Đao Giả Bá Vương - : Cuồng Phong Tất Diệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Đao Giả Bá Vương


: Cuồng Phong Tất Diệt



Nụ cười quỷ dị của hắn làm Nam Cung Lăng tâm run lên, chẳng lẽ có gian trá?

Phát ra quyền giống như lời nói ra, không thể vãn hồi. Nam Cung Lăng dùng lực liều mạng, không kể thành bại.

Chỉ thấy thân hình Tây Môn Vinh chợt lóe, không toàn lực đón nhận một chiêu quyền của Nam Cung Lăng, chỉ có nhẹ nhàng xẹt qua chụp thẳng vào tay phải Nam Cung Lăng. Nhận ra là một cái bẫy “Dụ địch xâm nhập”, Nam Cung Lăng cả kinh, cảnh thất bại thoáng hiện lên trong đầu hắn.

Nam Cung Lăng lúc này còn có cơ hội biến chiên, nhưng biến chiêu hoặc triệt chiêu là làm mình lâm vào bị động toàn diện. Ai biết cũng nói, hắn mà triệt chiêu, Tây Môn Vinh sẽ thừa thắng xông lên.

Công thủ đổi chỗ.

Lúc này Nam Cung Lăng đã đánh một canh bạc lớn, không triệt chiêu đổi thức, trường quyền tiếp tục đẩy mạnh về phía trước. Quyền đánh ra như phong như lôi.

-Thiên địa nhất sát!

Nam Cung Vân nhất thời hô kinh hãi, thần sắc đầy vẻ hoảng sợ. Nàng nhận ra ca ca mình đã muốn đưa mình vào chỗ chết rồi đánh cược một phen.

Thiên địa nhất sát, một hàm ý một kích toàn lực không có đường lui. Lưỡi kiếm Nam Cung Lăng rung lên hóa thành một trắm kiếm khí tinh xảo đẹp như hoa bắn thẳng về phía đối phương.

Tây Môn Vinh thân là cao thủ há có thể sợ sao, hắn dừng chân, toàn thân vận nội khí, đao trong tay uốn lượn như một tạo hình kỳ lạ cách trở kiếm khí như mưa, quát lớn.

-Chấn Kinh Bách Lý- Diệt

-Ầm

Kiếm khí Nam Cung Lăng bị đao phong Tây Môn Vinh đánh tan toàn bộ, nhưng một vài kiếm khí đã lọt qua vẫn mạnh mẽ đánh trúng vào cánh tay trái của Tây Môn Vinh, làm cho ống tay áo của hắn rách một miếng.

Ngay cả cánh tay trên cơ thể hắn cũng run rẩy, dư lực làm cho cả người hắn quay cuồng, xoay tròn. Nếu đổi lại là người thường thì cánh tay này đã sớm bị phế rồi. Mọi người phía dưới reo hò ầm ĩ.

Đinh Chiến ở cùng Mộng Nghiên Chúc thì nhếch mép cười khẩy thầm nghĩ “Hừ, đáng đời”

Tây Môn Vinh bị một vết kiếm tấn công lòng thầm mắng mình chủ quan không những thế lại còn trước mặt người mình theo đuổi. Nhìn lên phía trên, nhìn nụ cười đầy chế nhạo Đình Chiến, cơn giận sôi trong người. Hắn sẽ làm gì?

Mộ Dung Phỉ Nhi thì ánh mắt ngưng trọng nhìn hai cao thủ phía dưới rồi quay sang người ngồi cạnh.

-Tây Môn Vinh này, hắn mạnh đấy tỷ nhỉ. Tỷ…

Chung Nhược Tuyết mắt cứ thẫn thờ nhìn đâu đâu không chú tâm nghe Mộ Dung Phỉ Nhi nói. Cũng đúng thôi, bất cmn ngờ khi thấy được người cần tìm nàng sao có thể bình thản được chứ chỉ hận không thể phi xuống tìm hắn.

-Bộp

Mộ Dung Phỉ Nhi vỗ vai thì mới khiến Chung Nhược Tuyết hoàn hồn lại.

-Hả, sao vậy?

Mộ Dung Phỉ Nhi lắc đầu cười

-Muội thấy tỷ cứ mất hồn ý. Sao? Lại nhớ hắn à? Muội chả biết hắn làm cái gì sao mà để tỷ cứ trông mong hoài vậy.

-Bậy nào, xem tiếp đi, cái tên Tây Môn Vinh đang làm điều gì kìa.

Tấn công bằng kiếm bị chặn, Nam Cung Lăng chân đồng thời quét ngang ra, tốc độ cùng uy lực kinh người!

Biến chiên nhanh như vậy, thật sự hiếm thấy.

-Hồi Thủ Tiền Trần

Nam Cung Lăng lại ra một chiêu tuyệt sát, một chiêu nữa trong “Hạc Thủ Kiếm Pháp”

Tây Môn Vinh dường như đã đoán được Nam Cung Lăng còn có sát chiêu phía sau, nội lực còn chưa bộc phát toàn bộ, thân hình đột biến, chém ra một đao, chém thẳng vào đùi phải của Nam Cung Lăng.

Thân thể đồng thời bay lên trời, toàn lực đánh sml Nam Cung Lăng.

Thân ảnh Tây Môn Vinh giống như cá chép vượt thác, giữa không trung, tảo năng lượng kinh người, phạm vi hơn mười dặm đều có thể cảm nhận được một sức mạnh của hắn.

Một đám người đứng xem, không một ai không cảm nhận được được sự uy áp ra từ người Tây Môn Vinh. Phía đám gia chủ, Tây Môn Quang đột nhiên đứng bật dậy hét lớn.

-Nam Cung chất nhi, mau chạy đi, tất cả người ở dưới đó mau chạy hết đi.

-Có chuyện gì sao Tây Môn huynh?

-Nó định xuất “Cuồng Phong Tất Diệt”, đây là sát chiêu, không ai có thể sống sót khỏi nó. Trời ạ, nghịch tử này muốn giết người sao?

-Cái gì?

Nhất thời đồng loạt kinh hô, Nam Cung Tuấn cùng phu nhân Lăng Hương Quân chạy ra nắm lấy lan can hét lớn.

-Lăng nhi, mau chạy đi.

Nam Cung Tuấn phi thân xuống như đã bị Tây Môn Quang kéo lại.

Nhưng đã muộn Tây Môn Vinh đã bổ xuống một đao xé rách không gian xuống chỗ Nam Cung Lăng đứng.

Phía bên kia đám tinh anh, Tây Môn Thanh cũng cả kinh nói lớn.

-Ai đó cứu lấy Lăng huynh mau, không thì không còn mạng đâu.

Cả đám cũng ngạc nhiên, Mộ Dung Tâm Nhi định quay sang nói với Dịch Phong thì đã không thấy hắn rồi.

Ngay khi mọi người còn đang ngơ ngác thì ở dưới phát ra một tiếng nổ to phá nát cả lôi đài cũng khiến mọi người đứng gần bay ra xa.

Nam Cung Tuấn và Lăng Hương Quân khóc lớn nhìn một quang cảnh mây mù khói bụi. Cả hai đều nghĩ đến viễn cảnh đứa con độc nhất không còn xác.

Nam Cung Vân cả người quỵ xuống, đôi mắt cứ trân trân nhìn phía trước mà hai hàng nước mắt cứ chạy dài xuống mặt.

-Bỏ ta ra, bỏ ta ra mau

Nam Cung Tuấn bị Tây Môn Quang giữ lại đang vật lộn, phu nhân Lăng Hương Quân cũng vậy.

Mọi người trong lôi đài đồng thời tĩnh lặng lại. Bỗng nhiên một tiếng nói của một người đứng đó nói lớn.

-Nhìn kìa

Khói bụi dần tan, lập lèo thứ ánh sáng xanh lục bay phất phới. Lúc này mọi người chấn kinh hét lớn ầm ầm. Mộ Dung Chí đi đến chỗ lan can nhìn xuống quay lại nói với phu thê Nam Cung Tuấn.

-Nam Cung đệ, Lăng chất chưa có chết.

Hai người nghe được liền chạy đến nhìn ôm miệng mà ngạc nhiên lẫn vui mừng.

-Hắn đã từ? Từ lúc nào?

Mộ Dung Tâm Nhi chỉ biết hỏi trong đầu mà bên cạnh mọi người cũng chỉ biết trố mắt nhìn xuống. Nam Cung Vân ôm miệng mà nói trong tiếng khóc.

-Đại ca chưa có chết.

Phía dưới lôi đài, Dịch Phong một tay túm lấy cổ áo Nam Cung Lăng ra sau, tay còn lại nắm chặt lưỡi sống đao, một cảnh tượng kinh người. Tay không bắt vũ khí. Tây Môn Vinh lôi đao ra khỏi tay Dịch Phong mà không được cứ như một cái kìm kẹp chặt.

Nhìn sắc mặt Tây Môn Vinh cùng ánh mắt đỏ rực như máu, Dịch Phong đoán được tên này bị nhập ma rơi vào trạng thái cuồng sát. Tay nắm lưỡi đao tụ lại khí kình rồi.

-Ầm

Một lực đạo phản chấn khiến Tây Môn Vinh bất ngờ bị đánh lui ra liền cắm đao xuống đất tạo ra một vết cắt sâu để hãm lại.

Nhìn Nam Cung Lăng ngất đi, hắn hô lớn đám tinh anh.

-Người nhà ai xuống phụ đi này.

P/S: Mọi người đọc chỉ xin ý kiến cùng like :))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN