Khảo Cổ Sư
Chim nhỏ trưởng thành
Chương 74 Chim nhỏ trưởng thành
Vội vàng chạy tới trước phòng của mẹ mình, khắp sân có rất là nhiều người hầu đang bao quanh gần đấy, bọn họ giống như đang chuẩn bị gì đó
Ở chính giữa là một cây giá hình chữ thập đang treo một người ở phía trên, hai tay và hai chân của hắn ta được buộc thật chặt bởi sợi dây thừng thật dài không chút thương tiếc
Cơ thể đã bị đánh đập nhiều đến độ tả tơi, các vết hằn thật là sâu và máu tươi đang chảy ra, áo quần rách nát và khuôn mặt trở nên tàn tạ, thật khó để nhận ra rằng người con trai đang bị hành hạ này chính là Lăng ca của cô
“ Phạch”
“ Phạch”
“ AAAAAAAAAA”
Một roi lại một roi, những lưỡi roi được làm bằng sắt bén nhọn đâm vào da thịt của anh làm Hoàng Lăng gào lên, người con trai luôn luôn bảo bọc cô giờ bị hành hạ đến mức không còn nhân hình
Cơ thể của Bạch Lan đang run lên, cô run lên vì sợ hãi, cô cũng run lên vì tức giận, những cảm xúc quá đột ngột xông vào đại não làm cho cô trở nên phát cuồng
Đứa con gái luôn luôn được nuôi nhốt trong căn ngục tù không có lối thoát bây giờ đang điên cuồng tông đầu vào phía trước, cô gào thét, cô phát dại mất rồi
“ GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“ DỪNG TAY HẾT LẠI CHO TAAAA !!!!!”
Lao vào nhanh như chớp, cảm giác sợ hãi vẫn luôn tràn ngập trong cô, cái bóng màu đen của mẹ cô khắc vào trái tim giờ trở thành vật cản đường phía trước của Bạch Lan, nhưng bây giờ cô không còn thời gian để quan tâm nó nữa
Cô đã luôn cố gắng sống với thân phận là người con của kẻ đó, là con gái của mẹ mình, là nô lệ của cái gia tộc này, cô cam chịu và chấp nhận số phận của mình
Hoàng Lăng cứ như một tia sáng vọt vào cuộc đời cô, kéo bản thân ra khỏi những u ám tưởng chừng không có lối thoát
Nếu như, nếu như cô vẫn luôn tìm kiếm cho bản thân một con đường để chạy trốn, một cuộc đời mà số phận của bản thân sẽ do chính mình quyết định
Vậy thì giờ khắc này, cô cần phải đập nát hết thảy bức tường thành mà mẹ cô đã xây lên trong cuộc đời cô, phá nát hết, cô cần phải là chính mình, sống cho chính mình chứ không phải là thứ công cụ của những kẻ đó
Cô là Bạch Lan, cô là em gái của Hoàng Lăng, cô muốn cứu anh trai mình
“ LĂNG CA …………..”
“ Ai cho ngươi dám xông vào đây !!!”
Mẹ của cô không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay trước mặt bản thân, một cái tát thẳng mặt đánh bay Bạch Lan bật ngửa ra sau giộng thẳng vào sàn đất thật mạnh
“ Ầm”
Mặt đất vì chịu lực đánh quá mức nên lập tức bị lún xuống một phần, thân thể như nứt gãy cả ra không còn sức lực đứng lên
Với cái găng thay bằng kim loại đó của bà ta mà đánh toàn lực không khác gì muốn cướp lấy sinh mạng của cô, đối phương, đúng như là bản thân Bạch Lan nghĩ, bà ta chưa bao giờ coi cô như con mình cả
Một người như vậy, cô phải sống cho một người như vậy tới cuối đời mình ư ? Không, cô thà chết chứ không chấp nhận cái số phận còn đau hơn cả cái chết nhiều lần này
“ Tiểu … Lan … em không cần … phải …”
“ AAAA”
Bàn tay được bôi đầy muối chà sát lên vết thương đang hở của Hoàng Lăng, anh đau đớn như muốn nứt vỡ linh hồn
Lời nói cầu xin của anh dành cho Bạch Lan trở nên câm nín, vì quá đau đớn mà nước mắt không ngừng tuôn chảy, anh khóc không phải là vì khuất nhục hay sợ hãi, anh đang cảm thấy thật bi đát cho số phận của bọn họ
Chẳng lẽ ông trời đã quyết cho bọn anh không thể sống một cuộc đời mà bản thân mình làm chủ sao, cho dù chỉ là một thời khắc duy nhất, anh muốn được dành thêm một chút thời gian cho em gái mình một lần nữa
“ Lăng caaa….”
Đau đớn đứng dậy, nhìn thấy hình ảnh đau đớn của Hoàng Lăng như kích thích đại não cô, ráng nhịn lấy cơn đau đang vây chiếm lấy bản thân, cô lao tới thật nhanh bằng toàn bộ sức lực của mình
“ Bịch”
Nhưng những bước chân của cô thậm chí còn không vững, bị cái tát lúc nãy không thương tình của mẹ mình đã thương, đừng nói đến chạy, đứng lên đã là một chuyện không thể rồi
Bàn tay và hai khớp chân cố gắng chống đỡ đứng dậy lao tới, cô không khóc, cô không muốn khóc, Lăng ca đã từng hi vọng rằng cô sẽ sống thật tốt, cô nhất định không được khóc trước những kẻ khốn nạn này
“ Rắc rắc”
Âm thanh của những khớp xương đang nứt vỡ, Bạch Lan lại một lần nữa mất đi thăng bằng ngã xuống, nỗi đau mà cô nhận lấy thậm chí không hề thua kém nỗi đau mà Hoàng Lăng đang phải cảm nhận
Nỗi đau cảm xúc, nỗi đau khi chứng kiến người quan trọng của mình đang đau đớn và chuẩn bị ra đi …
“ Dừng …….. lại ……. bỏ …… anh …. đi …..”
Nhắm chặt hai mắt của mình, anh cảm thấy ấm lòng, anh cảm thấy đau khổ, Hoàng Lăng đang cảm thấy ngọt đắng chan đầy trong trái tim mình
Cuối cùng thì trong cuộc đời của bản thân, rốt cuộc đã có một người quan tâm anh một cách thật lòng, quan tâm anh đến không cần đến cả mạng sống của mình, nhưng người đấy lại đang phải chịu đựng nỗi đau khổ mà cô đáng lý không nên nhận ở độ tuổi này , anh không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa
Bạch Lan, đứa bé đó mới có sáu bảy tuổi, vậy mà lại bị đối xử một cách tàn bạo như vậy, anh muốn ôm cô ấy vào lòng và bảo vệ cô khỏi những đau đớn tàn bạo của thế giới xa lạ kia
“ Tiểu Lan, con có nghe lời mẹ không …”
Những lời nói của người đàn bà vô tình, phu nhân của gia tộc Bạch gia đang vang lên một cách chậm rãi, bà không hề vội vã cũng như quan tâm về sự cố gắng của con gái mình
Con gái ? không hề, con bé đó từ khi sinh ra vốn dĩ đã không phải là con gái bà rồi, nó chỉ là thứ công cụ để bà có thể đứng vững tại đây thôi
Rồi một lúc nào đó bà sẽ mang thai một đứa con trai khác của Bạch Dạ Minh, đến khi đó mà sẽ tự tay giết chết con yêu nghiệt đáng ghét này, nó chính là nỗi ghê rợn của bà, nếu không phải là vì bám lấy gia tộc Bạch gia thì khi bà sinh nó ra đã sớm chết con nhỏ này rồi
“ Con ….”
Đứng dậy một cách gắng gượng, nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười tự tin của bà ta, Vũ Khương Hình, bà ta đang nghĩ rằng cô sẽ lại một lần nữa như con chim nhỏ khép đôi cánh mình lại tự chui vào trong ngôi tù của bà ta dựng lên ư ?
Vẻ đẹp quý phái đó, khuôn mặt yêu dị và sự ân cần méo mó của đối phương làm cô cảm thấy thật buồn nôn, thật may vì cô sinh ra mà không thừa hưởng bất cứ thứ gì từ người bà ta, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã không thừa kế những thứ dơ bẩn đó từ người đàn bà này ….
“ Sẽ không … trở thành … con chim … bị trói buộc vào trong bàn tay của bà nữa đâu, ta là … BẠCH LAN … VÀ NGƯỜI THÂN CỦA TA CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI ANH TRAI DUY NHẤT MÀ THÔI
LĂNG CA, Chí ít ,… trước khi chết hãy để em được ở bên cạnh anh, ở bên cạnh, để em kết thúc sinh mệnh của hai chúng ta !”
Một mạch chạy không dừng lại, cô lao tới bất chấp những lưỡi giáo và thanh kiếm của đám người hầu, bọn chúng chỉa vào cô mà không hề coi Bạch Lan như là tiểu chủ nhân của gia tộc này
“ Xoẹt ! xoẹt ! xoẹt !”
Những vết đâm sắc bén cứa vào người cô, máu toạc ra và mùi huyết tinh đang tràn ngập trước sân nhà tươi đẹp này, Bạch Lan bị thương thật nặng nhưng cô vẫn cười phá ra một cách sung sướng
Cười lên vì đã nói được những lời từ tận đáy lòng của mình, vì ít nhất ở trong tư tưởng của cô, Bạch Lan cô đã trưởng thành rồi, cô đã độc lập và trở thành một người đáng tự hào trong lòng anh ấy
“ Khốn kiếp, bắt lấy con nha đầu đó lại đây”
Nổi giận như điên khùng, Vũ Khương Hình gào lên ra lệnh cho đám kẻ hầu chĩa vũ khí vào người con gái mình, bà muốn bắt lấy cô và nhốt nó lại trong bàn tay mình
Con nhỏ này chính là thứ duy nhất để bà có quan hệ với Bạch gia, không thể để nó phản bội, chết tiệt, đáng lý ra bà phải giết chết thằng nhóc đó trước khi con bé này bắt đầu nảy sinh tình cảm chứ
“ Phu nhân, nhưng mà. …”
“ Không nhưng nhị gì cả, con nhỏ đó không phải là một đứa con nít ngu ngốc nữa, nó là con quái vật, một con quái vật đấy
Con nhỏ đó không phải là con gái ta, vậy nên hãy nhanh chóng dùng vũ lực, dùng mọi cách bắt con nhỏ đó lại, nhanh lên”
Gào lên không thèm quan tâm đến sỉ diện, sỉ diện là gì cơ chứ, vốn dĩ bám víu lấy cái thân phận ở gia tộc này bà đã chẳng còn chút sỉ diện nào rồi
Đám kẻ hầu nghe lệnh lập tức tấn công, nếu như bọn chúng không làm thì cũng sẽ bị mụ điên này giết ở đây, dù sao thì chết trước hay chết sau cũng không còn quan trọng nữa, bọn họ vốn dĩ cũng chẳng ưa gì con bé này
“ Tiểu thư, mau trở lại bên này”
“ Nếu như ngài không trở về, bọn này buộc phải sử dụng vũ lực đấy”
Những lời đe dọa làm cho Bạch Lan không khỏi cảm thấy buồn cười, sống đến lúc này, bọn họ còn nghĩ rằng cô sợ những thứ này sao
Nếu như bọn họ thật sự dám giết, vậy thì giết đi, cô Bạch Lan cũng không còn thiết sống nữa, cuộc đời này quá đau khổ rồi, kể cả cô lẫn anh ta
“ Lăng ca, chúng ta sẽ kết thúc ở đây chứ”
Nhìn vào người con trai đau đớn trước mặt mình, cô phẫn nộ và muốn giết hết tất cả mọi thứ, nhưng cô lại bất lực và không thể làm được bất cứ điều gì
Chẳng phải cái chết chính là con đường giải thoát nhanh nhất và êm đẹp nhất cho cả hai sao, bọn họ đã quá mệt mỏi với cuộc đời này rồi
“ Phọt ! Phọt ! Phọt !”
“ XOẸT ! XOẸT ! XOẸT !”
Những lưỡi kiếm , lưỡi đao đang đâm qua cơ thể, nhưng ngạc nhiên thay Bạch Lan không cảm thấy bất cứ nổi đau nào đến cả, thế mà tại sao máu tươi đỏ rực như màu mắt cô lại văng lên một cách tung tóe
Làm thế nào mà, những lưỡi kiếm này không đâm vào cô cơ chứ …
“ Tiểu Lan … em không được chết”
Thân hình yếu đuối của Hoàng Lăng bị xuyên qua bởi muôn vàn lưỡi dao bén nhọn, anh không phải là thần cũng chả phải quỷ, anh chỉ là một con người nhỏ yếu và bình thường đến không thể bình thường hơn
Bị đâm xuyên và phá thủng cả phần bụng của mình như thế này, … ha ha,… chắc là … anh sắp chết rồi nhỉ ? nhưng mà … anh cảm thấy cái chết của mình không hề vô nghĩa
Có thể là do bản thân ích kỷ mà thôi, bất quá anh đã luôn từng muốn một lần làm người hùng , được bảo vệ người quan trọng với mình, bằng chính sức lực nhỏ bé
“ Hứa với anh nhé, làm ơn, em tốt bụng và tuyệt vời hơn chính bản thân em nghĩ rất nhiều
Một người như em, xứng đáng để được nhận nhiều thứ hơn, hãy nhẫn nhịn và tiếp tục sống, bất quá hãy sống với tư cách là em gái của anh, em gái của kẻ ngu ngốc này
Rồi một ngày nào đó em sẽ tìm thấy một gia đình sẵn sàng chấp nhận bản thân em, bất kẻ em có là cái gì, anh tin chắc là như vậy ….”
“ Không ….”
“ Tiểu …. Lan ….”
“ Không … Lăng ca …”
“ Đôi mắt màu đỏ của em … rất là xinh đẹp, nó không giống như là … màu mắt của Bạch Dạ Minh, … mà đó là đôi mắt, của riêng em …. Nó thật sự rất là xinh đẹp, như là một thiên sứ đang tới cứu rỗi anh vậy”
Những lời nói không còn ra thành lời, rõ ràng là anh đã đau đến vậy, nhưng tại sao anh lại có thể tiếp tục nhìn em ấy nhỉ ?
À ,… phải rồi, anh chỉ là … muốn được làm điều này với em lần cuối mà thôi, nguyện vọng mà bản thân chưa từng được làm một lần nào, bây giờ … anh không còn hối tiếc nữa
“ Em gái của anh, sống tốt nhé ….”
Ôm chầm lấy cơ thể luôn bị người xa cách của Bạch Lan, anh xoa đầu đối phương thật nhẹ nhàng, thật trìu mến
Chịu đựng cơ thể đang dần tan chảy bởi vì chất độc, trước khi biến mất khỏi thế gian này, anh nhìn cô và nở nụ cười thật tươi từ biệt tất cả, ở tại thế giới bên kia, anh sẽ luôn dõi theo và bảo vệ em
“ KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG”
“ KHÔNGGGGGGGGGG …”
“ Không được … không được mà. …”
“ Ích kỷ … Lăng ca …. Anh thật là ích kỷ .. OAAAAAAAAAAAA”
“ AAAAAAAAAAAAAA ….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!