Chân Tình Ngàn Năm
Chân Tình Ngàn Năm - Chương 7
Nàng nắm chặt lấy Thúy nhi hỏi:” Hiện tại là năm dân quốc thứ mấy ?”
Thúy Nhi hồ nghi nhìn nàng,” Dân quốc? Đó là cái gì?” Chủ tử sao vậy? Vừa tỉnh lại cứ nói toàn những lời mê sảng nghe không hiểu ? Là hỏi niên hiệu của năm nay sao? “Chủ tử là hỏi hôm nay là thuộc triều đại nào sao?”
“Đúng vậy!” Hy vọng đừng cho nàng nghe được nàng không ở Trung Hoa dân quốc mới tốt, bằng không nàng nhất định sẽ điên mất
Này rất kỳ quái, chủ tử của nàng sao vậy? Mình đang ở triều đại nào chảng lẽ cũng không biết sao!?
“ Chủ tử! Niên đại này là của phụ hoàng của công chúa thiên hạ của Thiệu Thái tông a! Đường triều, kỷ nguyên thứ mười lăm, niên đại 641 a!”
Nghe lời nói của Thúy nhi, quả thực là trời đang nắng, sao lại……
Dạ Thủy Linh gượng đứng dậy, mới rời giường đi được hai ba bước,chợt nghe Đông“ một tiếng, nàng bị chính bộ quần áo màu hồng nhạt tren người mình làm vướng chân.
“ Oa a……” Đau quá!
Thúy nhi nhìn sợ hãi, hoảng sợ, không biết chủ tử vì sao lại té ngã, vội vàng nâng lên,” chủ tử người không sao chứ! Có bị thương chỗ nào hay không ?!”
Nàng xoa xoa đầu gối, tức giận nói:”Đương nhiên đau a!” Thật là, đây là cái váy gì ? dài như thế , sao đi đường a!
“Đi lấy kéo lại đây cho ta .” Nàng muốn đem cái váy vướng bận này cắt xén một chút.
“Chủ tử lấy kéo làm cái gì?” Sẽ không phải muốn tự vận lần thứ hai chứ? Nói cái gì lần này nàng nhất định sẽ bảo vệ chủ tử thạt tốt.
“Ngươi không lấy phải không? Ta đây tự mình đi lấy.” Thấy Thúy nhi không nghe lời mà cứ mãi lắc đầu, nàng vội bước đến một cái bàn, ừm, chắc là bàn trang điểm.
Khi nàng đi đến trước gương, phát hiện mặt của nàng …… Không giống với …… Người trong gương…… Không phải nàng……
Dạ Thủy Linh nhẹ tay xoa khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của “ nàng “, đây là mặt của cô gái tên gọi Thiệu Thủy Nguyệt kia , không phải của nàng, nhìn xem quần áo trên người chính mình , nàng nhớ rõ, đây là “nàng “ mặc , mà thân thể này cũng là “ nàng “ .
Vậy chính nàng đâu? Nguyên bản nàng lại ở nơi nào!?
Dạ Thủy Linh không khống chế được rống to,” Không cần, không cần, ta không cần đợi ở trong này.” Nàng phải đi về.
Nhặt lên làn váy quá dài sẽ hướng cửa phòng chạy đi, Thúy nhi thấy thế vội vàng kéo nàng.
“Chủ tử người muốn đi đâu? Người hiện tại đã là Vương phi Xích Lung, không cón là Lục công chúa trước kia, không thể chạy loạn a!” Thúy nhi khuyên nhủ.
Dạ Thủy Linh thê thảm nhìn nàng liếc mắt một cái, ngữ khí chuyển sang lạnh như băng,” Buông tay! Ta muốn đi xem nơi này.”
Thúy nhi chưa từng gặp qua chủ tử luôn luôn nhu nhược , lại đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, dọa nàng không dám nói chuyện, nhưng nàng cũng không dám để chủ tử bỏ đi như thế, bằng không nàng sao có câu trả lời với Xích Lung Vương , nàng nhanh chóng nắm chặt tay của chủ tử không buông.
Mà Dạ Thủy Linh còn lại là dùng sức cố bỏ tay Thúy nhi ra , vào lúc nàng đã sắp thoát ra khỏi cửa, bất chợt đụng mạnh vào một vật thể cứng rắn như bức tường đồng.
Nàng loạng choạng rút lui hai bước, ôm cái mũi phát đau , nổi giận kêu to:” Là ai không có mắt vậy!?” Nhìn thấy nàng chạy tới sao không tránh ra ? Thật sự là xui xẻo, vừa bị vướng vào cái váy, lại bị đụng cái mũi.
Đứng ở một bên Thúy nhi thấy người vừa tới, sắc mặt tức khắc trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
“Nô…… Nô tỳ…… Thúy nhi…… Tham…… Tham kiến Vương thượng……” Nàng run rây ngay cả một câu đều nói không rõ, đầu cũng không dám nâng.
Vương thượng? Dạ Thủy Linh thế này mới thấy rõ người mà nàng đụng vào , tim nhất thời đập loạn nhịp, thật đẹp trai a! Là câu nói đầu tiên hiện lên trong đầu nàng , hoàn toàn không giống với người trung cổ mà nàng đã tưởng tượng ……
Bộ dạng hắn không thể nói là tuấn mỹ, bởi vì gương mặt của hắn không thể dùng từ mỹ được, hắn có cường kiện khí lực, khuôn mặt rám nắng, ngũ quan cứng rắn can đối đường nét lạnh lùng không nhu hòa như người Trung Nguyên, hiện ra khí chất kiên cường của người phương Bắc
“ Ngươi nhìn đủ chưa?” Hắn vươn tay kháp trụ cằm của nàng , đế cho đôi mắt của nàng có thể nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi làm cái gì? Buông tay.” Nàng giãy dụa, nhưng khí lực hắn cường hãn,hai tay nhỏ bé của Dạ Thủy Linh đến một ngón tay của hắn cũng tách không ra.
“Làm cái gì? Làm cái gì ngươi không biết sao? Đừng tưởng rằng chết là có thể làm cho ta buông tha ngươi.” Nói xong hắn đem nàng khiêng lên trên giường, trừng mắt nhìn Thúy nhi đang quỳ gối nói:” Còn không mau cút đi ra ngoài cho ta !”
“ Dạ!” Thúy nhi cung kính đáp một tiếng, vội vàng chạy đi ra ngoài, đem cửa đóng chặt lại.
Đột nhiên, nam nhân bắt lấy cánh tay của Dạ Thủy Linh , đột nhiên đem nàng cả người đặt ở dưới thân
“A!” Nàng kinh hô một tiếng, thân thủ muốn hắn đẩy ra.
Phản xạ, động tác nam nhân nhanh hơn ngăn chặn nàng, đem nàng hai tay nàng đặt lên trên đỉnh đầu, cởi bỏ thắt lưng bên hông hắn buộc tay nàng cố định ở đầu giường, để ngừa nàng phản kháng.
“Hiện tại sẽ làm chuyện vợ chồng trong lúc đó phải làm.” Bàn tay nóng bỏng của hắn rất nhanh xé bỏ quần áo trở ngại , hắn tham lam vuốt ve bên trên thân thể nữ tính của nàng, tìm được đôi gò ngực trắng như tuyết, dùng sức xoa nắn.
“Ách…… Không cần…… Ngươi dừng tay cho ta .” Sự tình sao lại hội biến thành như vậy? Nàng hiện tại mới bắt đầu cảm giác được sợ hãi, giống như đã không còn kịp rồi,” Tên khốn này …… Buông……” Nàng giãy dụa nhưng không thể nhúc nhích được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!