Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường - Băng Hoành Thiên Thiên là ta!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường


Băng Hoành Thiên Thiên là ta!



[Nến đỏ lập lòe, rèm hỉ tung bay, đêm động phòng hoa chúc, một khắc là nghìn vàng.

Trong tân phòng, khuôn mặt tuấn tú của tân lang Triển Chiêu đen kịt, một thân lãnh khí như tuyết.

Ở phía đối diện, tân nương Kim Kiền ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu bị răn dạy.

“Kim Kiền, nàng có biết sai chưa?!”

“Thuộc hạ biết sai rồi!”

“Nàng biết nàng sai ở đâu không?”

“Thuộc hạ không nên đi kiểm kê của hồi môn một mình, phải chờ Triển đại nhân cùng đi…”

“Kim Kiền!”

“Aaa! Thuộc hạ thật sự biết sai rồi! Sau này thuộc hạ không dám chạy loạn nữa!” Kim Kiền ôm đầu xin tha.

Triển Chiêu hơi nhắm mắt, thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Thật sự biết sai rồi à?”

“Biết rồi! Biết rồi!” Kim Kiền gật đầu như giã tỏi.

“Cho dù biết, cũng phải phạt!” Triển Chiêu trầm giọng nói.

“Hả?!” Kim Kiền ngẩng đầu, vẻ mặt khóc tang, “Không, không phải chứ, chẳng lẽ hôm nay cũng phải phạt…. Ngồi trung bình tấn nữa à?!”

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Kim Kiền, đôi tai mèo vụng trộm đỏ ửng: “Không, hôm nay… Phạt cái khác.”

Lời vừa dứt, Kim Kiền cảm thấy thân thể bỗng nhiên bay lên, hoa mắt, trong nháy mắt mình đã ngồi trên giường.

Rèm đỏ thẫm bay lên, chậm rãi rơi xuống, vây Triển Chiêu và mình ở bên trong.

Chóp mũi Kim Kiền dán trước ngực Triển Chiêu, toàn thân bị vây trong hương cỏ xanh nồng nàng, trái tim nhảy rộn như nổi trống, mắt nhỏ xoay vòng, cả đầu biến thành một đống nhão nhoét.

“Kim Kiền…” Giọng nói hào sảng hơi khàn khàn.

“Hả hả?” Giọng nói của người nào đó hơi run run.

Một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực Triển Chiêu, vang dội vào màng tai của Kim Kiền.

Đầu ngón tay nóng bỏng sờ nhẹ vành tai Kim Kiền, khiến toàn thân Kim Kiền run rẩy.

Sau một khắc, trời đất quay cuồng, khi Kim Kiền giật mình hoàn hồn thì đã bị Triển Chiêu áp dưới người.

Ngọc diện tuấn tú vô song chỉ cách mình có nửa tấc, trong hai con ngươi đen là ánh sao chói lọi, màu sắc trong sạch.

“Triển, Triển đại nhân…” Kim Kiền cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

“Nàng gọi Triển mỗ là gì?” Hơi thở nóng bỏng quét qua vành tai.

Tim đột nhiên đập trật nửa nhịp: “Triển, Triển đại nhân…”

Hương cỏ nóng hổi tràn qua cánh môi: “Còn gọi là Triển đại nhân à?”

Hô hấp ngừng lại: “Vậy, vậy thì gọi là gì?”

Hơi thở nóng bỏng xâm nhập, như liệt hỏa thiêu đốt mọi thứ.

“Nàng nói xem… Nên gọi là gì?” Thanh âm trầm khàn như say.

“Tiểu, Tiểu Miêu đại nhân?” Người nào đó bắt đầu run giọng.

“Không ổn.” Hương cỏ dịu dàng đảo qua cổ, kích khởi một trận run rẩy.

“Tướng, tướng công?” Tóc gáy của người nào đó đã co lại.

Hơi thở dừng một chút ở cổ: “Không tốt.”

“Vậy, vậy…” Người nào đó mở to mắt, đầu đầy hơi nước.

Tiếng cười khẽ chấn động ở cổ, khiến người nào đó suýt nữa co rụt toàn thân.

Hơi thở nóng bỏng chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở xương quai xanh.

“Thôi… Tùy nàng…”]

Những từ ngữ hiện lên trong đầu Thuần Hi làm cô đỏ mặt tía tai, thầm vả vào mặt mình, sao cô lại nhớ kĩ thế cơ chứ. Nhớ kĩ cũng được, điều này chứng minh trí nhớ cô tốt. Nhưng cô là đang đứng cạnh cửa sổ nghe trực tiếp cảnh đang diễn ra trong phòng. Tất cả là tại Hàn Chương, nếu y không rủ thì cô cũng sẽ không ở đây, hừ.

‘Bùm!’ Một quyển đạp thẳng vào trán cô, haizz, bị phát hiện rồi, Triển Tiểu Miêu thật đáng sợ mà…

“Quác? Mười Tám Kiểu Long Dương?” Thuần Hi kinh ngạc nhìn quyển cuối cùng trong hệ liệt [Long Dương Chân Ái] cực kì nổi tiếng ở Biện Lương của tác giả Băng Hoành Thiên Thiên. Không thể tin được, ấn phẩm độc nhất này lại ở đây. Nói thật, vị tác giả này là cô. ( ̄︶ ̄;))

Thuần Hi không ngần ngại đẩy cửa vào nới:

“Kim Kiền, cô mua cái này ở đâu vậy?” Và nhận cái nhìn lạnh lẽo từ Triển Chiêu.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thuần Hi chân chó chạy ra ngoài, vuốt ngực mấy cái.

Bước đến hậu hoa viên của Khai Phong Phủ, đập vào mắt là một đám loi choi bị mỗ tam phẩm Ngự tiền hộ vệ đuổi ra khỏi nhà đang tụ tập bắt đầu nhậu tăng hai.

Ba tên nhiều chuyện ngưu tầm ngưu, mã tầm mã Đinh Triệu Huệ, Hàn Chương, Phòng Thư An tụ lại một chỗ, ba nhân tinh Nhan Tra Tán, Trí Hóa, Tưởng Bình tụ lại một chỗ, bốn người chín chắn Lô Phương, Chân Trường Đình, Đinh Triệu Lan, Bùi Mộ Văn ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, Đinh Nguyệt Hoa và Lô Phu Nhân ở bên cạnh không biết thì thầm to nhỏ cái gì, Nhất Chi Mai lười biếng nằm nghiêng dưới tàng cây, ngủ gà ngủ gật, một bên là Từ Khánh đã sớm ngủ chết.

Nhìn thấy Thuần Hi, tất cả đều dừng lại việc đang làm, Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng:

“Vũ cô nương, vừa nãy…cô đã nói gì với Kim hộ vệ?”

“À, ta nói, e hèm, Kim Kiền, tự giới thiệu, ta là Vũ Thuần Hi, là đồ đệ thứ hai của Y Tiên và Độc Thánh, ta tới từ thế kỉ 21.” Cảm giác được vẻ mặt ngây ngốc của những người khác, cô cười nhẹ”Nói cách khác, ta và Kim Kiền là giống nhau, theo cách nói của các người, ta là thiên nhân”

Ngữ khí trầm ổn, không nhanh không chậm, làm như việc này chỉ là việc dễ dàng như uống nước. Thuần Hi ngưng cười, nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường:

“Ngũ Gia, ngươi mua cái này ở đâu thế?” Chỉ vào quyển sách đang cầm trên tay. Đúng thế, chính là quyển: [Mười Tám Kiểu Long Dương]

Mọi người nhìn thấy chữ trên bìa sách thì không khỏi phì cười.

“Ha ha, Ngũ đệ, là đệ mua thật hả?”

“Hừ!” Trên ngọn cây truyền đến tiếng hừ lạnh, “Ngũ Gia ta còn lâu mới làm ra chuyện nhảm nhí như thế.” Dừng một chút, thanh âm mơ hồ lộ ra vui vẻ, “Đó là ngày hôm trước, Ngũ Gia ta đi chợ với Lục muội thì thấy Lục muội rất có hứng thú với quyển sách này nên mua tặng muội ấy.”

Thuần Hi nhăn mặt, xì một tiếng, “Ta hỏi ngươi mua ở đâu cơ mà”

Cơ mặt mỗ Thử nào đó cứng lại, ho khan một tiếng, “Ta thấy nó ở quầy bán sách gần đây”

Thuần Hi khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, mở miệng, thốt ra hai từ, “Cảm ơn.” Tặng thêm một câu “Cảm ơn vì đã mua sách của ta.”(゜ロ゜)

Lời dứt, người buông, mỗ Thử làm rơi chén rượu trong tay, Nhất Chi Mai đang gật gù giật mình rơi xuống người Từ Khánh, Từ Khánh đang say sưa ngủ hoảng hốt hét một tiếng, những người còn lại đang ngồi trên ghế đều ngã ra đằng sau, cả quá trình không tới 3 giây.

Tiếp theo đó là Ngải Hổ chạy đến báo nguy, Thuần Hi vừa nhìn thấy đã lôi y ra một chỗ khác, nhỏ giọng:

“Truyện người lớn trẻ con không được xen vào, ngoan nha~”

Tiêu sái lắc mông quay đi, Thuần Hi đang tìm nhà trọ để ở qua đêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN