Tổ Trinh Thám Linh Dị - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tổ Trinh Thám Linh Dị


Chương 30



Ta biết những bóng đen đang bám trên tóc Bảo Linh khiến thoạt nhìn có cảm giác tóc con bé mọc dài như suối kia.

Chúng là Linh khí ngưng đọng thành hình.

Linh Khí trong thân thể Bảo Châu quá nhiều. Hai cái Long mạch tích lũy suốt ngàn năm đâu phải chuyện chơi. Mặc dù Triệt Long Kiếm là khắc tinh của linh khí, có thể trấn long mạch, chém linh thể nhưng lượng linh khí khổng lồ kia không dễ tiêu tan.

Nhất là sau khi lão Tào dùng thân thể Bảo Châu hiến tế, biến nàng thành Linh Thể rồi dung hợp cả hai long mạch Thăng Long và Hoa Lư làm một thì lượng linh khí trong Linh Thể đã đậm đặc hơn rất nhiều, đạt tới trạng thái thực thể hóa thành những giọt linh khí, trở thành Ngọc Dịch lẫn vào máu thịt của Linh Thể rồi.

Qua một thời gian nữa, Linh Thể được Ngọc Dịch này tẩm bổ sẽ trở nên mạnh mẽ chắc chắn đến mức dù Vũ có dùng Triệt Long Kiếm phá được Linh khí hộ thân cũng không sao cắt đứt được da thịt gây nguy hại cho Linh Thể nữa.

Mặc dù lúc này Vũ đã thành công chém chết Linh Thể, khiến Linh Khí không còn nơi tá túc nhưng một khi Linh Khí đã cô đọng đến mức này thì cũng không dễ dàng tan vào trời đất mà dưới áp lực của Triệt Long Kiếm bắt đầu ngưng tụ thành dòng, thoát ra khỏi Linh Thể rồi thông qua tóc Bảo Linh mà tụ tập vào thân thể nó.

Vũ cũng biết những điều này. Hắn ngạc nhiên nhìn Bảo Linh, cất giọng ghen tị: ” Linh khí cô đọng đến mức này, mỗi giọt đều là bảo bối của đất trời. Dù là cao thủ trong giới tu đạo cũng chưa chắc đã luyện hóa được. Thế mà con nhãi này lại định nuốt hết hay sao? ”

Nói đoạn hắn quăng Bảo Linh xuống đất, cuống cuồng tìm đồ đựng, định thu hoạch những dòng Ngọc Dịch quý báu kia. Tiếc là trong người không có đồ để đựng, hắn bèn ghé mồm định hút luôn Ngọc Dịch vào trong bụng.

Ta vội quát hắn: ” Đây là Độc Dịch, ngươi chán sống rồi hay sao mà định nuốt vào? ”

Vũ giật mình hỏi: ” Đây rõ ràng là Ngọc Dịch mà, Linh khí rất nồng đậm, sao mày lại bảo là Độc Dịch ? ”

Ta đáp : ” Ngọc Dịch vốn trong suốt không màu, hoặc là sáng trắng như giọt nắng, ánh trăng nhưng bị tà niệm nhiễm vào mới khiến chúng đen như mực thế này. Nếu người nào tiếp xúc vào sẽ bị những tà niệm này bám lấy, làm cho tật bệnh, hoảng loạn, linh hồn suy yếu mòn mỏi mà chết. Không phải Độc Dịch thì gọi là gì? ”

Thấy Vũ không tin, ta bèn giải thích cho hắn:

” những tinh quái tà niệm trong Thánh Vật kia vốn bị lão Tào dùng bí pháp khống chế, phong ấn trong linh hồn. Bây giờ lão Tào chết đi, chúng nó thoát ra nên nhiễm vào Ngọc Dịch này khiến chúng biến thành Độc Dịch rồi. Ngươi không có bí pháp như lão ta, động vào chúng là chết ngay, đừng có thử.”

Vũ giật mình chỉ Bảo Châu hỏi: ” Con bé này bị dính khá nhiều độc dịch,bây giờ phải làm sao? ”

Ta đáp: ” Không được để cho nó ngủ, nếu nó ngủ thiếp đi, tinh thần buông lỏng, không có ý thức phản kháng sẽ bị những tinh quái kia chiếm lĩnh ngay ”

Vũ ra sức lay gọi Bảo Linh nhưng con bé cứ nằm thiêm thiếp, mê man không nghe thấy gì. Vũ vội xốc nó lên, nhấc ra khỏi đám Độc Dịch nhưng dù có bế nó đi đâu thì những dòng Độc Dịch đen tuyền kia cũng vẫn theo những sợi tóc, cuồn cuộn chảy vào đầu con bé.

Vũ vội hét lên : ” Mau lấy thanh kiếm lại đây ”

Trần Oai nãy giờ trân trối nhìn dòng nước đen từ thân thể Bảo Châu chảy vào mái tóc Bảo Linh. Anh không hiểu Vũ đang lảm nhảm cái gì, cũng không biết dòng nước đen kia ở đâu ra. Nhưng trải qua những việc ngày hôm nay, anh cũng cảm thấy dòng nước đen này là thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Nghe tiếng Vũ hét, Trần Oai vội lết tới chỗ thanh kiếm còn cắm trên mình Bảo Châu, lúc anh rút thanh kiếm ra khỏi thân thể nàng, những dòng Ngọc Dịch kia giống như thoát khỏi kìm hãm, ào ạt thoát ra như thể vỡ đê rồi lại tựa như đàn kiến tìm thấy con mồi, chen chúc lên nhau tràn về phía Bảo Linh.

Trần Oai vội vã vung kiếm cắt ngang dòng nước. Quả nhiên Triệt Long Kiếm là khắc tinh của Linh khí, Trần Oai quơ kiếm đến đâu là những dòng nước đen kia tách ra đến đó, hết sức thần kì.

Vũ thở phào bế Bảo Linh tránh ra đằng sau Trần Oai, tạm thời cách ly được với dòng Độc Dịch.

Nhưng dòng Độc Dịch kia như kiến rừng hung hãn, vẫn cứ nhằm vào Bảo Linh, hết trước lại sau vừa tránh Triệt Long Kiếm vừa tìm cách chảy vào con bé.

Vũ sợ hãi hỏi: ” Sao chúng cứ bám mãi không buông thế này ? ”

Ta đáp : ” Ta cũng không rõ, nhưng có thể con bé Bảo Linh này có điểm đặc biệt gì đó thu hút linh khí, khiến Độc Dịch này tìm đến nó”

Vũ a một tiếng : ” Tao hiểu rồi, có lẽ Lão Tào nuôi con bé này mục đích để làm Linh Thể, hấp thu long mạch nơi này nên trên người nó đã bố trí một số phép phong ấn, trận pháp nào đấy chuyên để hấp dẫn và luyện hóa linh khí nên đám Độc Dịch này mới bị nó hút vào như vậy ”

Ta cũng tán thành : ” Đúng thế, Có lẽ sau khi có được Thánh Vật, trong đó có sẵn ngàn năm linh khí Đại La nên lão nảy lòng tham, định gom hai làm một. Nhưng do ấn phong trên người con bé không phù hợp, hoặc là lão ở lâu sinh tình cảm, không muốn hại mạng nó nên kiếm một người mới là Bảo Châu để làm bí pháp… ”

Lúc này Độc Dịch đã tràn hết khỏi thân thể Bảo Châu, đều hướng về phía ba người mà bao vây lại.

Nhờ có Triệt Long kiếm trên tay Trần Oai liên tục đâm dọc chém ngang mới tạm thời bảo vệ được Vũ và Bảo Linh nhưng rõ ràng Trần Oai cũng đã kiệt sức rồi, khoảng cách với đám độc dịch càng lúc càng gần…

Vũ nhìn đám Độc Dịch mênh mông như một cái ao nhỏ than thở: ” Mỗi giọt Ngọc Dịch tương đương với người tu đạo tu luyện tích lũy cả chục năm. Chỉ cần nuốt được một ngụm này thôi là có thể luyện thẳng lên cảnh giới Ngưng Nguyên đại tu sĩ rồi, ai cũng cầu mong. Thế mà bây giờ ta sắp bị cả một ao dìm chết. Đúng là chuyện nực cười ”

Một lúc sau thì Trần Oai cũng không giữ nổi thanh Triệt Long Kiếm nữa . Anh ta bị thương khá nặng, lại phải vung kiếm một lúc lâu, đã kiệt sức thoát lực mất rồi.

Không có Triệt Long kiếm bảo vệ, đám Độc Dịch liền tràn vào như vỡ đập, nháy mắt đã phủ kín cả ba người.

Vũ đã chấp nhận cái chết rồi. Hắn cười lên ha hả: ” Trong sách nói Quỳnh Tương Ngọc Dịch vừa thơm vừa ngọt, là báu vật của trời đất, hôm nay không được để phí chút nào ”

Nói đoạn hắn há mồm ra, hút đám Độc Dịch vào.

Quy Tức Đại Pháp mà ta dạy cho hắn là phép thổ nạp thượng thừa. Lúc nín hơi có thể ở dưới nước cả giờ mà lúc hít thở thì lại giống như rắn nuốt voi, một ngụm không khí bằng mấy chục người cộng lại.

Vũ nuốt một ngụm này, không ngờ nuốt hết quá nửa ao Độc Dịch. Trần Oai không có máu điên như hắn nên không dám nuốt nhưng vẫn bị Độc Dịch này chảy vào tai, mũi, ngấm thẳng vào người. Số còn lại đều tràn vào thân thể Bảo Linh.

Tà niệm trong Thánh Vật sông Tô Lịch đã trải qua ngàn năm trở thành tinh quái, độc dữ vô cùng.

Chỉ chớp mắt trôi qua, cả ba người Vũ, Trần Oai và Bảo Linh đều đã bị những tinh quái này khống chế. Da dẻ đen xạm, tròng mắt trắng dã, miệng chảy bọt dãi cực kì đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN