Khảo Cổ Sư
Thoát linh ngưng băng
Chương 5 Thoát linh ngưng băng
Hôm nay là ngày cuối cùng trong hai tháng huấn luyện điên cuồng, có thể nói là đối với đại đa số các học viên khác trong thời gian qua không một ai còn có đủ tinh lực để tu luyện tu vi cả
Thiên Tâm từ sớm đã xin phép lão sư cho cậu được nghĩ ngày hôm nay, dù sao thì thời gian một tuần để tập làm quen với thể lực mới cũng sắp tới, Thế Vinh cũng không mấy ép buộc các học viên
Lục đ-c tại một góc trong phòng, đứng ở phía xa đang thay đồ chuẩn bị tới lớp Văn Nam có chút tò mò nhìn về Thiên Tâm hỏi
“ Hôm nay cậu tính làm gì ?”
“ Đột phá, không phải đã nói chúng ta sẽ đấu tập sao , tất nhiên là tớ sẽ không để giữa chúng ta cách một đại cảnh giới rồi, nếu không thì tớ sẽ thua rất thê thảm a !”
Không thèm quay đầu lại, anh tiếp tục chuẩn bị những dụng cụ mình cần để đột phá, sau khi làm xong tất cả thì Thiên Tâm nhảy lên giường ngồi xuống bắt đầu tu luyện
Tháo bỏ cái vòng tay khóa linh lực và ma lực của mình ra, cả đất trời bổng chốc trở nên thay đổi hoàn toàn, quả nhiên bài luyện tập của Thế Vinh cũng có mục đích của nó
Linh lực mà bọn họ luôn tu luyện giống như một cái máy tăng cường và nhân sức mạnh của người sở hữu lên một số X lần ban đầu, nói cách khác nếu thực lực vốn có của cậu càng mạnh thì khi được tăng lên sẽ càng khủng hơn
Khí tức của Văn Nam ở trong mắt của Thiên Tâm trở nên rõ ràng hơn, bình thường lúc trước dù hai người luôn ở cùng một phòng nhưng anh không thể cảm nhận được điều gì, nhưng bây giờ anh có thể thấy
Một ngọn lửa hung tàn và ngông cuồng, nó kinh khủng và hoang dã theo một chiều hướng trái chiều với ngọn Thánh hỏa của Lâm Vũ, cả hai đều sở hữu một ngọn lửa quỷ dị có thể đốt cháy đối thủ của mình không thương tiếc
Tuy nhiên giữa hai người bọn họ vẫn còn một thứ gì đó khác biệt, nó là cái gì nhỉ … giống như một sợi dây xiềng xích khóa cổ ngọn tà ngục chi hỏa của Văn Nam khiến cậu ta có thể điều khiển ..
“ Vậy tớ đi trước, ngày mai gặp lại ở chỗ Ma lão đầu ha !”
Vẫy tay mở cừa phòng rời đi, biết chắc là mình sẽ không nhận được phản ứng nào nên Văn Nam cũng không có nén lại, thoát ra khỏi căn phòng của bản thân, anh nhanh chóng đi tới lớp học của mình
Thế Vinh lão sư và các bạn học khác đều đã xuất hiện trước ở đó, ngày hôm nay là ngày cuối cùng, mọi người chủ yếu đến để tháo cái vòng khóa năng lực này lại và thử lực lượng thuần túy của mình sau nhiều ngày gồng gánh
Trong khi tất cả mọi người đang háo hức ở trong lớp, Thiên Tâm lại bình tĩnh ngồi im lặng trong phòng, trước hết là cậu điều chỉnh lại toàn bộ nhịp tim, hơi thở và suy nghĩ của mình trở về bình thường
Áp suất, động lực, yếu tố ngoại cảnh, chất xúc tác,… bất kể những thứ gì có liên quan đều được Thiên Tâm ghi vào trong trí nhớ, nơi này không phải là một khu rừng rậm có nhiều cây cối vậy nên sẽ không có những điều kiện thuận lợi nhất cho bản thân mà cậu phải tự tạo ra
“ Ngưng tụ”
Hít một hơi thật sâu, trong cơ thể bé nhỏ của Thiên Tâm bắt đầu vận động một nguồn linh lực đang chạy theo một chiều nhất định, từ vô số các mao mạch nhỏ, chúng đâm vào và thông với các tĩnh mạch và động mạch
Tất cả hòa lại làm một theo chu kỳ tuần hoàn đi lên rồi lại đi xuống, sau đó tất cả được nén lại thành một khối năng lượng cực kỳ thuần khiết ở phía dưới đan điền, hóa thành một lưỡi giáo để chuẩn bị vượt rào
“ Hình dung”
Suy nghĩ về hình ảnh thứ vũ khí mà bản thân muốn sử dụng để đốt phá gông xích này một cách triệt để và một lần là thành công, bình cảnh của tầng Kiếm linh giống như là một bước tường thành được xây dựng bởi sắt thép kiên cố
Nếu như dùng thương thì không ổn, dùng búa thì có thể đánh ra với sức mạnh cao hơn, bất quá thân thể của Thiên Tâm không chứa đựng được một lượng lớn linh lực như vậy, một tấm khiên thì càng không…
Cung tên, Nỏ, Dao găm, lần lượt những vũ khí xuất hiện qua đầu của cậu, bất quá chỉ có hình tượng của một thanh kiếm là khiến Thiên Tâm chú ý nhất, thon dài và hữu lực, không phải quá mức đồ sộ nhưng lại dễ tập trung một điểm
Toàn thân được phủ bằng màu xanh của băng tuyết, với trái tím được kết cấu bởi Băng hà, một thần thông của thú tộc giúp cho cơ thể có thể hóa thành nguyên tố, không quá khó để anh tạo ra một thanh kiếm bằng băng phiên bản thu nhỏ trong người
“ Thiên Băng”
Cái tên thân thuộc mà anh đặt cho thanh kiếm của mình, ngay khi Thiên Tâm vừa cất tiếng gọi tên thì lập tức nó đáp trả anh bằng sự hân hoan và lòng hiếu chiến, nó có vẻ rất muốn cùng bản thân vượt qua rào cản này
Vỏ kiếm rung lên trong giây lát, một thanh kiếm không cần người điều khiển tự động thoát ra bay lên hạ xuống trên đùi của anh
Nếu như Văn Nam mà ở lại trong phòng thì chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên trước hiện tượng này, hiện tượng vũ khí xuất hiện linh hồn
Cộng hưởng giữa sự đột phá Kiếm linh và một thanh kiếm có sẵn một ý thức ban đầu sẽ tạo ra một linh hồn thật sự kết nối giữa cả hai người, nếu như thành công thì thanh kiếm Thiên Băng này sẽ thật sự trở thành một bộ phận gắn liền của anh
“ Tích lũy”
Mở hé dần mắt ra, trước mặt là ba chai thuốc được đặt sẵn, thứ đáng để quan tâm chính là bình thuốc ở giữa, với một màu sắc xanh dương thật nhạt tỏa đầy hàn khí, từ khi lấy được thần thông và kiếm kỹ của mình
Thiên Tâm đã dần dần mơ hồ hình dung ra loại hình Kiếm sĩ mà mình muốn trở thành trong tương lai, lấy băng nguyên tố làm chủ đạo, dung hợp và kết cấu lại cơ sở bản thân, thậm chí viên Thăng Linh đan lần này anh cũng sử dụng thú hạch của băng hệ quái thú mà luyện ra
Nuốt vào trong người những viên đan dược nhỏ bé, chúng nhanh chóng hòa tan và bắt đầu khuếch tán với tốc độ cao, nội thể của Thiên Tâm xuất hiện những dòng xoáy, anh ngửi thấy mùi của kim loại và bắc cực
Thân hình cơ hồ nhói lại, Thiên Tâm không còn giữ được hình thái thong dong như ban đầu, mồ hôi tuôn chảy nhưng sau khi rơi xuống đất lại hóa thành kết tinh vỡ vụn, nhiệt độ của căn phòng bắt đầu giảm xuống
Hơi lạnh lan tỏa ra khắp nơi, len qua khe cửa mà truyền sang những căn phòng khác khiến mọi người không khỏi run lẫy bẫy lên giường đắp chăn hơ nóng người, tại trung tâm của sự bất thường đó
Cơ thể Thiên Tâm bắt đầu đông tụ lại, thật may mắn là do đã rèn luyện thể chất khá thường xuyên nên anh không còn cảm thấy quá nhiều đau đớn, từng chút một các bộ phận trên người kết lại thành băng
Cả cái giường hoàn toàn đông tụ, một khối băng khổng lồ ở trong phòng ngồi sừng sững ở đấy, mọi thứ cứ diễn ra một cách im lặng mà không ai hề biết, chỉ duy nhất có một thứ đang phát sáng không ngừng
Đó chính là Thiên Băng
Tính từ lúc nhiệt độ thay đổi, một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, … cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống và ánh sáng sở nên âm u tối dần đi, lớp học của Thế Vinh bắt đầu tan rã và các học viên trở về
“ Rắc rắc”
Một âm thanh nhỏ bé xuất hiện ở trong phòng ký túc xá nam, khối băng khổng lồ cuối cùng cũng có dấu hiệu thay đổi sau nhiều tiếng đồng hồ, nó tạo ra một vết nứt rất nhỏ rồi liên tục lan ra với tốc độ cực nhanh
Chỉ tầm sau vài giây thì cả khối băng vỡ vụn, nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, căn phòng được khôi phục như lúc chưa có gì xảy ra, chỉ còn lại duy nhất cậu thanh niên gầy gòm đang ôm lấy thanh kiếm của mình ngủ như chết
“ Về rồi này , có bánh cá nè …”
Mở cửa ra bước vào trong phòng, cái mũi nhạy bén của Văn Nam rất nhanh ngửi thấy mùi của nước và hơi ẩm, tuy đã biến mất nhưng vẫn còn dấu hiệu ở đây
Chẳng lẽ thằng ngốc này rãnh rổi trong lúc đột phá đi dọn lại phòng ?
“ Ôi, đừng có ngủ như chết thế, dậy đi !”
Lại gần lắc lắc thân thể của Thiên Tâm, nhận ra đối phương đang ngủ thật say sưa Văn Nam mới đành bỏ cuộc trở lại giường của mình nhai bánh ngồi chơi một chặp rồi đi tắm
Mọi thứ giống như bình thường, nhưng thực chất là Thiên Tâm đang phải chật vật giao tiếp cùng với thanh kiếm mới sinh ra linh hồn của mình, quá trình đột phá diễn ra cực kỳ hoàn hảo đến nổi Thiên Tâm còn phải bất ngờ
Tất cả là nhờ vào Băng Hà hay sao ?
“ Thiên Băng, nhận ra ta là ai không ?”
“ Anh … trai …..”
“ Tốt, vậy mục tiêu của em là gì ?”
“ Chiến … thắng, đánh bại … kẻ thù …!”
“ Ha ha, vậy, từ giờ mong được chỉ giáo nha !”
“ Ừm, Thiên .. Tâm .. ca !”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!