Phong Vân Quyển 4 - Tuyết Liệt Cuồng Báo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
266


Phong Vân Quyển 4


Tuyết Liệt Cuồng Báo



Hầm băng Kiếm Tông có một cao thủ đã thoát ra khỏi sau nhiều năm ngủ vùi.

Cũng là ở trong một căn hầm nhưng một cao thủ khác lại đang bị giam giữ.

Kẻ ra người vào, người ở kẻ đi cuộc đời là những chuỗi ra và vào như thế.

Một căn phòng tối đen mờ ảo.

Một đốm lửa bịt bùng cháy trong đêm.

Một người nằm bất động trên lớp rơm khô ẩm mốc sơ xài.

Người này là ai?

Còn sống hay là đã chết.

Người này nhất định chưa chết, bởi người chết sẽ chẳng thể nào cử động được. Trong khi kẻ đang nằm ở đây đã bắt đầu có những cử động nho nhỏ, như thế tức là gã vẫn còn sống. Bởi vì bàn tay hắn đã bắt đầu động đậy lại rồi.

Gương mặt thanh tú không hề bị che lấp đi, dù những sợi tóc đã phủ kín xuống cái sống mũi cao, cùng bờ môi khô cứng, nứt nẻ vì thiếu nước đã mấy ngày của gã.

Chàng trai cử động bàn tay rồi chống xuống đất, dùng hết sức đẩy cả thân thể đang đau nhức dậy, trong tư thế vô cùng khó khăn.

Phải một lát sau lưng của chàng mới tựa vào được song sắt, vừa cứng vừa lạnh phía sau. Hơi thở nặng nề, toàn thân ê ẩm, tàn tạ, chàng đưa tay vuốt những sợi tóc đang phủ kín trên gương mặt góc cạnh của mình.

Khi những sợi tóc được bàn tay dính đầy máu, đã khô thành từng vệt đen kịt vén lên. Gương mặt chàng trai lộ ra, dưới ánh sáng le lói của ngọn lửa giống như lửa địa ngục chiếu rọi. Lúc này người ta mới ngỡ ngàng nhận ra, chàng trai như một cái xác không hồn, đang lê lết tấm thân đầm đìa thương tích, trong một góc lao ngục ẩm ướt này là ai.

Đó là con của Thập Cường Võ Giả Tiểu Vũ.

Chẳng phải Vũ đang muốn cùng Thanh Việt thoái ẩn giang hồ, sống một cuộc sống chỉ có hai người, hai trái tim vàng và một túp lều tranh hạnh phúc hay sao.

Đáng tiếc Tiểu Vũ hành tẩu giang hồ đã lâu mà không hiểu câu “người trong giang hồ thân bất do kỉ”. Đã từng rất nhiều cao thủ muốn thoát khỏi giang hồ mà đâu có được.

Trước có Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương, vì Nhan Doanh mà phong đao thoái ẩn nhưng cũng chẳng thoát được khỏi vòng xoáy giang hồ. Liên Thành Chí trước khi trở thành kẻ ác, cũng từng muốn cùng người mình yêu Xích Tuyết ẩn cư lánh thế, đáng tiếc đó cũng chỉ là ước mơ.

Giang hồ bước vào thì dễ bước ra thì khó, nhất đâu lại với một cao thủ thuộc hàng thượng thặng như chàng ta.

Người đã ngăn cản ý nguyện thoái ẩn điền viên của Tiểu Võ, là một nhân vật tuyệt đối đáng sợ.

Hắn là cường giả trong cường giả, kinh nghiệm lịch luyện giang hồ vô cùng phong phú, một cái đầu đầy mưu sâu kế hiểm, một kẻ mà bất cứ anh hùng thiên hạ nào cũng không muốn dây vào.

Tuyệt Tâm.

Nhớ khi đó trên đèo Vạn Lý, trong trận đại chiến với cao thủ kỳ quái có tên là Xích Liệt. Người này lai lịch bất minh, thân thế chưa rõ nhưng lại sở hữu bộ kỳ công đỉnh cấp thiên hạ là Xích Hỏa Thần Công.

Hai bên giao kích nảy lửa, kình đạo khủng khiếp đã vô tình đẩy chiếc xe ngựa và Thanh Việt trong xe xuống vực thẳm.

Tiểu Vũ vì lo lắng cho tính mạng của hồng nhan mà lao theo xuống vực, ngay lúc nguy hiểm cận kề thì Tuyệt Tâm từ đâu xuất hiện, dùng Thiên La Địa Võng kéo hai người từ Quỷ Môn Quan trở về.

Ngay đến Tiểu Vũ cũng không ngờ Tuyệt Tâm còn sống, bởi sau trận đại chiến ở Vô Thiên Luyện Ngục, Tuyệt Tâm binh bại như sơn đảo, lại bị Dịch Phong cuồng khí thập túc truy sát. Ai cũng nghĩ lần đó Tuyệt Tâm lành ít dữ nhiều.

Thật không ngờ sau thời gian biệt tích giang hồ, thì nay hắn lại một lần nữa đông sơn tái khởi.

Con rắn độc nguy hiểm ở chỗ nó biết lúc nào nguy hiểm phải dấu đầu trốn cho kỹ, lúc nào phải cắn con mồi một cách bất ngờ.

Tuyệt Tâm không phải rắn nhưng hắn còn độc hơn cả rắn gấp vạn lần.

Còn nhớ lúc đó Tuyệt Tâm đã nói với Tiểu Vũ những gì, chàng vẫn còn nhớ như in trong đầu.

Tuyệt Tâm nói rằng:

– Tiểu Võ ! Chỉ cần cậu ra nhập với ta thì cuộc đời sau này, và a đầu này sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa cả.

Tiểu Võ từng tận mắt chứng kiến Tuyệt Tâm sát hại dã man những người vô tội, không quy thuận hắn ở Vô Thiên Luyện Ngục. Giờ đây nhìn vào con mắt lạnh lẽo u quang, lõm sâu bên trong hốc mắt của hắn, chàng cũng không khỏi dậy lên cảm giác rợn người.

– Tuyệt Tâm! Võ công của ông rất cao, bên dưới lại có các thuộc hạ bản lĩnh giỏi, ông còn cần ta để làm gì?

Nghe Tiểu Võ nói như vậy Tuyệt Tâm bỗng nhiên cất tiếng cười lớn.

Thông thường lúc người ta cười sẽ là lúc tâm trạng vui vẻ thư thái, hiện ra trên mặt làm cho ngũ quan bừng sáng.

Còn Tuyệt Tâm lúc này hắn tuy đang cười nhưng nhìn, sắc diện ngụy dị trên mặt hắn khiến người đối diện không khỏi rợn người.

Khi hắn há miệng cười Tiểu Võ đã trông thấy miệng hắn móm mém như một ông cụ già, răng của hắn không hiểu sao đã không còn chiếc nào.

Gương mặt gầy guộc héo quắt, chiếc trán cao với hai bên ấn dương hõm vào, trên mặt đầy những vết sẹo to nhỏ, cùng thân hình cao lớn nhưng gầy gò đến hãi người.

Duy chỉ có đôi mắt tím sậm với mục quang tàn ác thì vẫn không hề có sự thay đổi nào. Tuyệt Tâm tràn đầy sinh khí và cơ thể vạm vỡ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thân thể khô héo như một bộ xương khô.

Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hắn thời gian qua, chỉ biết giờ đây hắn chẳng khác nào một bộ xương di động.

Sau khi kết thúc một tràng cười đầy kinh dị Tuyệt Tâm trong chiếc áo dài màu tro tàn, chùm kín người nhìn Tiểu Võ nói.

– Ta đã trở lại và đang củng cố thế lực của mình. Lúc này ta rất cần chiêu mộ mãnh tướng, để giúp ta gây dựng hồng đồ bá nghiệp. Tiểu Võ cậu là một nhân tài nếu biết thời thế thì hãy theo ta, từ nay về sau sẽ hưởng thụ vinh hoa phú cả đời.

Tiểu Võ ý trí kiên định ghét ác như thù, vốn không bao giờ ủng hộ kẻ ác làm điều bạo ngược. Đang lúc chàng định mở miệng từ chối đề nghị của Tuyệt Tâm, thì phía cánh tay của chàng có một bàn tay nhỏ bấu chặt.

– Võ ca! Tuyệt Tâm nham hiểm độc ác huynh tuyệt đối không nên nghe theo lời hắn.

Giọng nói oanh vàng bên tai, đôi bàn tay thon gọn ngọc ngà, ngoài Thanh Việt ra thì còn có thể là ai được nữa.

Hạnh phúc trong đời đàn ông là tìm được một hồng nhan tri kỷ, luôn ủng hộ mọi quyết định của mình. Một nữ tử xinh đẹp lại hiểu đạo lý thì hỏi rằng có nam tử nào mà không muốn đem trái tim dâng chọn cho nàng.

Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, một ánh mắt như chiếu rọi mọi chỗ tăm tối nhất của người đàn ông, một làn mi cong nhu mì, một dung nhan phong hoa tuyệt đại. Thanh Việt quả thực là một mỹ nhân trăm năm hiếm gặp, chỉ nhìn nàng thôi Tiểu Võ cũng đã thấy hạnh phúc rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, họ khẽ mỉm cười nhưng không dấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt, tuy tâm trí là hai nhưng đã giống như hòa làm một. Tiểu Võ khẽ xiết chặt tay Thanh Việt ra hiệu nàng không cần phải lo lắng.

Trước mắt chỉ có Tuyệt Tâm và Xích Liệt, hai người này võ công tuy cao cường nhưng xem ra cũng chẳng thể hơn Phong Vân.

Một mình chàng có thể đối phó được với Phong Vân, thì cũng có thể đủ sức kháng cự với hai người này. Tiểu Võ xem ra rất tự tin với bản lĩnh của mình. Chàng cũng là người cá tính quật cường, dùng vũ lực cưỡng ép thì chắc chắn sẽ không đem lại hiệu quả.

Vậy thì muốn thu thập Tiểu Võ phải xem Tuyệt Tâm có diệu kế gì.

– Tuyệt Tâm! Tôi với ông không thù không oán, ở Vô Thiên Luyện Ngục tôi từng ra tay giúp ông chạy trốn, lẽ nào ông muốn lấy oán báo ân.

Đúng là như vậy, lúc trước sau khi mưu kế chiếm kiếm ý của Xích Tuyệt không thành. Bởi Dịch Phong nửa chừng phá đám, Thần Phong lại dùng Đại Tà Vương phá hủy bức tượng Vô Thiên Bất Động Tôn. Nơi trú ngụ bị mất hồn phách Xích Tuyệt cũng tan vào hư không, đồng nghĩa Chu Sắc Kiếm Ý cũng thoát hết khỏi cơ thể Tuyệt Tâm.

Vì muốn bảo toàn mạng sống, Tuyệt Tâm đã bắt Xích Tuyết làm con tin. Dịch Phong khi đó vì nỗi đau mất mẹ là Đệ Nhị Mộng, do Tuyệt Tâm bày mưu hạ độc. Nên điên cuồng đuổi giết hắn, có thể nói Phong khi đó như con thú khát máu, quyết không giết Tuyệt Tâm thì không cam lòng.

Vì muốn cứu Xích Tuyết nên Tiểu Võ đã hứa nếu Tuyệt Tâm thả người, thì chàng sẽ giúp hắn tìm một con đường sống.

Tuyệt Tâm cân nhắc thiệt hơn ngoài đánh cược với Tiểu Võ ra thì không còn cách nào khác. Sau khi Tuyệt Tâm thả Xích Tuyết ra thì Tiểu Võ đã giữ lời hứa, toàn lực cầm chân Dịch Phong cho Tuyệt Tâm chạy trốn.

Có điều khi đó Dịch Phong phát máu điên cuồng lại mới phục vào Nghịch Đạo Càn Khôn, là thành quả y học mạnh nhất cả đời của Thần Y. Công lực của Dịch Phong bá đạo vô cùng, cộng với tà tâm muốn giết kẻ thù sát hại thân mẫu, nên cho dù Tiểu Võ đã cố hết sức ngăn cản, vẫn không thể kìm chân Dịch Phong được lâu.

Thoát khỏi Tiểu Võ thì Dịch Phong điên cuồng cầm Đại Tà Vương đuổi giết Tuyệt Tâm vào trong rừng.

Kể từ đó Tuyệt Tâm mất tích trên giang hồ, ai cũng nghĩ rằng Tà Vương vô tình đã đem hắn về địa ngục, nơi xứng đáng với những tội lỗi mà hắn đã gây ra.

Song Tuyệt Tâm phúc lớn mạng lớn, đã rất nhiều lần hắn rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Cũng bấy nhiêu lần hắn đều tai qua nạn khỏi, hóa hiểm thành an.

Người tốt trên đời thật đáng được sống thì ông trời lại cứ ép phải chết đi, kẻ ác đáng chết vạn lần thì cứ nhởn nhơ như vậy.

Thiên đạo có công bằng hay không, chẳng có công bằng nào khác ngoài chính bản thân mình quyết định sinh tử cho chính mình.

Muốn sống lâu hơn trong một xã hội loạn lạc và đầy biến động này, thì thứ duy nhất có thể trông cậy vào được đó chính là thực lực.

Trong quần thể của các loài động vật, muốn có được địa bàn rộng lớn, muốn có những con cái tiềm năng thì con đực phải có sức mạnh áp đảo các con đực khác.

Con người cũng vậy muốn có địa vị và quyền lực, cũng phải đòi hỏi trí dũng hơn người. Hoặc là muốn bảo vệ được người phụ nữ của mình, người thân yêu của mình thì cũng phải có một thân tuyệt kỹ.

Tiểu Võ hết sức lo lắng cho sự an toàn của Thanh Việt, chàng đưa tay kéo nàng sát lại gần mình hơn. Con người có một thứ giác quan rất nhạy bén đó là linh cảm, Tiểu Võ cảm thấy xung quanh mình đầy hiểm nguy rình rập. Chàng không muốn mất Thanh Việt, người con gái mà chàng hết mực yêu thương.

– Tiểu Võ! Cậu từng giúp đỡ ta đương nhiên ta sẽ không thể quên được. Vì thế ta sẽ đáp trả lại bằng cách khiến cậu mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hà hà.

Tiểu Võ vốn đã rất mạnh, Phong Vân cũng không phải dễ dàng mới áp đảo được chàng ta.

Mạnh mẽ mà Tuyệt Tâm nói đến là thứ mạnh mẽ gì đây chứ.

Đó chính là mạnh mẽ ở trong tâm. Nghe ngữ điệu trong giọng nói của Tuyệt Tâm. Tiểu Võ linh cảm hắn muốn giở trò gì đó với mình, nên vô cùng cảnh giác.

– Tuyệt Tâm ông muốn làm gì?

Tiểu Võ mặt đầy tâm trạng còn Tuyệt Tâm thì nheo mắt nở một nụ cười đầy hàm ý, ẩn tàng bên trong sự ranh mãnh của một kẻ bụng đầy tâm cơ.

– Ta nói rồi. Để trả ơn đã từng giúp đỡ của cậu, Tuyệt Tâm ta hứa sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Hà hà.

Tuyệt Tâm vừa nói vừa cười đầy thâm ý, còn Tiểu Võ thì đầy lo lắng hiện ra trên mặt. Ngay lúc Tuyệt Tâm nói dứt lời, thì trên vách núi dựng đứng một bóng đen phi xuống với tốc độ cực nhanh.

Bóng đen nhanh nhẹn và tinh tế như một con hắc miêu, di chuyển trên tường đá rất linh hoạt, thân thủ cũng như khinh công lợi hại vô cùng.

Bóng đen thoát ẩn thoát hiện đã nhanh chóng áp sát Tiểu Võ và Thanh Việt.

Tiểu Võ biết Tuyệt Tâm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chàng ngưng thần tụ khí dồn công lực lên tối đa, xem Tuyệt Tâm muốn giở trò gì.

Bóng đen vừa trước mắt đã biến mất ra sau lưng, vừa bên trái đã vụt qua bên phải hắn di chuyển nhanh đến mức mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy được.

Thanh Việt sợ hãi nép chặt vào lòng Tiểu Võ, còn chàng thì đang toàn lực giới bị, chờ đợi xem kẻ lạ mới đến kia định làm gì.

Gã đó thân thủ rất nhanh đang dần dần áp sát hai người, khi vừa lướt qua mặt chàng thì từ trong thân ảnh kẻ đó văng ra ba vật tròn tròn bằng quả chanh nhỏ. Vật lạ bay tới trước mắt Tiểu Võ, trong lúc chàng muốn gạt đỡ thì vật đó liền phát nổ.

– Xem Phích Lịch Mê Tung Đạn của ta.

Thì ra ba vật lạ đó là ba trái đạn ghém, vừa bay tới trước mắt Tiểu Võ thì đã phát nổ làm chàng tối tăm mặt mũi.

Khói trắng phát ra từ trái nổ làm cay mắt Tiểu Võ, nhất thời mục quang bị của chàng trở nên mù mịt. Bên cạnh chỉ nghe tiếng ho của Thanh Việt, chàng sợ hãi nắm chặt lấy tay nàng.

Cùng lúc đó chàng cảm nhận cổ tay tê buốt như có một vật gì đó rất sắc nhọn xuyên qua.

Thì ra trong lúc khói cay làm nhiễu loạn thần trí Tiểu Võ, kẻ lạ đã thừa hư mà nhập, một bàn tay đen với móng vuốt đen bóng vươn ra bấu chặt lấy cánh tay Tiểu Võ đang nắm tay của Thanh Việt.

– A Vũ ca cẩn thận có người đánh lén.

Thanh Việt hoảng sợ la lên thất thanh. Còn Tiểu Võ cũng nhất thời hoảng loạn, nhưng chàng phản ứng cực nhanh tay còn lại xuất chỉ tấn công kẻ ám toán.

– Thủ đoạn bỉ ổi xem Vấn Thiên Thương Quyết trong Thập Cường Võ Đạo.

Chỉ pháp của Tiểu Võ nhanh nhẹn tuyệt luân, hóa cây thương sắc bén đâm thẳng vào huyệt đản trung, một tử huyệt trên người kẻ địch.

Trong lúc vội vàng nên Tiểu Võ cũng ra chiêu cực hiểm, hi vọng muốn thoát khỏi hiểm cảnh đang xảy ra.

Chỉ pháp mang theo kình lực hùng hậu đâm thẳng vào đầu của kẻ lạ mặt, tên này ứng biến nhanh nhẹn vô cùng. Hắn lách đầu qua một bên tránh một chỉ phong đầy nộ ý của Tiểu Võ. Đồng thời vươn cánh tay còn lại bóp chặt vào huyệt khúc trì trên tay Tiểu Võ.

Thủ pháp gọn gàng nhanh lẹ, người này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Nơi cánh tay đau nhói Tiểu Võ thất kinh vì tay kẻ đó có mang theo bao tay sát thủ bằng thép, với những vuốt sắt nhọn hoắt sáng bóng, gã này muốn hủy cánh tay phải của chàng.

“Phập” một tiếng, chảo thế đắc thủ nhưng chưa thể phế được cánh tay của Tiểu Võ. Vì trong lúc chàng kêu lên đau đớn thì Huyền Âm Kiếm Giáp tiềm tàng trong cơ thể đã phát ra, chống lại tác động bên ngoài để bảo vệ cho túc chủ.

– Hảo công phu! Võ công Trung Nguyên quả nhiên lợi hại.

Tuy cánh tay đã được bảo toàn, nhưng cũng bị tê dật sau khi huyệt Khúc trì bị tấn công. Tiểu Võ đau đớn đã vô tình buông tay Thanh Việt ra. Trong làn khói mờ ảo chàng chỉ còn nghe thấy tiếng kêu gọi thảm thiết của nàng vọng lại.

– Võ ca cứu muội! Mau thả ta ra.

Thấy người thương bị bắt đi ngay trước mắt, còn mình thì lực bất tòng tâm Tiểu Võ không cam tâm. Mở mắt ra chỉ thấy một bầu trời trắng xóa cay sè nơi chòng mắt. Tiểu Võ tức giận hét lớn.

– Trả Thanh Việt lại cho ta.

Phẫn nộ chân khí trong chàng bộc phát, hạ bàn dẫm mạnh sử ra Liệt Cường Cước Tuyệt, thân bay lên cao thoát khỏi tầm ảnh hưởng của khói cay.

Thân vừa vọt lên, trong khi con mắt còn lờ mờ bởi nước mắt gặp khói cay ứa ra. Nhưng Tiểu Võ cũng đã thoáng nhìn thấy kẻ lạ mặt đang cắp lấy Thanh Việt lao đi với tốc đội cực nhanh.

Tiểu Võ nội giận dùng toàn lực phi tới trước, trong lúc nộ ý cuồng dâng đã tung ra một quyền mạnh mẽ tuyệt luân.

– Tên khốn kiếp kia. Sao cứ trốn chạy như loài chuột hèn hạ thế. Có giỏi thì cũng ta phân cao thấp một phen đi. Phiên Long Đảo Hải trong Sơn Hải Quyền Kình.

Tiểu Võ cuồng nộ từ trên cao xuất một quyền kinh thiên bá thế, quyền như quả núi lớn ập xuống đầu kẻ lạ mặt.

Trước thế quyền cực nặng nề của Tiểu Võ mà gã này lại bỗng nhiên không bỏ chạy nữa mà đứng khựng lại tại chỗ.

– Tiểu tử ngươi nói ai là loài chuột hèn hạ, ta phải khóa cái miệng của ngươi lại. Xem Thiên Báo Quân Lâm trong Tuyết Liệt Cuồng Báo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN