bị rơi xuống vãi tung tóe trên mặt đất. Trần Nguyên bèn cúi người xuống nhặt thì…

BINH !

Một tiếng, lệnh bài trong người cứ vậy mà rơi xuống đất

Trần Nguyên bèn nhặt lệnh bài lên, nhìn thấy xung quanh cuộc chiến tranh giành đồ ăn vẫn đang diễn ra, cậu cũng không bận tâm lắm chỉnh đốn lại đóng thuốc, lắc đầu mà rời đi.

……

Sau khi Trần Nguyên rời đi , người đang phân phát đồ ăn cho ăn mày – tên gia nô trung niên đó nhịn không được mà nói

“Tiểu thư, lệnh bài vừa rồi là…”

“Không ngờ đến là lệnh bài của đệ tử chân truyền phái Chân Vũ lại xuất hiện trên người của một kẻ bình thường đến vậy, thật là thú vị.”

Tay đang phát thức ăn của Bạch y nữ không có ngừng lại, tựa như không nhìn thấy một màn vừa xảy ra kia , nhưng trên mặt lại mỉm cười

“Mà lệnh bài đó là của Lý Thanh Ca, không hổ là chị em tốt của ta, ở nơi này cũng có thể tương phùng.”

Bạch y nữ vừa nhắc đến Lý Thanh Ca liền cười to lên, nhưng tên nô bộc lại không dám có bất kỳ ý cười nào, ông thừa biết thủ đoạn của người trước mặt mình

Vị thánh nữ này tên là Yến Linh Lung, hành tung bí mật, phiêu bạt bất định, mọi người đều biết cách hành sự của nàng ta có sự tương phản cực kỳ lớn, tâm tư từ bi nhưng thủ đoạn lại độc ác, người ta gọi nàng ấy là “Diêm La từ bi”

“Không cần biết người đó có thân phận như thế nào, có quan hệ như thế nào với Lý Thanh Ca, chỉ cần cầm lệnh bài của Lý Thanh Ca là đủ để chứng minh hắn rất quan trọng với Lý Thanh Ca. Ngươi hãy đi bắt hắn về đây cho ta, chỉ cần có hắn trong tay, Lý Thanh Ca nhất định sẽ đầu thử kị khí, cùng ta diễn vở kịch “tình nghĩa tỷ muội”.

Thiếu nữ áo trắng cười cười nhưng người đàn ông trung niên ở phía sau nàng lại cảm nhận thấy có một tia lạnh lẽo.

Lý Thanh Ca truy đuổi Bạch Liên Đạo thánh nữ vô số lần, nếu chỉ cần nhắc đến điều đó thì giao tình của hai người đúng là “sâu như biển”hay còn là thâm cừu đại hận.

……

Trần Nguyên trở lại khách trọ, luyện tập đến khi trời tối, xoa thuốc lên người sau đó tắt đèn đi ngủ. Đến nửa đêm, Trần Nguyên đột nhiên ngửi thấy mùi hương lạ.

“Là khói mê!”

Cậu lập tức tỉnh dậy, cậu hành nghề y nên cực kỳ mẫn cảm với các loại hương liệu, đặc biệt là hay tiếp xúc với người xuất thân thấp kém trong giới giang hồ, nên cậu đã được nghe nhiều đến thủ đoạn này.

Cậu thần sắc không thay đổi, tay lấy ra một viên thuốc nhanh chóng cho vào miệng để ứng phó, thầm nghĩ.

“Không biết là ai lại muốn xuống tay với mình vậy?”

Mặt Trần Nguyên vẫn giữ nguyên không thay đổi, không lâu sau đó, cửa phòng được mở ra, một tia sáng yếu ớt rọi vào phòng, tiếp đó là một bóng đen lén lút tiến vào, che lấp đi tia sáng duy nhất đó

XOẸT!

Trần Nguyên nắm chặt lấy con dao găm trong tay, bất ngờ xông về phía tên áo đen đâm mạnh. tên áo đen không kịp tránh liền bị Trần Nguyên đâm trúng ngực. Nhưng chưa kịp vui mừng thì Trần Nguyên phát hiện con dao đó không thể đâm được vào ngực kẻ đó, nó bị kẹt lại ngay chỗ cơ của hắn.

“Tiểu tử thối, ta đây lại trúng nhát đao của ngươi.”

Trần Nguyên dựa theo tia ánh sáng yếu ớt đó, nhận thấy bóng đen đó là một đại hãn với ánh mắt toát lên tia hiểm độc. Hắn ta đoạt lấy con dao thuận tiện bẻ cổ tay khiến cậu.

XOẸT!

Lại thêm một tiếng dao xoẹt qua da thịt, tên đại hãn đó rút dao găm ra rên lên một tiếng đau đớn. Hắn ném con dao xuống đất, nhìn Trần Nguyên, cánh tay đang cầm tay cậu bất chợt thêm lực

KHẢ

Cánh tay dường như muốn đứt lìa ra đau đến kịch liệt, đau đến độ toàn thân run rẩy, mồ hôi túa ra, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư vì miệng đã bị tên đại hãn đó bịt lại, trong tay của tên hung hãn này, Trần Nguyên như thể bị kẹt cứng lại, không thể nhúc nhích được gì.

“Ngươi ngoan ngoãn mà đi theo ta, tránh không bị đau, nếu như ngươi dám cử động, lão tử ta đây sẽ xé xác ngươi thành 4 mảnh, sau đó đem người đi!”

Mắt tên đó lại lộ ra vẻ hiểm ác.

Trần Nguyên bị dọa cho sợ, ư ư mà gật đầu đồng ý, biểu đạt rằng mình sẽ không động đậy.

Sắc mặt cậu trắng bệch, nhìn tên đại hãn kia lấy ra cuộn dây thừng và đi về phía mình, cậu sợ đến nỗi ngồi cái bịch xuống và chờ đợi, chờ hắn tùy ý chém giết

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trên mặt đất là điếu thổi khói mê. Nhân lúc tên đại hãn không để ý, chân cậu khều một cái, ống thuốc tung ra ngay trước mặt của tên hung hãn. Cậu nhân cơ hội đó cậu dùng võ công luyện mấy ngày qua, nhắm chặt hai mắt lại tránh trên đại hãn cậu trốn được ra ngoài cửa. Vừa trốn được ra ngoài thì tên đại hãn đánh 1 quyền vào ngực cậu khiến cậu ngay lập tức phun ra máu, xương cốt vỡ vụn, ngã từ tầng hai xuống.

BỊCH!

Trần Nguyên nằm dưới đất, lục phủ ngũ tạng tự như vỡ vụn, vết thương ở ngực lộ ra một mảng đỏ rực, thoi thóp nằm trên vũng máu.

Khi cậu rơi xuống đất, trong đầu cậu vang lên một âm thanh, cậu sửng sốt rồi chợt thanh tỉnh lại.

Tên hung hãn đó đang hôn mê, ít nhất phải nửa canh giờ hắn vẫn chưa thể tỉnh lại được, nhân lúc này cậu phải trốn ra khỏi đây, Trần Nguyên liền nhịn lại cơn đau, cố gắng đứng dậy, một chân đá vào ngọn đèn dầu ở trên quầy.

m thanh đó sẽ đánh thức giai nhân của phòng trọ, họ sẽ không xuất hiện ngay lập tức nhưng phía sau quầy là những bình rượu, đèn dầu một khi đổ xuống lập tức sẽ bén vào các vò rượu bùng bùng bốc cháy, tạo lên một tình cảnh hoang mang hỗn loạn, chỉ có như vậy cậu mới có thể an toàn mà bỏ trốn.

Ngọn lửa ngay lập tức lan đến nơi của các vò rượu, lửa bén vào với rượu và rồi phát ra một tiếng nổ cái bùm, cái vò rượu vỡ tan tành, Trần Nguyên nhân lúc đó liền trốn ra khỏi nhà trọ và biến mất vào bóng đêm.

Tên hung hãn kia sau khi tỉnh lại thì trời cũng đã tối, nhà trọ đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa hung tàn, khiến cho mọi người khiếp sợ, hắn liền lặng lẽ rời đi, đi về phía phủ thành chủ.

Nếu như tên nhãi ranh này muốn sống tiếp trên thế gian này thì cậu ta chỉ có thể cầu cứu tại phủ thành chủ, vậy nên chỉ cần hắn có mặt ở đó thì khi người đó xuất hiện ở đó thì hắn sẽ lập tức bắt lại và đem đi.

……

Trần Nguyên thoát khỏi tầm kiểm soát của tên đại hãn liền đi vào trong thành, không ai có thể quen thuộc thành Lạc Sơn hơn cậu nên rất nhanh sau đó cậu liền tìm được một nơi an toàn để trốn.

Đây là chỗ khá hẻo lánh ở dưới chân núi, bởi vì sự yên tĩnh không bị ai làm phiền nên ngoài cạu và sư phụ thì không ai biết đến nơi này hết.

Trong phòng còn có một số loại thuốc mà Trần Nguyên có thể dùng để cầm máu vết thương của cậu, nhưng đoạn xương và cánh tay đã bị gãy của cậu thì không dễ gì mà có thể chữa trị được.

Cậu nằm lên giường để hồi phục lại thân thể, nhưng khi nghĩ về sự việc thừa sống thiếu chết mà bản thân vừa trải qua, chết là bản thân mình vậy mà sự sống chết của mình lại ở trên tay của người khác. Trần Nguyên hận đến mức thở dài một hơi.

“Cái cảm giác bị người ta nắm trong tay quyền sinh tử mà bản thân không thể phản kháng thật là khó chịu nha, thật khiến cho người ta ghét bỏ mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN