Cổ Cồn Đỏ
Những người hàng xóm
– Giữ lấy tay nó! – Tiếng nói the thé của một gã hút nhiều thuốc phiện cất lên. Hắn đè một cô bé xuống sàn nhà, giữ chặt chân tay em.
– KHÔNG! TÔI CHẾT MẤT! THẢ CHO TÔI ĐI! Cô bé hét thảm thiết. Mái tóc nâu xõa xượi trên gương mặt nhỏ, dính bết lại theo nước mắt và mồ hôi. Lũ người xấu xa giữ em nằm rất lâu, thỉnh thoảng lại chuyền tay nhau chỗ dao kéo, tạo ra những tiếng lạch xạch rợn người mỗi khi va vào chiếc khay kim loại gỉ hết bốn cạnh. Cô bé gào khóc nức nở, cố quẫy đạp rồi dần đuối sức trong vô vọng. Dưới nền đất bẩn thỉu là những vũng máu tanh tưởi. – Ai đó, cứu tôi với… Hơn hai tuần trôi qua, Olivia gần như đã hồi phục hoàn toàn và có thể làm được một số việc nhẹ nhàng. Thời gian đầu, con bé ốm đến độ không thể nhấc nổi mình ra khỏi giường. Tình trạng bệnh tật ngày càng nặng thêm. Cứ tới nửa đêm, Olivia lại rên rỉ những lời vô nghĩa trong cơn mê sảng. Nhiệt độ từ người nó tỏa ra khiến cả chiếc giường tưởng như bị đặt trên lò lửa. Reginald không biết làm gì hơn ngoài đem thức ăn và thuốc tới cho đứa trẻ, nắm lấy đôi tay nhỏ chốc lại co giật liên hồi và lau mồ hôi cho con bé. Cuối cùng, nhờ sự kiên nhẫn và tận tình của anh, Olivia dần tiến triển theo chiều hướng tích cực hơn. Tần suất ho và sốt ngày một bớt đi đồng nghĩa với việc tán gẫu và những câu hỏi chẳng đâu vào đâu mà Olivia dành cho Reginald ngày một tăng, khiến gã vốn đã mệt mỏi lại càng thêm bực. – Chào buổi sáng, Reginald. – Olivia trượt xuống từ tay vịn cầu thang, nhìn thấy người cứu mình khỏi John-Michael đang ngồi chơi cờ vua một mình. – Chào buổi sáng, Olivia. – Reginald hơi ngẩng lên nhìn cô bé một chút rồi lại ngắm nghía bàn cờ. Olivia tới ngồi bên cạnh Reginald, nắm nhẹ lấy cẳng tay anh, nở nụ cười có phần rụt rè và ngờ nghệch. Cô bé muốn thể hiện sự biết ơn; nhưng, đáp lại tình cảm vô tư ấy, Reginald gạt ra, tiếp tục di chuyển từng quân cờ một. Lại là thái độ xa cách đó! – Reginald, ngài chơi như vậy không thấy chán sao? – Không. – Hãy làm gì đó cả hai chúng ta có thể cùng chơi đi. Tôi cứ ngồi một mình thế này chán lắm. – Olivia than thở. Reginald đặt bàn cờ ra giữa mình và Olivia. – Tại sao ngài lại thích những thứ nhàm chán như này thế? – Vậy ngươi có thể giặt quần áo của ta, sau đó ra vườn và nhổ cỏ dại, rồi đi quét hết bụi trong phòng đọc sách, đuổi lũ chuột trên gác mái… – Được thôi! Tôi sẽ chơi cờ! – Olivia vội vã ngắt lời. Chỉ nghĩ đến đống việc nhà khủng khiếp kia thôi con bé đã không thể bình tĩnh nổi. Reginald kéo hết chỗ quân cờ sang hai bên rồi nhặt đống Tốt đen và trắng trước. Olivia kéo cao hai tay áo của mình, để lộ cổ tay trái đầy vết sẹo ngang dọc. Reginald nhìn thoáng qua, anh nhận ra, nhưng lẳng lặng lờ đi. – Đây là Tốt. Giống như lính, chúng phải đứng ở hàng đầu tiên. – Rồi rồi, tôi biết hết rồi. Kia là Mã, kia là Vua, kia là Hậu. Hậu đứng cạnh Vua, người cầm quân trắng được đi trước… et patati et patata (blah blah blah)! Khi Vua hết đường đi thì thua. – Vậy thì tốt… – Reginald nhún vai, không ngờ đứa trẻ thiếu kiên nhẫn như Olivia cũng biết về cờ vua. Olivia vừa chơi vừa ngáp. Với nhóc, chạy nhảy ở bên ngoài thú vị hơn nhiều việc ngồi ở một xó và cầm những con cờ đen trắng đặt đi đặt lại trên một tấm ván sơn trắng đen. Nhưng, so với hoàn cảnh hiện tại, có lẽ thà đánh cờ còn hơn chẳng có việc gì để làm, hoặc làm những việc không nên làm. Cô bé định sẽ chỉ chơi với Reginald một ván cho vui. – Chiếu tướng. – Reginald đặt quân Tượng vào ô C41. Anh thắng chỉ trong vòng chưa tới mười phút.
1
Bàn cờ vua được chia ra làm 2 phần – số và chữ. Chiều ngang là những chữ cái từ A đến H, chiều dọc là các con số từ 1 đến 8. Căn cứ vào chúng để đọc vị trí của các ô có trong bàn.
– Sao nhanh thế! – Olivia kêu lên, nhìn nhanh khắp thế trận, không tin mình lại thua nhanh đến vậy. – Nhất định phải chơi lại! – Được. Ván tiếp theo nhường ngươi đi trước. – Reginald xếp lại bàn cờ. Hơn hai mươi phút trôi qua, Olivia vừa cầm quân cờ vừa lấy tay lau mồ hôi trán. Lần này con bé đã tập trung hơn hẳn. Reginald lùi Tốt đen lại một hàng, Olivia tiến về vị trí đó và ăn luôn. Là một đứa trẻ hiếu thắng, nó muốn biết khả năng chơi cờ của mình so với Reginald ra sao. Con bé tiến quân Hậu trắng tới phía đối thủ. – Chiếu tướng. – Reginald đặt quân Hậu đen vào ô F2. – Không công bằng! Không công bằng! – Olivia cau có chỉ tay về phía Reginald, hai chân giãy thuỳnh thuỵch xuống sàn. – Lấy lại danh dự chứ, Olivia? – Reginald nhếch mép cười, ý rủ rê đứa nhóc chơi thêm. – Quyết trả thù! – Olivia giật lấy “Vua” của mình từ tay anh. Màn gỡ gạc thứ hai của Olivia diễn ra vô cùng gay cấn. Con bé tính toán từng khả năng có thể xảy ra, quan sát kỹ càng thế trận và cố gắng phán đoán những cái bẫy mà Reginald sắp đặt. Reginald có vẻ rất thích cho lui quân, đặc biệt là dùng Tốt thí làm mồi nhử Mã của Olivia. Lông mày Olivia quạu sát, mặt nhóc đỏ bừng, mồ hôi trán toát ra không ngừng. Lúc này, hai Mã đen và trắng đang quay mặt về phía nhau, cách nhau chỉ một hàng chéo về bên trái theo ô C7. Sự cố gắng của Olivia có vẻ cuối cùng cũng được đền đáp, Reginald đã bị ăn tới ba quân Tốt và một quân Xe. “Quá tam ba bận, quá tam ba bận!” – Đứa nhóc cảm thấy tự tin, nghĩ rằng mình đã đoán ra được lối chơi của đối thủ. Nó reo lên đầy mừng rỡ: – Ngài không thể lừa tôi vố này đâu! Còn một nước nữa thôi, Reginald. Reginald nhìn vào con Tốt Olivia vừa kéo sang, lặng lẽ đặt Mã lên thế chỗ. Anh cười nhẹ, giọng đùa giỡn: – Đây là một nước đi đơn giản, không lừa lọc gì hết. À, thật ra trước đó thì có. Ta lừa ngươi tự chặn đứng đường đi của Vua. Vì thế, chiếu tướng. – Reginald! – Olivia giận dỗi đấm thùm thụp lên ghế. – Không công bằng! – Ta đâu có phạm luật… – Ngài lớn hơn tôi, ngài chơi giỏi hơn tôi. Ngài biết tôi không thích cờ vua mà vẫn bắt tôi chơi! Reginald đứng dậy, mang theo bàn cờ đi. Nếu Olivia đã phản ứng như vậy, anh không ép con bé chơi thêm. Dù sao cũng còn nhiều việc phải làm. – Đó, lại còn dỗi nữa! – Olivia cho rằng việc Reginald bỏ đi thật là trẻ con. – Ngươi nói không thích chơi cờ, vậy ta cất cờ đi. Việc nhà còn một đống kia, nếu không đứng dậy làm thì bao giờ mới xong. – Sao ngài không thuê quản gia? – Olivia lại ngáp, mặt vẫn phụng phịu. – Ta không tin tưởng giao việc cho người ngoài. Reginald tháo cặp găng tay trắng. Ngón tay của anh ta khá dài nhưng vuông vuông, trông không được đẹp và ra dáng tay nhà quý tộc cho lắm. Olivia vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay trái của người ấy có những dải màu đen mờ mờ nằm dọc và ngang kéo dài từ đầu ngón đến cổ tay, giống như một dạng hoa văn hay biểu tượng. Con bé trước đó không hề để ý rằng Reginald luôn luôn đeo găng. Nó từng nghĩ ngài ấy chỉ làm thế vì muốn tỏ ra sang trọng, nhưng mọi chuyện có lẽ không đơn giản đến vậy. – Cái gì trên tay ngài đấy? – Hình xăm thôi mà. Không có gì đâu. – Reginald vội đút tay vào túi áo và lỉnh đi. – Hình xăm? Olivia ngồi chơi tại chỗ trong khi Reginald đang bận làm việc. Nhóc cho rằng mình đã sống ở đây quá lâu so với dự kiến và số tiền Reginald đã mất cho mình – một kẻ không phải người trong gia đình, cũng chẳng phải bạn bè thân thiết của ngài ấy – chắc chắn không hề ít ỏi. Reginald chưa bao giờ đòi hỏi một lời cảm ơn hay nhắc đến món nợ mà Olivia có với anh, điều đó khiến con bé càng thấy mặc cảm hơn. Nhìn vào cổ tay đầy vết sẹo lồi của mình, Olivia hơi chớp mắt để giấu đi giọt lệ nhỏ. Nó đâu muốn bị Reginald ghét bỏ hay lợi dụng, nhưng cũng chẳng hề muốn phải bước ra khỏi tòa lâu đài này và đối mặt với không biết bao nhiêu điều xấu xa từ thế giới tàn nhẫn ngoài kia. Dù đã trăn trở từ rất lâu, Olivia vẫn bế tắc trong việc tìm ra giải pháp phù hợp. Nó hết đứng lên, đi loanh quanh phòng khách rồi lại ngồi xuống, băn khoăn với việc sẽ nói gì với Reginald và làm gì với chính bản thân. Reginald ở trong nhà tắm, cố gắng giặt thật sạch những chiếc áo trắng nay đã bị ố đi vì máu. Anh ta chà rất mạnh lên vải, ánh mắt vẫn nhìn vào chậu nước nhưng tâm trí thì trôi dạt đi tận đâu. “Con bé đó là người nhà van Schoolderwalt. Không còn bàn cãi gì nữa…” “Lũ ma cà rồng có ở khắp nơi. Olivia ở bên cạnh mày cũng chẳng an toàn hơn là bao, Reginald.” “Reginald, tại sao mày lại phải lo cho nó? Đến bản thân mày cũng đang gặp phải nguy hiểm.” “Nhưng, nếu Olivia có làm sao… Dù gì thì lời hứa cũng là lời hứa. Mày đã hứa rồi.” “Thừa nhận đi, đứa bé đó đáng yêu mà. Nó cũng đáng thương lắm…” Những trăn trở cứ đến rồi lại đi trong đầu Reginald. Gã ma cà rồng cảm thấy việc chăm sóc cho Olivia ốm yếu thâu đêm suốt sáng có lẽ còn không mệt mỏi bằng thói quen tự đày đọa bản thân trong mớ suy nghĩ rối mù như mớ bòng bong này. Đứng trước đứa trẻ ấy, Reginald luôn cảm thấy không biết nên cư xử ra sao cho phải. Sự nhiệt tình và vô tư của con bé khiến gã rất muốn hùa theo trêu chọc nó; nhưng rồi, khoảng cách quá xa vời về mặt tuổi tác, địa vị và trách nhiệm lại ngăn cản anh. Reginald giặt xong quần áo, định mang chúng đem phơi. Nhìn thấy anh ta đi qua phòng khách, Olivia liền gọi lớn: – Reginald! – Gì vậy? – Chúng ta nói chuyện một lúc được không? Reginald chần chừ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn tới ngồi xuống cạnh Olivia. Cô bé nửa muốn nói ra nhiều điều, nhưng cùng lúc thấy việc này sao mà khó khăn. – Tôi đã quyết định rồi, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết rằng tôi sẽ đi về Pháp. Reginald không ngạc nhiên, nhưng anh thấy hụt hẫng. Anh vẫn chưa có cơ hội được làm bạn với đứa nhóc này một cách thật lòng. – Khi nào vậy? – Có lẽ là ngày mai. – Olivia nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt Reginald. – Ngài, ngài đừng hiểu nhầm ý tôi. Tôi rất biết ơn những gì ngài đã làm cho tôi kể từ khi chúng ta mới gặp nhau. Có lẽ cả đời tôi cũng không đền đáp hết được. Nhưng… – Đừng lo, ta hiểu và ta tôn trọng quyết định của ngươi. Chúc may mắn, Olivia. Olivia nhìn gương mặt xanh xao của Reginald, đôi mắt vô cảm cô bé từng thấy trước đây giờ trùng xuống và u ám một cách đáng sợ, giống như lúc ngài ấy phát hiện ra rằng mình bị nhóc lừa dối vậy. Có phải Reginald lại trách móc đứa trẻ này trong lòng? Reginald không biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân. Cứ như có một lực kéo vô hình lấy đi hết mọi thứ trong lòng anh, khiến anh chẳng còn cảm nhận được gì và trơ lì với mọi thứ. Lúc này, anh chỉ muốn được ngồi im một chỗ, một mình, trong tĩnh lặng. – Đừng buồn! – Olivia chạm vào vai Reginald. – Tôi biết ngài quan tâm tới tôi mà! – Ta không buồn và ta cũng không quan tâm tới ngươi. – Reginald đáp bằng thứ giọng thản nhiên, không muốn Olivia nghĩ mình là kẻ ủy mị. – Tôi cứ tưởng… – Olivia chống tay lên cằm. Rõ ràng Reginald quan tâm và lo cho con bé rất nhiều, vậy mà lại nói lời khó nghe đến thế. Reginald tự hỏi điều gì khiến cho đứa nhóc con lo âu và cuống cuồng rời khỏi chỗ này. Gã chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ bắt Olivia phải cảm thấy mang ơn. Gã biết hành động của mình đối với đứa trẻ ấy luôn xuất phát bất chợt, trái ngược hẳn với sự so đo thiệt hơn và bản tính hoài nghi của gã. Nếu lúc này Olivia lại rơi vào nguy hiểm, Reginald vẫn sẽ cứu con bé, không do dự. Hay là, gã đã nói (và làm) điều gì đó khiến nhóc chạnh lòng? Cảm thấy bầu không khí lúc này thật nặng nề, Olivia lên tiếng: – Reginald, chúng ta nói chuyện khác cho đỡ buồn đi. – Ngươi muốn làm gì cũng được. Con bé nghĩ ngợi một lúc. Muốn hỏi chuyện Reginald không phải dễ. Ngài ấy lúc nào cũng tìm cách lảng tránh hoặc trả lời cụt lủn với thái độ vô cùng khó ưa. Một ý nghĩ lém lỉnh chợt lóe lên, Olivia mỉm cười tinh nghịch: – Lý do cho dòng hoa văn đen xì và xấu xí trên bàn tay ngài thì sao? – Nếu ngươi nói cho ta về vết sẹo trên cổ tay ngươi, có lẽ ta sẽ kể. – Reginlad nhìn vào tay Olivia, nơi cô bé cố kéo áo che đi những vạch dọc hằn rõ trên da. Câu nói của Reginlad làm Olivia lúng túng. Cô bé chợt hiểu ra cảm giác bị người khác hỏi về bí mật không thể kể ra của mình mới khó xử đến nhường nào. – Cái này, tôi không muốn nói về nó. – Với ta thì tốt thôi. Ngươi mang chỗ quần áo đi phơi hộ ta luôn được không? Những tiếng gõ cửa đều đều chợt vang lên, phá tan bầu không gian tĩnh lặng. – Tôi mở cho. – Olivia nhân cơ hội này nhanh nhảu đứng dậy, chạy tót. Reginald vắt tréo chân, ngả lưng, khoanh tay thu mình lại trên ghế dài. Cánh cửa mở ra, mang theo cả luồng ánh sáng và không khí từ bên ngoài vào trong lâu đài tù túng của Reginald. Trước mặt Olivia là một người đàn ông cao lớn có nụ cười hiền hòa và mái tóc đen ngả xám ở hai bên mai. Ông ấy mặc đồng phục màu xanh thẫm của cảnh sát, đeo đôi găng tay trắng, trông rất oai nghiêm và đứng đắn. Chỉ có điều, người ông khét mùi khói thuốc lá. – Xin chào. Cho phép tôi được hỏi đây có phải là ngôi nhà của người đàn ông vừa mới chuyển tới? – Đôi mắt ông ta lướt qua phòng khách và dừng lại một thoáng trước cái bóng đen ủ rũ trên ghế. Không rõ ông cảnh sát đang nói gì, Olivia quay về phía Reginald, ánh mắt cầu xin sự trợ giúp. Reginald hiểu chuyện chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, cảm giác lo lắng và bất an ngay lập tức kéo đến. Cả hai kẻ ẩn nấp trong lâu đài này đều đang cố gắng chạy trốn khỏi quá khứ của chính mình, việc cảnh sát tới báo hiệu sẽ có sự chẳng lành. Gã ma cà rồng đứng dậy, tiến vào vùng có bóng đen in xuống mặt đất của tấm cửa gỗ. Anh ta không thể bước ra xa hơn nữa. – Tôi là chủ tòa lâu đài này. Có chuyện gì không, thưa ngài cảnh sát? – Rất vui được gặp, ngài…? – Viên cảnh sát chìa tay phải về phía Reginald. – Reginald Arthurson. Làm ơn cứ gọi tôi là Reginald. Người ấy tầm vóc chỉ ngang với Reginald. Ông ta thì hốc hác, Reginald thì lưng còng. Cả hai mặt đối mặt. – Rất vui được gặp ngài, Reginald Arthurson. Tôi là Joseph “Thuan Van” Phan, nhiều người gọi tôi là Joe. – Joseph lắc mạnh tay Reginald. – Tôi là cảnh sát trưởng ở thị trấn này, được giao nhiệm vụ trông coi an ninh cho khu vực. Thay mặt toàn bộ người dân ở đây, chào mừng ngài đến với Forest Hill. – Cảm ơn ông. – Reginald đáp lại một cách dè dặt. – Còn cô bé đáng yêu này là? – Joseph nhìn Olivia. – Đó là Olivia. Con bé là… – Reginald lúng túng nhìn nó. – Je suis la fille de Reginald. (Cháu là con gái của Reginald.) – Olivia nhanh nhảu đáp. – Ồ, cháu nói tiếng Pháp hả? – Joseph ngạc nhiên. – Tu as quel âge, Olivia? (Cháu bao nhiêu tuổi rồi, Olivia?) – Làm ơn, chờ tôi một chút nhé. – Reginald kéo Olivia vào trong, bỏ mặc cảnh sát trưởng đứng bên ngoài. – Con gái? – Reginald mắng mỏ. – Ta tưởng ngươi không hiểu tiếng Anh? – Tôi chỉ muốn câu chút thời gian để ngài nghĩ ra cái gì đó thôi mà… – Olivia bối rối gãi lên đầu. – Ai mà ngờ được ông ta cũng biết tiếng Pháp. – Vậy ngươi không nghĩ tới hậu quả rồi! Nếu ngươi bảo Joseph rằng ngươi là con ta, ngươi nghĩ ông ta sẽ làm gì nếu phát hiện ngươi không còn ở thị trấn? – Tôi… – Olivia nhận ra mình đã hành xử nhanh nhảu đoảng, như mọi khi. Cảnh sát trưởng đứng ngoài nhìn cảnh hai “cha con” Reginald cãi nhau, cảm thấy thật lạc lõng và khó xử. Không biết làm gì để giết thời gian, ông tựa một bên vai vào cửa, lấy thuốc lá ra hút. – Xin lỗi đã để ông phải đợi. – Reginald vội vã trở lại. – Ồ không có gì đâu. – Joseph cười xòa, trở lại tư thế đứng thẳng, bỏ vội điếu thuốc ra khỏi môi. – Tôi cũng có lỗi vì đã không tới đây sớm hơn, lại còn đường đột nữa. – Ý ông là sao? – Reginald thắc mắc. – Nhiều gia đình ở Forest Hill có truyền thống mời những người hàng xóm mới chuyển tới dùng bữa. Tôi đã định mời ngài sớm hơn nhưng bận việc quá. Ngài không thấy phiền chứ, vì dù sao cuộc sống của cả hai có vẻ đều ổn định rồi mà? – Joseph nhìn Olivia và Reginald, đôi mắt tỏ rõ sự mong chờ. – Tôi không biết nữa… – Reginald hơi chau mày lại, cố tìm một lý do nào đó để thoái thác. – Reginald, tôi khăng khăng mời hai cha con đấy! – Joseph thẳng thắn tiếp lời. – Tôi chỉ muốn hiểu thêm về hàng xóm của mình. Chẳng phải giúp mọi người thêm gắn bó cũng là một cách để duy trì sự an toàn ở đây? Reginald cho rằng có hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Joseph, hay chỉ là do anh ta đã quá đa nghi? Nhìn vào đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của Joseph, gã ma cà rồng cảm thấy đây rõ ràng là một kẻ đáng phải đề phòng. “Một bữa tối chắc không hại gì, còn hơn để hắn nghi ngờ.” – Reginald nghĩ. – Tôi và con gái sẽ tới. Cảm ơn ông, cảnh sát trưởng. – Tuyệt vời! Hẹn ngài và Olivia vào lúc mười chín giờ. – Joseph mừng rỡ bắt tay Reginald. – Nhà của tôi không xa lắm đâu. Đứng từ khu vườn ở tòa lâu đài trông xuống, ngài sẽ thấy một ngôi nhà nhỏ hai tầng màu trắng có hàng rào phủ hoa tầm xuân ở hướng tay trái của ngài. Nhà tôi đó. Tôi rất mong ngài tới! Reginald nhìn theo bóng cảnh sát trưởng khuất dần theo con dốc bằng ánh mắt hoài nghi, sợ rằng sẽ xảy ra vài chuyện không hay nào đó. – Ông cảnh sát kia nói gì vậy? – Ta và ngươi tới nhà ông ta ăn tối. – Ngài đồng ý chứ? – Ta đâu còn sự lựa chọn nào khác. – Reginald bực bội đáp và đóng sầm cửa lại. – Ta có linh cảm ông cảnh sát này nghi ngờ về thân phận của chúng ta. – Vậy tại sao ngài còn đến? – Vì nếu không đến, Joseph sẽ còn nghi ngờ hơn. – Con yêu, hôm nay chúng ta có vị khách đặc biệt tới đấy. – Joseph hơi cúi thấp người xuống bên chiếc ghế trong phòng khách, nơi con gái ông đang ngồi đọc sách, vẻ mặt ông háo hức. – Vâng. Ông ta đồng ý chứ? – Tất nhiên rồi. Hãy nhớ chuẩn bị món đặc biệt cho những vị khách đặc biệt và đừng làm hỏng mọi chuyện, con nhé! – Con hiểu rồi. – Yêu con! – Joseph hôn lên trán con mình, sau đó tiếp tục đi làm. Olivia và Regiald ngồi trên băng ghế, cùng nhau nhìn về phía cửa sổ được kéo rèm lên, từng hơi thở một của họ kéo dài trong hồi hộp. Ánh hoàng hôn cứ mỗi lúc một sa xuống và nhạt dần đi. – Ngài có chắc là sẽ lừa được cảnh sát trưởng? – Ta nghĩ cứ bám sát theo kịch bản… – Lỡ có sự cố xảy ra? – Tùy cơ ứng biến thôi… Ý ta là ta sẽ tùy cơ ứng biến, không khiến ngươi nói năng lung tung đâu. Nhớ lại chuyện hồi sáng — khi Olivia trả lời Joseph rằng mình là con của Reginald — cô bé chợt cười khì khì, phá vỡ sự yên lặng nơi phòng khách. Có bao nhiêu mối quan hệ trong một gia đình lớn để bịa đặt, tại sao Olivia lại chọn làm con? Điều này Olivia cũng không rõ, chỉ buột miệng nói ra thôi. – Sắp tới giờ “thẩm vấn” của ông cảnh sát rồi đó. Ngài đã sẵn sàng chưa? – Olivia cầm theo bó hoa đã được chuẩn bị cho bữa tối, miệng toét nụ cười quỷ quyệt không kém phần đáng yêu. – Đi nào, con gái của ta! – Reginald xoa đầu đứa nhóc, cũng cười theo. Reginald và Olivia nhận ra ngay ngôi nhà xinh xắn có hoa hồng leo trên hàng rào trắng từ đằng xa. Họ đi qua khu vườn nhà cảnh sát trưởng, liếc nhìn những khóm hoa rực rỡ. Trước khi gõ cửa, Reginald chỉnh lại trang phục của mình một chút. – Buổi chiều tốt lành ngài Reginald. Tôi và con gái đã chờ mãi! – Joseph vồn vã mở cửa mời hàng xóm vào trong nhà. – Tôi thiết đãi hai người những món khá đặc biệt, hy vọng không làm ai bị sốc hay gì… – Bonsoir, Monsieur! (Buổi chiều tốt lành, thưa ngài!) – Olivia mỉm cười, nhanh nhảu đưa cho cảnh sát trưởng bó hoa hồng trắng pha đỏ được Reginald mua lúc đi xuống thị trấn. – Bonsoir, Olivia. Merci beaucoup! Asseyez–vous s’il vous plaît. (Buổi chiều tốt lành, Olivia. Cảm ơn cháu rất nhiều! Mọi người ngồi đi.) – Joseph đem cắm món quà vào lọ. Ông rất vui khi người hàng xóm mang tới cho mình một bó hoa. Joseph là một người yêu hoa, đặc biệt là những loài hoa mang sắc thái của sự cao quý và thanh khiết. – Không cần thiết phải nói tiếng Pháp đâu, cảnh sát trưởng. – Reginald ngại ngùng, sợ rằng việc ấy sẽ vô hình chung khiến Olivia nói ra những điều anh cho là nguy hiểm. – Tôi chỉ muốn khoe khoang một chút ấy mà! Cũng lâu rồi tôi chưa có cơ hội nói. – Joseph đáp lời. Olivia ngồi cạnh Reginald, đối diện với anh là cảnh sát trưởng. – Con bé ấy làm gì lâu quá không biết! Jules, con yêu, mau ra trò chuyện cùng khách của chúng ta chứ! – Joseph gọi lớn. – Con ra ngay! Sau tiếng nói lớn vọng từ nhà bếp, một cô gái chừng mười bảy tuổi chạy ra ngoài. Cô hớt hải vuốt mái tóc ngắn hơi rối lại, vẫy tay chào hàng xóm: – Xin chào ngài và… – Đó là con gái của ngài Reginald Arthurson. – Joseph kéo con lại gần. – Cô bé là Olivia. – Chào Olivia. Tớ là Jules “Hoa” Phan. – Jules bắt tay Olivia. – Chào mừng tới Forest Hill. Olivia im lặng. – Sao vậy, Olivia? – Jules ngạc nhiên. – Mong ông và con mình thông cảm, Olivia của tôi chỉ biết nói tiếng Pháp. – Reginald nói nhỏ. – Nhưng, tôi… – Vậy mà ngài không nói sớm! Như vậy càng có lý do để chúng ta nói tiếng Pháp rồi. Jules bé nhỏ của tôi nói khá tốt đó! – Joseph hướng bàn tay về phía con. Con của cảnh sát trưởng mỉm cười thân thiện với Olivia. Biết bạn mới vẫn còn ngại ngùng, Jules vỗ vai an ủi. – Đừng lo! Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Tháng Mười hai này tớ sẽ đủ mười bốn. – Tớ mười bảy rồi. Mà, cậu trông bé quá, Olivia! – Jules ngạc nhiên khi biết Olivia đã là vị thành niên. Cô bé ấy trông vừa còi lại vừa thấp, giống như một đứa trẻ mười hai hơn. – Cảnh sát trưởng, chú bao nhiêu tuổi rồi? – Olivia tò mò. – Đừng khách sáo như vậy, cả hai người. – Joseph cười lớn. – Tôi đã bảo cứ gọi tôi là Joe mà. Nếu thích thì gọi là Thuan cũng được. – Tho–an? – Olivia chau mày với cái tên khó phát âm ấy. – Đọc là “Thuận”. Đó là tên Việt Nam của chú. – Tên Việt Nam? – Reginald chợt thấy tò mò theo. – Bố tôi là một thợ làm gốm rất khéo tay người Việt Nam. Một thương nhân người Anh đã ngỏ ý mời ông tới London để lập nghiệp. Ông đồng ý, thế là ông định cư tại mảnh đất này, lấy vợ và có tôi đây. Tôi sinh ra ở Anh, là người Anh, nhưng bố tôi bảo dù sao thì quê cha vẫn là quê cha. Cũng có lí riêng của ông ấy, phải không. – Tôi nghĩ thế. Vậy ông bao nhiêu tuổi, Joseph? – Bốn mươi lẻ một năm nhé. – Joseph vui vẻ trả lời. Sau đó ông quay sang nhìn Olivia. – Bố cháu bao nhiêu tuổi? – Tôi ba mươi tuổi. – Reginald nói nhỏ. Jules mang những đĩa thức ăn ra và bày chúng lên bàn. Cô ngạc nhiên vì Reginald làm cha ở tuổi khá sớm. (Tuổi kết hôn trung bình ở Anh thời điểm đó là 21. Nếu Olivia 14 và Reginald 30, tức là Reginald làm cha khi mới 16 tuổi.) Olivia nhìn cách các món ăn được sắp xếp, cảm thấy khó hiểu. Cùng một lúc bày nhiều như vậy sao có thể ăn hết được?2 Nhận ra sự bối rối của cô bé khách mời, Joseph mỉm cười, cố giải thích mọi thứ một cách ngắn gọn nhất: – Cứ tự nhiên chọn món cháu thích, mỗi loại bỏ vào bát đĩa ăn một chút. Hầu hết đều là những món của Việt Nam, hoặc được chú mang một chút “hương vị Việt Nam” vào đó.
2
Cách bày thức ăn của người châu Á, trong đó có Việt Nam, thường là đặt hết tất cả các món (dishes) lên và để mọi người chọn tùy ý — trong khi người châu Âu lại phục vụ từng món một (course); bắt đầu từ món khai vị, món chính, sau đó tới tráng miệng.
Những cái đĩa nhỏ xinh đang được bày ra trước mắt Olivia trông đơn điệu đến lạ. “Hương vị Việt nam” không lẽ chỉ có mỗi cơm gạo trắng và… – Cái đó là muối lạc vừng, ăn với rau củ thôi cháu. – Joseph vội ngăn Olivia lại khi thấy cô bé với tay ra đĩa bột nâu vàng. – Cháu có dị ứng với lạc không? – Không. – Olivia lắc đầu. – Vậy thì tốt. Cháu hãy thử “cá kho” này, đó là món chính đấy. – Cảnh sát trưởng chỉ vào chiếc bát lớn đựng vài khoanh cá đắm mình trong nước sốt màu nâu đỏ, phía trên rắc hành lá cùng chút ớt và hạt tiêu. Không để cho cô bé phải lên tiếng, Joseph nhấc giúp một miếng cá cho Olivia, tưới nước sốt lên trên đĩa cơm. Hương thơm của hạt tiêu làm dậy lên mùi cá, hơi cay nhưng không hề khó chịu. Cô bé đoán trong nước sốt ấy có vị ngòn ngọt của đường, một chút đậm đà của muối, và vài thứ gì đó không rõ nữa; nhưng cảm giác được ngậm trong miệng mình miếng cơm nóng hổi cùng nước sốt cá này, Olivia thấy ấm lòng hẳn. Reginald ngồi cạnh đó, thấy mùi “cá kho” cứ lâng lâng lạ thường. – Ngon quá chú ạ! – Olivia chìa cái đĩa sạch trơn trước mặt mình cho cảnh sát trưởng xem, người chủ nhà cảm động trước tình cảm chân thật của cô bé đối với món ăn ông đã hết lòng chế biến. – Ở Việt Nam, người ta trồng nhiều nhất là lúa nước. Nông dân không giàu lắm, được ăn miếng thịt lợn chắc chỉ có vào dịp lễ đầu năm âm lịch. Đến mùa mưa, ra đồng lội bắt được cả bầy cá nhỏ thì đem về bỏ vào nồi đất, om lên ăn cũng được ba ngày nếu nhà không đông con… Đó là bố chú kể như thế. – Joseph nói khẽ, mắt hướng về tô cá kho, vẻ man mác buồn. Reginald nhìn ông cảnh sát, tự phác họa nhanh trong đầu mình một vài bức tranh về con người ở đó. Món ăn nào mà chẳng chứa đựng một câu chuyện đằng sau. Reginald không cần phải sống trong một gia đình như vậy, vào hoàn cảnh như vậy để hiểu được cảm giác nhớ nhà; mùi hương cũng để lại nơi anh sự quyến luyến, hệt như Olivia. – Thứ lỗi cho tôi. – Joseph bật cười, rồi quay ra phía “người cha”. – Reginald, tôi có thứ đặc biệt cho ngài. Vẻ mập mờ từ cảnh sát trưởng khiến cả Olivia lẫn Reginald lạnh gáy. – Ối! – Olivia thốt lên. Reginald không thể nói nổi một từ nào khi nhận ra cái đĩa mà cảnh sát trưởng bê ra chẳng đựng gì ngoài một khối đỏ lòm. Joseph đặt đĩa xuống cùng một cái bình nhỏ bằng đất sét. – Đây là “tiết canh”, món mào đầu cho mọi cuộc vui. – Joseph mỉm cười với Reginald. “Joseph muốn mình ăn thứ này? Ý đồ của hắn là gì?” – Reginald nhìn vào đống chất lỏng đặc quánh, cảm thấy nghi ngờ. Có khi nào cảnh sát trưởng đã biết Reginald là ma cà rồng và muốn trêu đùa gã? – Cảnh sát trưởng, cho phép tôi được hỏi… – Ngài cứ tự nhiên. – Đây là máu? – Đúng vậy. Ngài có muốn ăn thử không? Nhìn ánh mắt Reginald và phản ứng dữ dội từ “con gái” anh ta, Joseph hiểu ngay ra vấn đề. Ông hơi cúi đầu xuống, mỉm cười ngượng. – Xin lỗi vì đã làm ngài và con mình hoảng sợ. Tôi đáng lẽ không nên mang thứ này ra mời người chưa có nhiều trải nghiệm với ẩm thực Việt Nam… – Đó là máu của con gì vậy? – Olivia rùng mình mỗi khi nhìn vào cái đĩa đặc sệt. Có biết bao nhiêu thứ để ăn, tại sao lại chọn máu? – Có thể là của lợn, hoặc gia cầm như gà, vịt, ngỗng. – Jules giải thích thay cho bố mình. – Cậu nên dùng với các loại rau có vị cay và rượu này để cân bằng vị giác. – Xin lỗi. – Reginald ái ngại. – Tôi phản ứng hơi thái quá. – Không có gì đâu. Ngài còn hứng thú với “tiết canh” nữa không? – Joseph vẫn hỏi với điệu bộ ngại ngùng ấy. – Có lẽ tôi sẽ đánh cược với hệ tiêu hóa và thử một chút. – Tin tôi đi, thưởng thức nó cùng với rượu này sẽ là một trải nghiệm ngài không thể quên! – Joseph mở bình ra, rót đầy hai chén. Joseph quan sát vẻ e dè của Reginald từ khi anh ta cắn miếng đầu tiên, rồi cảm giác đó mất dần đi và thay vào là sự thích thú, thèm thuồng mà Reginald ngày càng thể hiện rõ hơn trên ánh mắt. Anh ta xúc mỗi lúc một nhiều và nhanh hơn, chẳng mấy chốc cái đĩa đã sạch bong. – Món này thật sự rất ngon! – Reginald nói trong khi đặt thìa xuống. Anh nhìn vào cái đĩa hết nhẵn, tỏ ra tiếc nuối. – Cảm ơn cảnh sát trưởng. – Ngài muốn nữa chứ? Tôi còn nhiều lắm. – Joseph đáp lại bằng niềm phấn khởi. – Làm phiền ông quá! Reginald là một ma cà rồng, tất nhiên gã sẽ thích máu hơn những thứ khác. Tuy nhiên, chưa bao giờ trong đời Reginald lại thấy mình bị mê hoặc bởi một chút máu động vật như vậy. Anh thấy hơi khó hiểu, nhưng, có lẽ đó chỉ là do cách chế biến và kết hợp tinh tế giữa các loại gia vị cay, mặn của cảnh sát trưởng đã kích thích cảm giác thèm ăn mà thôi. Olivia lén rót chút rượu của cảnh sát trưởng ra uống. Hơi rượu nồng xộc lên tận mũi và vị cay xé lưỡi khiến con bé nhăn mặt lại, vội vã đặt chén ra xa. Nó nhận ra sắc mặt của Reginald trông có vẻ tốt lên và thoải mái hơn sau khi ngài dùng tiết canh. Trước đó, Reginald trông xơ xác như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Joseph tiếp tục ăn uống và trò chuyện vui vẻ với hai người hàng xóm mới. Olivia nhận ra Reginald cười nhiều hơn và tỏ ra rất hợp cạ với cảnh sát trưởng, khác hẳn thái độ dửng dưng mà ngài ấy luôn dành cho mình. Họ chỉ toàn trao đổi về chuyện tiền nong và chiến tranh tẻ ngắt, đâu cần phải tỏ ra hứng thú đến thế? Sau một hồi bàn luận sôi nổi và cả hai đã chán mấy chủ đề trên, Joseph đề cập tới hai tên say rượu bị chết đuối dưới suối mới được tìm thấy gần đây. Đang nói cười, khóe miệng Reginald trùng xuống dần rồi lặng thinh.
Chờ con gái bưng khay đựng vài bát nhỏ tới rồi đặt lên bàn, Joseph lên tiếng: – Ai muốn món tráng miệng không? – Đó là gì vậy? – Olivia ngó vào trong. – Một loại bánh ngọt. Olivia, cháu muốn thử chứ? Olivia nhìn những chiếc bát nhỏ mà Joseph vừa đặt xuống. So với món máu tươi đầy hãi hùng và món cơm trắng trộn muối lạc vừng kia, những chiếc bánh trắng tròn ngập trong thứ nước trong suốt thoang thoảng mùi hoa thật ngộ nghĩnh và hấp dẫn. Cô bé xúc thử một miếng, cảm nhận đầu tiên là thứ nước thơm đặc sánh đó rất ngọt. – Ngọt quá! – Olivia nhìn Reginald, hồ hởi reo lên. Cô bé rất thích chiếc bánh mềm và hơi dính này. Reginald im lặng, mắt lướt nhanh qua bát bánh rồi mỉm cười lấy lệ với cảnh sát trưởng. – Chú mừng vì cháu thích nó. Jules lúc nào cũng đòi tới bát thứ ba. – Joseph phấn khởi trước phản ứng của Olivia, nhưng hơi chạnh lòng với vẻ thờ ơ của gã hàng xóm. – Ngài Arthurson? – Hay gọi tôi là Reginald, nhưng tôi xin phép bỏ qua! – Reginald lắc đầu. – Tôi có thể vào nhà tắm một chút? – Jules! Chỉ chỗ cho khách đi. – Joseph gọi con mình. Reginald té một chút nước lạnh lên mặt để tìm lại sự tỉnh táo. Cả căn phòng dường như đang quay tròn. Chờ Reginald quay trở lại, cảnh sát trưởng gợi ý một ván cờ vua giao hữu. Reginald lập tức đồng ý cùng ngồi xuống với Joseph tại phòng khách và tỉ thí trong khi Jules và Olivia dạo chơi ngoài vườn. Sau bữa ăn đầy cảm xúc hỗn hợp đó, cảnh sát trưởng và vị khách lớn đều đồng ý nên có hoạt động gì mang tính thư giãn hơn để mọi người cùng lấy lại cân bằng. – Tôi rất vui vì ngài đồng ý nán lại chơi cùng tôi cờ vua. – Joseph mỉm cười. – Vâng… – Reginald thấy chao đảo trong đầu. Anh đã định ra về ngay sau bữa ăn nhưng lại không muốn bất lịch sự với hàng xóm. – Tôi không biết có nên nói ra điều này không, nhưng, tôi rất thích và lấy làm tò mò về món máu của ông. – Ngài muốn biết cách làm? – Vâng. Nếu được thì rất cảm ơn. Nhận ra sự hứng thú từ phía Reginald, Joseph không ngần ngại chia sẻ: – Đơn giản thôi, ngài cứ lấy máu tươi của con vật nào đó tùy ý. Sau đó thì cho một chút muối vào để tránh bị đông lại. Thành phần chính là máu nên việc chế gia vị hay rau thơm, lạc, sụn lên trên hoàn toàn do sở thích cá nhân, ngài không nhất thiết phải cứng nhắc làm theo đâu. Nhưng, tôi cá ngài sẽ không bao giờ có được cảm xúc giống như khi ăn của tôi. – Hẳn là ông có bí quyết gì đó để khiến nó trở nên đặc biệt? – Reginald đi trước một nước cờ. – Đúng là thế, nó như một loại công thức bí truyền của gia đình vậy. – Joseph cười lớn. – Tôi không biết nên chia sẻ cho người khác hay không vì ngài có vẻ là người Anh duy nhất thích món ăn kinh dị này, bên cạnh tôi ra. – Tôi không ép ông đâu. – Reginald chợt thấy có cái gì đó vương vướng trong họng. – Nói nhỏ cho ngài nghe, đội cảnh sát chúng tôi vừa bắt được một tên tội phạm bị truy nã sau hơn hai tuần tìm kiếm. Hắn bị hội đồng tòa tuyên án tử hình bằng cách chặt đầu.3 Tôi thường là người trực tiếp giám sát và quản lý những vụ hành quyết. Những lúc như vậy tôi lại mang theo một cái xô…
3
Việc hành quyết bằng cách chặt đầu kéo dài tới tận những năm 1970.
Reginald rùng mình. Lúc này, điều duy nhất trí tưởng tượng dẫn anh tới là cảnh một chiếc xô hứng đầy máu của kẻ phạm tội, rồi anh lại nghĩ tới hương vị lạ lùng của đĩa máu mà mình đã ăn. Reginald chắc chắn đó không phải là máu người. Máu người không có vị đó, nhưng món tiết canh lại bổ dưỡng hơn máu động vật nhiều. Rốt cuộc đó là máu từ đâu? Nhìn gương mặt thất thần của Reginald, Joseph vội vã giải thích: – Reginald, ngài không sao chứ? Đừng nói với tôi ngài nghĩ rằng tôi cho ngài ăn máu người chứ? – Ồ không, không phải. – Reginald lắc đầu. – Tôi chỉ đùa ngài chút thôi. Cái xô đó được dùng để hứng đầu lại mà! – Joseph cười lớn. – Rất xin lỗi nếu làm ngài hoảng. – Tôi cũng nghĩ vậy. – Reginald lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. – Vậy là công thức bí mật mãi vẫn không thể bật mí? – Còn tùy. Nếu ngài thắng được tôi ván cờ vua này. Hai người lại khum tay, chống cằm, mắt đăm đăm nhìn theo bàn cờ đặt giữa. Đã lâu lắm rồi Reginald mới tìm được một đối thủ ghê gớm như Joseph. Cả hai đều cố gắng không bộc lộ bất cứ một cảm xúc nào trên mặt mình trong trận cờ căng thẳng này. – Tôi không muốn làm kẻ tọc mạch, nhưng ngài có thể giải thích tại sao Olivia không nói được tiếng Anh không? – Joseph nói trong lúc suy nghĩ các nước cờ. – Mẹ của Olivia là người Pháp, tôi và cô ấy đã chia tay nhau từ lâu vì lý do gia đình hai phía. Nhưng Charlotte vừa mới qua đời vì bệnh viêm phổi, tôi thấy mình phải có trách nhiệm đón Olivia về nuôi dạy. – Tôi rất lấy làm tiếc. Khoảng cách về thứ bậc trong xã hội đúng là rào cản lớn, nhất lại là với những con người yêu nhau. – Cảnh sát trưởng ngó ra vườn qua cửa sổ, mỉm cười với Olivia và Jules. Căn cứ vào câu chuyện mà Reginald thêu dệt, cảnh sát trưởng tưởng tượng ra mẹ của Olivia là một cô gái xinh đẹp nhưng nghèo khổ trót đem lòng yêu chàng Reginald quý tộc hết thời. Bị mê mẩn bởi cái thần thái lãng mạn và bí ẩn kia, cô nhắm mắt trao cho anh ta mọi thứ, những tưởng sẽ được đổi đời mà nào ngờ… Nghĩ tới đó, Joseph ngừng lại. Cuộc tình ấy nghe cứ như được lấy ra từ tiểu thuyết yêu đương nào của Pháp vậy. Tốt nhất ông không nên suy xét nhiều về đời sống riêng của người khác, đâu có hay cho lắm. Cảnh sát trưởng đổi lại tư thế ngồi cho thoải mái, khẽ hỏi Reginald: – Ngài có cảm thấy trùng hợp không khi tôi nói rằng mẹ của Jules cũng tên là Charlotte và là người Pháp? – Tôi không biết nữa. – Reginald nhún vai. – Vậy vợ của ông đâu rồi? – Cô ấy cũng qua đời rồi. – Joseph thở dài. – Tôi rất tiếc. – Reginald đi nước tiếp theo. – Việc nuôi con một mình hẳn là khó khăn… Olivia được Jules dẫn đi dạo quanh khu vườn rực rỡ do chính hai bố con nhà Phan chăm sóc. Ngắm những loại cây hoa xinh xắn được sắp thành từng hàng thẳng tắp, khoe sắc một cách hài hòa trên thảm cỏ xanh, cô bé thích thú vô cùng và trầm trồ khen ngợi không tiếc lời. – Kia là cây gì vậy? – Olivia chỉ vào những khóm hoa nhỏ màu hồng và xanh tím. – Đó là Sweet William (Hoa cẩm chướng lùn). Nó có nghĩa là “Hãy ban cho tôi một nụ cười”. – Tớ thích nó lắm! Nhưng, đến lúc chúng nở ra thì chắc chỉ có mình tớ là người được thưởng thức vẻ đẹp thôi. – Sao lại thế? – Jules ngạc nhiên. – Bố cậu không thích hoa à? – Có lẽ vậy… Reginald khó tính lắm, chắc chắn sẽ mắng tớ vì tội nghịch đất bẩn trước khi ông ta kịp nhìn thấy những bông hoa. – Sao cậu cứ gọi bố mình bằng tên thế? – Jules hơi chau mày lại. Cô cho rằng Olivia có mối quan hệ không mấy hòa hợp với cha ruột, căn cứ vào sự thờ ơ của người hàng xóm và cách xưng hô của con gái ông ta. – Đúng vậy. Sau khi Charlotte qua đời, tôi gần như đã không còn là chính mình… Nhưng, cảm ơn cô ấy đã để lại món quà quý giá nhất cho tôi: Jules — báu vật đã đánh thức tình yêu và niềm hy vọng trong tôi. – Joseph tâm sự trong trạng thái nửa buồn nửa vui. Reginald đoán sự ra đi của người vợ là một mất mát rất lớn với cảnh sát trưởng, mà phải qua rất nhiều năm ông mới nguôi được nỗi đau. – Tôi nghĩ vợ ông sẽ rất mãn nguyện khi biết chồng mình và con gái vẫn sống hạnh phúc. – Reginald nói nhỏ, siết chặt bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi lại. – Vậy còn ngài, Reginald? Ngài có nhớ Charlotte của mình chứ? – Joseph nhìn vào đôi môi mỏng khô nứt của Reginald. – Ai cũng có một số thói quen mà họ vô tình thực hiện khi lo lắng hay buồn bã, ngài biết đấy: cắn móng tay, cắn môi, vò tóc… Tôi thì phải hút vài điếu để giải khuây. – Tôi vẫn nhớ về Charlotte, trong những giấc mơ… – Reginald tự cười trong lòng trước độ giả dối của bản thân, không ngờ lại trúng phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến đáng sợ như vậy. – Vậy chúng ta, hai người đàn ông cùng say đắm những người phụ nữ của đời mình, hãy nâng li. – Joseph rót thêm rượu ra và mời Reginald. – Vì Charlotte! – Vì Charlotte… – Reginald lầm rầm trong cổ họng. Bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết thúc. Nhận ra thời gian đã trôi đi cả tiếng đồng hồ, Reginald xin phép trở về. Joseph cũng còn công việc của ông ấy. – Cảm ơn ngài đã tới đây với chúng tôi. – Joseph lắc mạnh tay Reginald. – Jules và tôi rất vui. Hy vọng một ngày nào đó sẽ lại được vinh dự cùng ngài gỡ hòa ván cờ hôm nay. – Hy vọng là vậy. Tạm biệt cảnh sát trưởng và Jules. – Reginald nói nhỏ. – Làm ơn giữ gìn sức khỏe, cảnh sát trưởng ạ. – Tôi sẽ chăm sóc cho bản thân tốt hơn. Cảm ơn ngài. – Joseph gật đầu. – Hai người đi đường cẩn thận. Khi cùng Reginald đi bộ về nhà, Olivia nhận thấy gương mặt ngài ma cà rồng cau có. Tướng đi của ngài ấy vốn đã không được thẳng, giờ còn bè xuống, bước chân ngắn và chậm chạp hơn nhiều, có vẻ vô cùng mệt mỏi. – Ngài đau ở đâu à? – Olivia nghển cổ nhìn lên mắt anh. Reginald chỉ lắc đầu, cố bước đi thật nhanh. Lúc ấy trời đã tối muộn nhưng Olivia không còn cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi nữa, tất cả là nhờ Reginald đã giúp chấm dứt bệnh viêm phổi. Cô bé còn quá nhiều băn khoăn và do dự trong đầu để có thể yên tâm nhắm mắt. Về tới lâu đài, Olivia ngồi cạnh Reginald tại phòng khách, ba hoa đủ thứ linh tinh, chưa đủ tinh ý để nhận ra rằng Reginald đang vã mồ hôi như tắm và cố nén sự khó chịu lại một cách tối đa. – Từ lúc ở nhà Joseph về ngài cư xử kỳ lạ lắm. – … – Đừng nói với tôi là ngài thích ông cảnh sát đó nhớ. – Olivia trêu chọc. – Joseph có vẻ là người dễ gần đấy chứ. Món máu hơi kinh dị nhưng mà… – Ta đang khát. – Reginald chống hai tay lên trán. Nhìn thấy mặt Reginald đỏ bừng, Olivia lo lắng hỏi: – Ngài bị sốt hả? Tôi pha trà nhé? – Thôi! – Reginald gằn giọng. – Tôi cá ngài và Joseph đã có khoảng thời gian vui vẻ với nhau, nhìn thái độ của ngài với ông ta là tôi biết mà. Tôi cũng quý Jules lắm! Olivia vô tình nhìn xuống tay mình: ngón trỏ bị sứt một mảnh da, phần đầu móng tay bị mẻ. Có lẽ là do đêm qua cô bé đã vô tình cắn móng tay trong lúc ngủ mê. – Tôi bị xước măng rô rồi. – Olivia nói, lấy tay giật mạnh phần da thừa. – Ối! Reginald đánh hơi thấy mùi máu từ Olivia. Bình thường thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng với trạng thái bức bối như lúc này, anh chợt không thể kiềm chế nổi mà gắt lên: – Đừng có làm thế nữa! – Làm gì cơ? – Olivia giật mình. Reginald rút trong túi áo anh ta một chiếc phong bì gấp làm hai, ném xuống bàn. – Cầm lấy! – Đây là…? – Olivia không hiểu chuyện nổi gì đang xảy ra, nhất là với sự thay đổi tâm trạng liên tục của Reginald. – Chỗ tiền ta cho ngươi để lo liệu việc đi lại và ăn uống trong vài ngày. Olivia nhìn phong bì rồi nhìn Reginald. Hành động vừa rồi như xéo lên lòng tự trọng của cô bé. Olivia cần tiền thật, nhưng nó không muốn bị đối xử như vậy. Reginald đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Đôi mắt Olivia cụp xuống đầy buồn bã. Reginald đi lang thang ở thị trấn, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang đi bộ dưới phố, nhanh chóng lẻn tới từ phía sau, đánh ngất rồi lôi nạn nhân vào trong con ngõ bị màn đêm đen nuốt chửng. Reginald tỉnh khỏi cơn mê. Anh chàng xấu số kia nằm dài dưới đất, bên vũng máu loang ra từ cổ. Dù đã hút máu, Reginald vẫn cảm thấy không hề thỏa mãn. “Mình bị làm sao thế này?” – Reginald tự trách móc vì đã không thể khống chế được cơn khát bên trong mình. Thật may mắn vì đã rời đi kịp thời, không chừng gã sẽ làm gì đó tổn hại tới Olivia. Nếu điều này còn xảy ra một lần nữa, con bé cũng không ngoại lệ. Reginald ngồi xuống gốc cây, nhận ra đêm nay sáng hơn thường ngày. Hướng đôi mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời đêm, gã ma cà rồng không ngạc nhiên khi thấy hôm nay có trăng tròn. Reginald vẫn còn mệt và đang mải cảm thấy cắn rứt lương tâm, không nhận ra một bóng người bí ẩn nấp sau lùm cây cách đó không xa. “Quả nhiên ta đã đúng.” – Joseph bặm môi lại, cảm thấy lo lắng. – “Reginald, ngươi cũng chỉ biết hành động theo bản năng như bao con quỷ hút máu khác thôi sao?” Cảnh sát trưởng lặng lẽ bỏ đi. Kết thúc chuyến đi tuần của mình, cảnh sát trưởng về nhà. Ông tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng rồi đẩy cửa bước vào, bật đèn cho sáng. Từng tiếng bước chân trên cầu thang làm ông ta lo lắng. – Mẹ đi đâu rồi hả bố? – Jules vừa đi vừa nói, trong khi hai mắt vẫn nhắm nghiền. – Con yêu, bố đưa con trở về phòng nào. – Joseph dắt tay cô con gái mộng du trở về phòng ngủ. – Mẹ đang làm gì thế bố? – Jules siết chặt vào tay bố mình. – Bố đây, con yên tâm. – Joseph buồn bã. Ông đưa con mình trở lại giường, hôn lên má con và đắp chăn cho con. “Reginald hẳn là kẻ dày dạn kinh nghiệm nên mới không để lộ tung tích dễ dàng đến thế. Tuy nhiên dù cố đến mấy, bản chất của quỷ hút máu vẫn là phải tìm đến nguồn nuôi dưỡng sự sống của chúng. Một khi đã cần đến máu để tồn tại, kiềm chế sẽ chỉ càng khiến cho hắn thêm điên cuồng khi sự thèm khát đã vượt quá giới hạn.” – Joseph rút một điếu thuốc lá từ túi áo, kề nó lên môi. – “Bốn đêm thức trắng và hao hụt một chút sức lực, xem ra cũng chỉ là một trong những cái giá nho nhỏ ta phải trả để buộc một con quỷ hút máu lộ diện.” Khẽ đóng cánh cửa phòng của con mình rồi khóa nó lại, Joseph đi ra ngoài đường, hướng đầu về phía tòa lâu đài của người hàng xóm. “Reginald Arthurson, ván cờ mới chỉ bắt đầu thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!