Lục Giới Phong Thần - Lên Núi Tìm Thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Lục Giới Phong Thần


Lên Núi Tìm Thuốc



Team dịch: Thiên Địa Đế Vương

Dịch giả của team: LụcTầnDương, Lắm Muỗi, Ngọc Thiện Đoàn, Iris Nguyen

Dịch giả dịch chương này: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại: .com

“Những thứ này đều là linh dược, hơn nữa còn là nhị giai linh dược, không có một tiệm thuốc nào bán loại này cả, trừ khi là đi Long thành.” Diệp Lâm nói.

“Hiện tại còn không biết rốt cuộc là người nào đã đả thương Phần ca, nếu như là có người chống đối với Diệp gia chúng ta, đi Long thành nhất định không an toàn.” Lăng Vân thần sắc lạnh lùng, hận thấu xương đối với người làm bị thương Diệp Phần .

“Long Dương trấn khẳng định là không có linh dược, không thể đi Long thành, đại ca tổn hại không biết làm sao?” Diệp Lâm sốt ruột nói.

“Có một chỗ có thể sẽ có khả năng có linh dược.” Lão đại phu vừa nhớ ra cái gì đó liền nói.

“Ở đâu?” Tất cả mọi người nhìn chằm chằm lão đại phu.

“Long Dương sơn.” Lão đại phu nói: “Long Dương sơn là long sơn phân chi, ở chỗ sâu trong Long Dương sơn nhất định có yêu thú, cũng liền có thể sẽ có được linh dược. Hơn nữa ở chỗ sâu trong Long Dương sơn cũng ít có người tiến nhập, đi Long Dương sơn tìm có lẽ sẽ có được một ít hy vọng.”

“Ta sẽ đi vào trong núi để tìm dược.” Diệp Thần xung phong nhận việc.

“Ở chỗ sâu trong Long Dương sơn nhất định sẽ có yêu thú, quá nguy hiểm, ngươi không thể đi được, để ta đi.” Lăng Vân nghiêm túc nói.

“Mẹ, cha hiện tại cần người chiếu cố, nhị thúc lại muốn xử lý gia tộc, các người đều không thể tách rời, chỉ có ta đi là thích hợp nhất.” Diệp Thần nói: “Long Dương sơn mặc dù có yêu thú, nhưng cũng đều là yêu thú đơn giản, cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng ba, ta hiện tại đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng ba hậu kỳ, hoàn toàn có năng lực chiến đấu với một chút yêu thú đó, không có việc gì.”

Diệp Thần nói xong lời này cực kỳ có lý, Lăng Vân cùng Diệp Lâm đều không thể đi ra, hiện tại trong cả gia tộc cũng chỉ có Diệp Thần là có thực lực tiến nhập vào chỗ sâu trong Long Dương sơn.

Lăng Vân trong lòng vùng vẫy, có chút bận tâm.

“Mẹ, người cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ cầm linh dược trở lại cứu cha.” Diệp Thần nắm tay Lăng Vân bảo đảm nói.

“Ngươi nhất định phải cẩn thận.” Lăng Vân dặn dò.

“Ừ, việc này không nên chậm trễ, càng sớm tìm được linh dược càng tốt, ta cũng nên đi thôi.” Diệp Thần không hề đình chỉ lại thời gian, sau khi nhìn thoáng qua Diệp Phần đang bị trọng thương hôn mê, để cho lão đại phu vẽ hạ chút dáng dấp linh dược xong, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Nhị ca, ngươi phải cẩn thận a.” Diệp Văn chạy tới cửa hô lớn.

[Bạn đang đọc truyện tại .com]

Diệp Thần rất nhanh đã chạy khá xa, đi tới bên trên Long Dương sơn nằm ở phía ngoài Long Dương trấn.

Trên núi một mảnh đen kịt, lâu lâu truyền đến từng tiếng gầm gừ của dã thú. Tại vòng ngoài Long Dương sơn cũng chỉ có một chút dã thú thuộc loại phổ thông, Diệp Thần căn bản không quan tâm, thẳng đến chỗ sâu bên trong.

Trong lúc Diệp Thần cố đi vào chỗ sâu trong Long Dương sơn, sắc trời cũng từ từ sáng lên, trên đường chân trời xuất hiện một ánh bình minh tuyệt đẹp.

Rống!

Đúng lúc này, trước mặt Diệp Thần đột nhiên nhảy ra một con Ngân Lang thân thể cường tráng, Ngân Lang này dữ tợn không gì sánh được, gầm thét xông về phía Diệp Thần.

Từ nơi này con Ngân Lang liền toả ra một khí tức mà Diệp Thần có thể phán đoán, đây là một con yêu thú đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng hai.

Diệp Thần quát lạnh một tiếng, vỗ túi Càn Khôn, thanh đoản kiếm đen kịt mang theo một lượng linh khí hùng hậu phóng ra, thẳng đến đầu lâu của Ngân Lang.

Phốc!

Đoản kiếm đen nhánh không chút huyền niệm (Biên: là nương tay ấy) chui vào bên trong xương sọ Ngân Lang, xuyên thủng đầu lâu, máu tươi văng khắp nơi.

Thân thể Ngân Lang cứng ngắc lại rơi xuống đất, phù phù một chút liền nằm ngã trên mặt đất. Diệp Thần cầm trong tay thanh đoản kiếm đem đầu lâu của Ngân Lang mở ra, đem nội đan bên trong lấy ra.

Nội đan là địa phương chứa đựng linh lực của yêu thú, tương đương với Linh Tinh, có thể dùng để luyện hóa mà tu luyện.

Diệp Thần sau khi đã lấy xong nội đan liền tiếp tục hướng thâm sơn đi đến, trên đường đi cũng đều cẩn thận tìm kiếm linh dược.

Phía đông đã lóe lên một vòng mặt trời đỏ, bầu trời đã triệt để sáng lên. Trong Long Dương sơn vạn vật cũng dường như thức tỉnh, tỏa ra một luồng khí tức phồn thịnh.

Diệp Thần tìm hồi lâu, cũng không có nhìn thấy loại linh dược mà lão đại phu nói tới, càng không khỏi thêm sốt ruột, không ngừng hướng chỗ sâu trong dãy núi mà đi tới.

Rống!

Cũng không lâu lắm, lại có một con gấu xám cao túc chừng một trượng gầm thét vọt ra, như muốn ăn hết tất cả nhân loại tiến vào lãnh địa của nó.

Diệp Thần thôi động đoản kiếm phóng ra ngoài, con gấu xám này là Luyện Khí Cảnh tầng hai đỉnh phong, nhưng so với Diệp Thần thì chênh lệch tới tận một cảnh giới (DG: haha tới tận một cảnh giới lận đó HAHA), nên liền bị Diệp Thần một kích chém chết, lấy đi nội đan.

Diệp Thần sau khi giết gấu xám xong, đi không bao xa, lại gặp được hai con Hổ Lang Thú Luyện Khí Cảnh tầng hai, hai con Hổ Lang Thú gào thét vọt tới, móng vuốt sắc bén mang theo một cỗ linh lực chộp tới Diệp Thần, muốn đem Diệp Thần ra mà mở ngực mổ bụng.

Thân thể Diệp Thần lập tức rút lui, đầu tiên là thôi động đoản kiếm thẳng hướng một con Hổ Lang Thú có khoảng cách gần hắn nhất, sau đó song quyền bên trên ngưng tụ ra một lượng linh lực nồng đậm, một quyền liền đánh về phía Hổ Lang Thú bên kia.

Phốc!

Con Hổ Lang Thú thứ nhất bị đoản kiếm đâm xuyên thủng đầu lâu, ngã trên mặt đất.

Bành!

Con Hổ Lang Thú thứ hai cùng Diệp Thần va chạm, thân thể to lớn bị chấn động liền bị đánh bay ra ngoài, Diệp Thần cũng phải lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được.

“Không ngờ lực lượng của con yêu thú này lại cường đại như vậy!” Diệp Thần cảm thấy cực kì kinh động, biết không có thể cùng so đấu lực lượng với con yêu thú này nên liền đem đoản kiếm tế ra giết chết yêu thú.

Hổ Lang Thú muốn ngăn cản, nhưng thanh đoản kiếm lại uy lực mạnh mẽ, đưa móng vuốt của nó chặt đứt đi, trực tiếp chui vào bên trong cắt vỡ cổ họng của nó.

Sau đó Diệp Thần liền lấy đi hai viên nội đan, tiếp tục hướng chỗ sâu đi đến.

Nhưng đi không bao lâu, Diệp Thần lại gặp liền ba con yêu thú, trong đó mỗi một con đều là Luyện Khí Cảnh tầng ba trung kỳ, thực lực cực kỳ cường đại. Diệp Thần phải tiến hành một phen vật lộn cực kì chật vật mới có thể lấy đoản kiếm đem chúng ra chém chết.

“Tại sao lại nhiều yêu thú như vậy chứ?” Trong lòng Diệp Thần càng ngày càng cảm thấy có chút không đúng.

Trong Long Dương sơn mặc dù có yêu thú, nhưng cũng không có dày đặc như thế này a?

Diệp Thần bây giờ đã triệt để tiến vào chỗ sâu trong Long Dương sơn, hắn cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng đã tìm được loại nhất tinh linh dược mà lão đại phu nói tới —— Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo.

Tại khoảng cách Diệp Thần mấy trượng chi địa có một thứ gì đó nằm trên bề mặt đất trống, một gốc thực vật chỉ có chín chiếc lá đơn độc sinh trưởng. Gốc thực vật này dài hơn mười thước, bốn phía không có bất kỳ một thảm thực vật nào sinh trưởng, chỉ có một loại cây duy nhất khiến người ta cảm giác như là độc tôn nơi đây.

Diệp Thần mừng rỡ như điên, vội vàng xông tới. Ngay tại lúc này, truyền đến một tiếng rít lên, một con Hạt Hổ Thú gần đấy tức giận chạy vội tới.

Hạt Hổ Thú là một con yêu thú thân hổ đuôi bọ cạp, sau lưng là một cái đuôi bọ cạp đồng dạng một dây xích được làm bằng sắt hướng phía Diệp Thần mà đánh tới.

Thân thể Diệp Thần vội vàng lui nhanh về phía sau, đồng thời thôi động đoản kiếm thẳng hướng Hạt Hổ Thú mà bay tới. Con Hạt Hổ Thú này là một Luyện Khí Cảnh tầng ba hậu kỳ thực lực cùng cảnh giới so với Diệp Thần, lần đầu tiên Diệp Thần cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ như vậy.

[Bạn đang đọc truyện tại .com]

Nói như vậy, tất cả linh dược đều sẽ có yêu thú thủ hộ, giữ lại để sau này cho mình hữu dụng (Biên: “mình” ở đây là mấy con yêu thú thủ hộ đó mấy đạo hữu). Rất rõ ràng, Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo chính là loại linh dược mà Hạt Hổ Thú phải bảo vệ.

Hạt Hổ Thú gầm thét, cái đuôi bọ cạp cùng thanh đoản kiếm liền va chạm vào nhau, khơi dậy một màn chiến đấu nảy lửa, truyền đến thanh âm ngày một thanh thúy, phảng phất cái đuôi bọ cạp có thể coi như là sắt thép đúc thành, tuyệt nhiên không thể phá vỡ.

Diệp Thần giật mình “Cái đuôi bọ cạp như vậy thế mà lại cực kỳ cứng rắn!”

Hắn rất nhanh liền điều chỉnh sách lược tác chiến, không thể dùng đoản kiếm cùng đuôi bọ cạp Hạt Hổ Thú va chạm, chỉ có thể tấn công nhược điểm của nó may ra mới có thể chém chết được.

Đuôi bọ cạp của Hạt Hổ Thú tựa như tia chớp đánh tới, thân thể Diệp Thần nhanh chóng lóe lên, cái đuôi bọ cạp liền đem mặt đất biến thành một cái hố to với đường kính ít nhất cũng rộng tầm ba thước.

Diệp Thần hét lớn một tiếng, liền nhanh chóng chạy thục mạng, di động vô cùng linh hoạt, đuôi bọ cạp không ngừng truy kích, trên mặt đất nhất thời liền lưu lại những cái cái hố với kích cỡ cực to.

Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN