Tà Ma Chi Chủ
Ngẫu nhiên gặp gỡ!
Sau khi hai người cúng bái xong thì liền đi vào đạo quán.
Trần Nguyên tuân theo di nguyện của sư phụ, khi đang định châm lửa để thiêu di thể thì bị thiếu nữ áo tím ngăn lại
“Lửa bình thường không thể thiêu được thi thể của sư thúc.”
Thiếu nữ nói rồi cũng không có giải thích gì thêm, giơ ngón tay mảnh khảnh lên trên, chỉ vào ấn đường, chỉ nhìn thấy trên đầu ngón tay của nàng ấy bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, trong khi đó tay còn lại của nàng vận chuyển công lực, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Ngọn lửa đấy ấy vậy mà không hề làm thương đến ngón tay của nàng, chỉ nhìn thấy từ ấn đường nhảy ra ngọn lửa, tuỳ ý điều chỉnh theo công lực của thiếu nữ áo tím, ngọn lửa cháy từ trong ra bên ngoài, lan tỏa khắp nơi.
Lúc đó thiếu nữ áo tím mới thu tay lại, lên tiếng cầu nguyện, cầm theo thanh kiếm ngồi một bên nghỉ ngơi.
Dường như ngọn lửa vừa rồi đã tiêu hao đi rất nhiều công lực của nàng, khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi.
Ngọn lửa cháy cả một đêm mới có thể thiêu đốt thi thể sư phụ, Trần Nguyên đứng lên thu dọn lớp hài cốt đó.
Lại thêm một lần nữa được chứng kiến điều kì quái, Trần Nguyên nhận thấy rằng cái được gọi là giang hồ này không phải là cái giang hồ mà bản thân cậu vẫn tưởng tượng.
Không biết cái ngọn lửa màu xanh đó là vật gì, xương cốt thân thể phải luyện tập mức độ nào thì mới cần đến ngoạn lửa kì lạ đốt suốt đêm mới có thể tiêu huỷ.
“Đi thôi!”
Người đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh lên tiếng, nàng đã sớm hồi phục sức lực, người còn lại liền đem hũ tro của sư thúc mang đi.
Trần Nguyên nhìn ra bên ngoài căn phòng, trong đêm tối là con đường trải đầy tuyết trắng, không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường, thâm trí là có thể rơi xuống vách núi.
Chỉ có điều, cậu không nói điều gì, chỉ thu dọn y phục đuổi theo hai người kia.
Vừa ra khỏi núi, Trần Nguyên liền thấy thân thể mình nhẹ bẫng, liền nhận ra rằng mình đã được thiếu nữ áo tím nhấc lên.
Nàng vươn người lên trên, mang theo Trần Nguyên, đạp lên các bông tuyết, uyển chuyển tựa như chuồn chuồn đạp nước, trên mặt tuyết không lưu lại bất kì dấu vết nào, chân vừa cử động liền bay xa đến vài mét.
Dưới màn đêm tối, bên dưới là mặt đất trắng tuyết, bóng của nàng vụt nhanh tựa như một tia sáng, đem Trần Nguyên đi qua núi tuyết.
“Vị sư tỷ này, làm ơn chậm lại một chút đi.”
Trần Nguyên ngượng ngùng nói:
”Có chút lạnh.”
Vốn tưởng rằng vị thiếu nữ này sẽ không để ý đến, nhưng không ngờ rằng cậu vừa nói xong tốc độ liền được điều chỉnh chậm lại.
Lý Thanh Ca nói:
“Tên của ta là Lý Thanh Ca, là đệ tử của chưởng môn cũng là đại sư tỷ trong môn phái.”
“Đa tạ sư tỷ!”
Nghe được lời cám ơn của cậu, Lý Thanh Ca không nuốt lại những lời muốn nói với Trần Nguyên rằng vừa rồi giới thiệu bản thân cũng do là đồng môn nên cần phải giới thiệu mà thôi.
Rất nhanh ba người đã đi xuống núi.
Đến trước cổng thành, Lý Thanh Ca liền lấy ra một thẻ lệnh bài, hộ vệ liền mở cổng cho họ đi vào.
Ba người dừng chân tại một nhà trọ trong thành.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lý Thanh Ca liền gọi Trần Nguyên dậy ,đưa cho cậu một cuốn sổ nhỏ.
“Cái này là cuốn ghi chép về cách tu luyện bộ võ Hậu Thiên của môn phái, mấy ngày này cậu hãy luyện trước đi.”
Lý Thanh Ca nói:
“Võ công này đã lưu truyền qua mấy nghìn năm, được chia thành Hậu Thiên, Chân Khí, Thoát Thai, Chân Vũ cuối cùng là Thần Hồn, vô cùng huyền diệu, hơn nữa nếu không nói những lời này thì sẽ không chỉ có hại cho cậu mà đến cả ta cũng sẽ bị liên luỵ.”
“Luyện bộ này thì thân thể chính là sự căn bản nhất, tôi luyện cơ thể chính là rèn luyện huyết mạch, hơi thở, xương cố, kinh mạch, huyệt đạo, nội tạng, cơ thể biến hoá khó lường.”
Tuy rằng phương pháp tu luyện của chúng không giống nhau, nhưng chúng đều giống nhau ở chỗ đều là tu luyện hộ pháp, tu luyện kiếm tông kiếm ý, dùng kiếm ý luyện lên kiếm cốt, lấy thân thể để nuôi lên kiếm ý.
Phái Chân Vũ là dựa theo sự phát triển tuần tự, lấy âm dương ngũ hành, sự chuyển động của thời gian, sự biến đổi của tự nhiên để tu luyện.
Lý Thanh Ca giải thích cho Trần Nguyên
Nhưng cảnh giới của Hậu Thiên chính là luyện tinh hoá khí.
Trong bộ Hậu Thiên Cửu Trùng đều có đề cập đến những việc này, còn có kiếm pháp cơ bản, kiếm pháp ngũ hành, cậu đều có thể luyện .
Sư tỷ à, bây giờ chúng ta không trở về sư môn sao? Còn đi đâu nữa vậy?
Trần Nguyên nghe lời dặn dò Lý Thanh Ca liền rõ ngay ý định của nàng.
Lúc mới tới ta phát hiện ra ở đây có tung tích của Ma giới, ta và Đoạn sư đệ sẽ đi thăm dò một chút, cậu tạm thời ở trong thành vài hôm đi.
Lý Thanh Ca đáp rồi lấy ra chiếc lệnh bài đưa cho Trần Nguyên.
Lệnh bài này đưa cho cậu đề phòng bất chắc, nếu gặp phải chuyện gì thì đến phủ thành chủ đưa lệnh bài ra tìm sự giúp đỡ.
Nàng với Trần Nguyên cũng coi như là đồng môn, cộng thêm sự ngưỡng mộ của nàng về vị sư thúc được nhắc đến như một truyền thuyết, khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết, thành ra muốn chiếu cố chăm nom cậu.
Cho nên dù chỉ trong một thời gian ngắn, cũng không muốn thấy cậu tụt lùi trong việc tu luyện nên để lại cho cậu cuốn nhập môn chi phả này.
Dù biết rằng khả năng tự chui đầu vào của kẻ thuộc Ma giáo là không lớn, nhưng vẫn phải phòng bị bất chắc thì vẫn hơn.
Trần Nguyên nhận lấy lệnh bài, là một chiếc lệnh bài màu xanh, một mặt là hình quy xà, một mặt có khắc chữ cổ xung quanh, nét chữ tựa như là nét khắc của kiếm.
Lệnh bài này chỉ có đệ tử chân truyền của phái Chân Vũ mới có, nhìn thấy lệnh bài này như là nhìn thấy đệ tử của Chân Vũ, cực kì trân quý, cậu hãy bảo quản cho cẩn thận.
Đoạn sư huynh nhìn thấy Trần Nguyên cầm lệnh bài ngắm nghía, hắn ta còn chưa được cầm qua bao giờ, nhịn không được mà tức tối.
……
Sau khi Lý Thanh Ca cùng Đoạn sư huynh rời đi, Trần Nguyên mở quyển sách tỉ mỉ xem.
Đây là quyển sách được viết thâu đêm, nhưng những giải thích ghi trong đó lại vô cùng rõ ràng.
Hậu Thiên cảnh, bắt đầu từ các chiêu thức, luyện hoá thân thể, sử chi cương nhu; sau đó nội kình, thông khiếu, thông lực, nội tráng, thông ý, nhập nhần, toạ chiếu trở thành Hậu Thiên Cửu Trùng.
Dần dần tiến dần đến tinh thần của luyện hoá Hậu Thiên.
Mà kiếm pháp ngũ hành là kiếm pháp tam tầng cơ bản thích hợp với Trần Nguyên vào lúc hiện tại, khi đạt đến trình độ nội kình, bao gồm các loại luyện pháp, tuyệt kỹ…
May là TN theo sư phụ hành nghề y, đối với các bộ phận trên cơ thể con người thì khá là quen thuộc, vậy nên cũng không có gì khó khăn.
Nhưng khi luyện rồi mới biết là khó đến thế nào.
Ngũ hành kiếm pháp, vừa dầy, vừa nặng, vừa nhẹ nhàng lại mềm mại, vừa liền mạch lại mạnh mẽ, khi mới bắt đầu luyện sẽ khó có thể nắm bắt được trọng tâm của chiêu thức.
Khi luyện đến chỗ kéo người khiến cho toàn thân đau nhức, may mắn là trong sách có ghi chép lại những triệu chứng sẽ gặp khi luyện tập, nếu không Trần Nguyên tưởng rằng bản thân cậu đang luyện sai cách.
Mặc dù mới luyện được có một ngày mà tứ chi, khoang bụng, toàn thân của cậu đều đau đớn, nhung nếu như không luyện về gân cốt thì đau khi tu luyện ngoài đau chỉ có thêm đau, vậy nên trong dư vị của cơn đau cảm thấy xương cốt cứng rắn hàng ngày tựa như thoải mái hẳn ra.
Tứ chi linh hoạt hơn, thân thể chuyển động nhẹ nhàng hơn, các chiêu thức sau trở nên dễ dàng hơn.
Trong ba ngày tu luyện, Trần Nguyên không hề bước ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau, cậu dừng việc luyện tập lại, đi mua thuốc chữa những vết thương tích tụ mấy ngày qua.
Điều cấm kị nhất trong việc tu luyện là nội thương, tuy rằng trước mắt cậu luyện không phải là võ công của phái Chân Vũ, nhưng Trần Nguyên lại rất quen thuộc với các loại dược liệu, nên khi nhìn thấy những điều nhắc nhở trong cuốn bí kíp thì liền biết rõ bản thân cần đổi thuốc gì sẽ có lợi hơn.
Thành Lạc Sơn, nơi mà Trần Nguyên đã đến vô số lần để hành nghề y với sư phụ cậu nên cậu hết sức quen thuộc.
Rất nhanh cậu đã đi đến tiệm thuốc quen thuộc, vì đã quá quen thuộc nên chỉ một lúc sau cậu đã có thứ cậu muốn, sau đó rời đi. chợt nghĩ tới việc chỉ còn vài ngày nữa là sẽ rời xa nơi này, cậu không tránh khỏi có cảm giác tiếc nuối trong lòng.
Trên đường trở về nhà trọ, vậu nhìn thấy một đám ăn mày, họ vẫn luôn ăn xin ở chỗ này, bởi vì nghèo đói mà bị nhiễm bệnh, nên lúc trước TN có chữa trị qua cho họ.
Chỉ có điều lần này Trần Nguyên thấy giữa đám người ăn mày không ai quan tâm này nhìn thấy một thiếu nữ áo trắng xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!