Phong Vân Quyển 4
Vì Nàng Thoái Ẩn
Việc hôm nay dù to cỡ mấy, sang ngày sau cũng nhỏ lại rồi, việc năm nay dù lớn cỡ nào, qua năm sau cũng sẽ thành dĩ vãng.
Và việc đời này dù to cỡ mấy, sang đời sau cũng đã là huyền thoại.
Cũng giống như Bộ Uyên Đình cho rằng, năm xưa từ bỏ vợ con, để bước lên con đường phá kiếp là chuyện quan trọng.
Còn hiện tại con trai ông Bộ Kinh Vân thì lại nghĩ, việc làm vĩ đại của ông ta năm đó, chỉ là việc làm vô trách nhiệm của một người đàn ông với gia đình của mình mà thôi.
Làm người không thể bắt người khác lúc nào cũng phải nghĩ tốt về mình. Thế gian muôn sắc muôn màu, nhân sinh muôn vẻ, muôn hình đối nhau.
Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa.
Giữa tình với tình, có thể nồng, cũng có thể đạm.
Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn.
Chung quy lại tất cả đều do suy nghĩ của con người mà ra cả thôi.
Biển xanh sâu thẳm, sóng nước nhấp nhô, một con thuyền lớn đạp sóng băng băng rời khỏi Dịch Thiên Đảo.
Biển xanh sóng vỗ ào ạt, trời cũng xanh nhưng tĩnh lặng vì không có một gợn mây, giống như tâm trạng người trên thuyền lúc này vậy.
Có người hân hoan vui vẻ, có người lại lặng lẽ trầm ngâm.
Bởi vì người càng nghĩ sâu sa, thì sẽ càng nhận thấy niềm vui là một thứ gì đó xa xỉ.
Kiếp Tâm đã bắt được, Đại Kiếp đã bị ngăn chặn. Mục tiêu cả đời ông ta đã được thực hiện thành công. Có thể xem như trong cuộc chiến này, ông ta đã là người chiến thắng.
Người ta chỉ biết niềm vui của kẻ chiến thắng, chứ có mấy ai nghe qua nỗi buồn của kẻ chiến thắng bao giờ.
Bộ Uyên Đình hai tay trống lên thành của chiếc thuyền lớn, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Ông cảm thấy toàn thân vô lực, nếu tay không nắm vào thành tàu, chắc có lẽ ông ta đã gục ngã mất rồi.
Có câu trẻ cậy cha, già thì cậy con, nhưng giờ đây con ông ta cũng đã quay lưng với ông ta.
Cuộc đời thật chớ trêu làm sao, khi cảm nhận được cảm giác thất bại khi đang đứng trên đỉnh cao của chiến thắng.
Bất như ý sự thường bát cửu
Năng dữ nhân ngôn vô nhị tam.
Ý nói, đời người trong mười việc thì thường có đến tám, chín việc là không như ý muốn. Tìm được người để nói cùng thì chẳng có đến hai ba người.
Đứng giữa một đám đông mấy mươi con người, nhưng trong lòng ông ta hiện hữu lên một cảm giác cô độc, thật sự rất cô độc.
Trong lúc ấy, có một người chậm rãi bước lại gần, người này vừa đứng song song với Bộ Uyên Đình đã cất tiếng.
– Bộ đại hiệp! Việc lần này đã thuận buồm xuôi gió, các hạ cũng không cần lo lắng làm gì. Chúng ta hồi cung tấu trình lãnh thưởng thôi.
Người buồn, kẻ vui, người khóc, kẻ cười, cuộc đời luôn nghịch lý như vậy. Bởi vì cuộc sống chưa bao giờ tồn tại sự công bằng.
Kẻ kia vừa mới đây còn bị Bộ Kinh Vân dọa cho sợ vỡ mật, vậy mà giờ đây lại có thể vui vẻ thỏa mái, chuyện mới trước đó xem ra y đã quên sạch rồi.
Đúng là người sống ở đời nghĩ càng ít thì tâm tư nhẹ nhàng, nghĩ nhiều chỉ tổ làm tâm trí mệt mỏi hơn mà thôi.
Nghiêm Quân mừng rỡ cười vui như nông dân được mùa, cũng phải vậy thôi. Lần này bắt được Kiếp Tâm, công lao của y không nhỏ. Ông ta sẽ được thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở như thế, thì hà cớ gì mà không vui cho được.
Người này từng lấy một đứa nhỏ ra để uy hiếp, vì mục đích ngay đến liêm sỉ cũng không màng, hắn như thế và cả ta cũng như thế,rốt cuộc cũng chỉ vì sự hấp dẫn của danh lợi, mà đang tâm làm chuyện sai trái.
Nhiều người cho rằng, ở đời chỉ cần sống lương thiện vui vẻ là đủ, không màng chuyện vinh hoa phú quý, tất cả chỉ là dả dối tự gạt mình gạt người.
Người ta nói danh lợi là vạn ác, thực ra là vì bọn họ không có được nên nói thế mà thôi.
Còn Bộ Uyên Đình thì sao?
Con người này không màng danh lợi tước vị, nhưng lại từ bỏ tất cả vì đại kiếp thiên thu, vậy có phải chỉ vì lòng hiệp nghĩa. Lẽ nào đơn giản là muốn cứu muôn dân bá tánh khỏi kiếp nạn, hay sâu trong con người bí ẩn này, còn tồn tại những bí mật khác nữa.
Theo cách hành sự độc đoán, độc ác của ông ta thì hoàn toàn không có chút nhân từ nào. Rõ ràng đằng sau con người này vẫn còn uẩn khúc nào đó chưa được làm rõ.
Chiếc thuyền cứ thế rời đi xa dần Dịch Thiên Đảo, không biết số phận con của Dịch Phong ngày sau rồi sẽ ra sao?
Sống chết có số, phú quý do trời, trong mệnh chỉ có tám phần đấu gạo, thì dù cho đi khắp thiên hạ cũng không thể làm đầy được cả đấu.
Thiên Nhai có qua được Kiếp nạn này hay không, đều phụ thuộc vào số mệnh của nó.
Con người sống thì ai chẳng mang trong mình những ước mơ, có điều gắn với mỗi người là mỗi điều ước khác nhau. Hồng trần ngàn vạn người, nghĩa là tồn tại ngàn vạn ước mơ.
Có người ước mơ sống trong giàu sang phú quý, tiền bạc cả đời xài không hết. Có người mơ ước trở thành đấng cứu thế, hay trở thành hoàng đế để thế nhân phải thần phục.
Nhưng có người lại mơ ước những điều thật giản đơn, chỉ cần một chiếc xe ngựa bền bỉ, bên một hồng nhan tri kỷ dong duổi khắp nơi khắp trốn, khám phá những miền đất mới, sống cuộc sống tự do tự tại, bên những ngày tháng an lành yên vui.
Một số người nhìn vào sự việc đúng như chúng ta đang tồn tại và hỏi “tại sao vậy”?
Nhưng người khác ước mơ những điều chưa bao giờ xảy ra và nói “tại sao không”?
Người nghèo nhất trong tất cả mọi người không phải là người không có một xu dính túi, mà là người không có lấy một ước mơ.
Ước mơ là một điều gì đó vượt ngoài tầm với, nó là khát vọng, là những điều tốt đẹp mà con người muốn đạt được. Ước mơ sẽ làm cho con người sống có mục địch, nghị lực. Cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn khi ta nuôi dưỡng ước mơ.
Ước mơ của chàng là muốn đưa nàng đi thật xa, bỏ lại những ngày tháng không vui ở sau lưng. Danh vọng địa vị đối với chàng trai ấy chỉ là phù du, được sống bên người mình yêu thương mới thực là ý nghĩa lớn nhất.
Đời người là những chuyến đi, muốn được đi thật xa để cho những ký ức buồn đau ở lại, đôi khi chỉ muốn trong trời đất bao la này, có riêng ta và người ta thương thì hay biết mấy.
Trên con đường đèo dốc ngoằn nghèo như thần long giữa rừng, có một chiếc xe ngựa khẽ lăn bánh chậm rãi. Tiếng chân ngựa lóc cóc đều đặn khiến người ta đoán biết, chắc hẳn đây sẽ là một chuyến đi dài.
Bánh xe lăn tròn chậm rãi, khoan thư, bên trên xe có một đôi trai gái đang đầu tựa má kề, cử chỉ âu yếm, ánh mắt nhìn nhau đầy tình tứ, xem ra hai người này đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời.
Người nam tướng mạo tuấn tú, rạng ngời. Người nữ thì tú lệ đoan trang, hai người dựa đầu vào nhau, một tay nắm chặt tay nhau, tay kia cùng cầm cương thúc ngựa.
Hai con ô mã thong thả bước đi, bóng hai người bên nhau in trong chiều hoàng hôn, chẳng khác gì một bức tranh tuyệt đẹp, khiến bao hiệp khách giang hồ cả đời mong ước cũng chẳng có được.
Sau bao sóng gió phải trải qua, có lúc sinh tử chỉ còn trong gang tấc, họ đã bên nhau vượt qua tất cả. Phải sống trong những ngày nắng, mới thấy quý trọng những ngày mưa, cuối cùng Tiểu Vũ đã có thể bên người mình yêu, sống cuộc đời an nhàn hạnh phúc.
Tuy tình thắm môi hồng làm chàng say đắm, ánh mắt hút hồn của nàng khiến chàng đê mê, nhưng sâu trong tâm trí, Tiểu Võ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không phải được giải thoát khỏi giang hồ nhẹ nhàng như thế.
Còn Thanh Việt là cô gái ngây thơ băng thanh ngọc khiết, huệ chất lan tâm. Nàng vốn từ nhỏ sống trong Vô Thiên Luyện Ngục ít va trạm với giang hồ.
Cuộc sống của nàng giống như một mặt hồ yên tĩnh, nhưng chỉ một chiếc lá rơi xuống thôi cũng khiến nàng bị dao động.
– Vũ ca! Lần này huynh lập được đại công, triều đình đã có được Kiếp Tâm tin rằng họ sẽ không làm khó chúng ta nữa.
Người cất tiếng là một thiếu nữ có mái tóc màu hung đỏ, tướng mạo đoan trang, chỉ nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng ấy thôi, cũng có thể hình dung ra vẻ đẹp thiên kiều bá mị của nàng rồi.
Nàng chính là Thanh Việt một cô nàng ngây thơ dịu dàng, làn da trắng hồng mịn màng như viên ngọc không tì vết. Nàng có đôi mắt to tròn đen láy, với cái mũi dọc dừa nằm trên một gương mặt tuyệt sắc, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.
Khác với nét kiêu sa cá tính của thiên kim tiểu thư Xích Tuyết, thì ở Thanh Việt có cái gì đó nhẹ nhàng sâu lắng, một nét thục nữ yêu kiều ẩn trong ánh mắt toát lên sự chân tình nồng nhiệt, làm rung động người đối diện. Ánh mắt long lanh dưới hàng mi lá liễu nhu mì, tạo nên sắc thái kiều diễm tu mi khiến hoa hờn nguyệt thẹn.
Một nhi nữ phong hoa tuyệt đại như vậy, chả trách chàng trai ấy có thể nguyện từ bỏ tất cả, để cùng nàng đi đến cùng trời cuối đất.
-Thanh Việt! Chỉ cần được ở bên cạnh muội thì dù ở đâu ta cũng thấy vui vẻ.
Hạnh phúc đâu cần phải cao xa, đôi khi chỉ cần đơn giản như thế đã là quá đủ rồi. Chàng trai tay cầm dây cương tướng mạo thanh tú, nở nụ cười vui vẻ vô cùng.
Khuôn mặt chàng ửng hồng, môi nở một nụ cười trìu mến, đúng là khi người ta yêu nhau thì chỉ cần nhìn nhau thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Thanh Việt nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú đang cười vui vẻ, nghĩ lại những khó khăn hai người từng trải qua, mà mắt nàng rưng rưng một nỗi cảm động, cùng với niềm hạnh phúc vô bờ dâng lên tròng mắt.
Nàng khẽ gục đầu vào bờ vai chàng trai ấy, đã có thời gian vai của chàng trai này từng gánh vác trọng trách to lớn của cả thiên hạ.
Nhưng giờ đây chàng chỉ muốn dành thời gian cho người con gái, mình nguyện cả đời sẽ ở bên chăm sóc và thương yêu.
Hai người nhìn nhau cảm giác như nước ngừng chảy, mây ngừng trôi, dường như thế giới này chỉ có hai người họ tồn tại.
Tình yêu không phải món ăn ngon nhưng vẫn khiến người ta bị hấp dẫn, không phải một bông hoa tuyệt đẹp nhưng vẫn làm ngây ngất người ta, càng không phải một vò mĩ tửu thượng hạng, nhưng cũng đủ làm say đắm lòng người.
Nếu như những ngày tháng hạnh phúc cứ kéo dài mãi, thì há chẳng phải chưa bao giờ có chia ly hay sao.
Có lúc hợp thì cũng đến lúc nào đó sẽ tan, nếu tình là một loại men hảo hạng thì kẻ say sưa có từ bỏ được không.
Nhưng mọi thứ có phải dễ dàng kết thúc viên mãn như thế, nhất đâu với một người như Tiểu Vũ, càng tránh né thì phiền phức và rắc rối lại cứ tìm đến.
Người tại giang hồ thân bất do kỷ, đâu phải muốn bỏ là bỏ được, muốn đi là đi được ngay.
Yên bình trong chốc lát chỉ là chờ đợi khoảnh khắc giông tố ập về mà thôi.
Đang lúc hai người lâng lâng tình nồng, cảm giác hạnh phúc đang dâng lên liên miên bất tận, thì con ngựa kéo bỗng hý vang như sợ hãi một điều gì đó vô cùng.
Tiểu Vũ cảm thấy có điều bất thường, liền đưa tay vén mấy lọn tóc buông xuống trước mặt, đưa mắt nhìn ra phía trước quan sát.
Trước mặt anh ta có một bóng đen đứng chặn giữa đường, dáng đứng hiên ngang bất đảo, lưng quay về phía hai người, tựa như không coi hai người trong mắt.
Bản thân tuổi tuy chưa nhiều, nhưng đã trải qua bao nhiêu trận đánh kinh thiên động địa, linh tính mách bảo với Tiểu Vũ người trước mắt không có ý tốt.
Người này thân cao bảy thước, toàn thân tỏa khí độ bất phàm, làm cho không khí xung quanh trở nên thâm hàn lãnh khốc.
Giữa đèo cao heo hắt, bên trên là vách đá dựng đứng chọc trời, bên dưới là vực sâu trăm trượng, phía sau đường hẹp cũng khó để quay đầu. Tiến lui đều khó sự xuất hiện của người này khiến Tiểu Võ cảm thấy ông ta đến tìm mình ắt không có thiện ý.
Lẽ nào mong ước một cuộc sống bình thường đạm, bên người mình yêu lại khó với chàng như vậy sao.
Bởi vì người phía trước đã cất tiếng, giọng nói như sấm động cửu thiên, người này là cao thủ nội gia tu vị cực cao.
– Người trên xe có phải là hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!