Thần Điêu quần phương phổ
Tàng Bên Năm Xấu
Hoa Sơn cổ xưng tây nhạc, là một trong năm nhạc nổi tiếng của nước ta, nơi này thế núi hiểm trở, được xưng danh là “Thiên Hạ Kỳ Hiểm Đệ Nhất Sơn”, người bình thường muốn lên Hoa Sơn phải phí một phen kung fu mới xong.
Dương Quá xuất thân phái Cổ Mộ, khinh công cao cường, đối mặt với sơn thế hiểm trở này, hắn cũng không có do dự, trực tiếp đi thẳng lên. Đời trước hắn từng nghe qua đại danh của Hoa Sơn, biết nơi này phong cảnh rất tuyệt con nhà bà vời. Lúc hắn đi học ở Tây An, chỗ đó cách Hoa Sơn cũng không phải xa lắm, nhưng mà cho đến khi hắn bị sét đánh trúng, hắn chưa từng đi Hoa Sơn du lịch qua.
Lần này đến Hoa Sơn, một mặt vì dò sét tung tích của Tiểu Long Nữ, mặt khác là muốn xem xem cái bang ở đây làm cái gì, do vậy hắn cũng không có tâm tình du lãm.
Trên đường đi, quả nhiên gặp không ít ăn mày, đám ăn mày này trên tay đều cầm binh khí, ánh mắt tràn đầy đề phòng, nhất là lúc nhìn thấy võ lâm nhân sĩ càng thêm đề phòng.
Tùy vô thế núi càng ngày càng cao, nhưng tên khất cái cũng từ từ ít đi, nhưng mà những khất cái này đều có võ công tinh thâm, bọn họ nhìn thấy một mình Dương Quá đi lên núi, đều tràn đầy sự đề phòng nhìn hắn, Dương Quá cũng mặc kệ, cứ tiếp tục cuốc bộ đi lên.
dần dần tiếp cận đỉnh Hoa Sơn, lúc này trên trời lớt phớt tuyết rơi, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Dương Quá thấy phía xa xa có một ngôi miếu cổ, lập tức hướng ngôi miếu cổ mà bước đi, chuẩn bị đến đó nghỉ ngơi một lúc.
Miếu cổ xung quanh không có lấy một tên khất cái, Dương Quá có chút buồn chán. Đến miếu cổ càng ngày càng gần, từ từ truyền đến tiếng đánh nhau leng keng, Dương Quá trong lòng giật mình, rón rén nhẹ nhàng chạy lại gần miếu cổ.
Nhìn vô, trong miếu có khoảng mười gã khất cái, Dương Quá giờ mới hiểu tại sao xung quanh miếu cổ không có lấy một tên Khất cái, thì ra dúc hết vô trong miếu, chỉ là không biết bọn họ đang cùng ai đánh nhau, Dương Quá lập tức không dám làm kinh động người trong miếu, len lén trốn ở một góc xem kịch hay.
Chỉ thấy hơn 10 tên khất cái này vây thành một vòng, trong đó có một lão cái tóc hoa dâm, nhìn giống như đầu lĩnh của khất cái. Dương Quá hơi liếc qua một cái, liền hiểu hơn mười tên khất cái này đều là hạng có võ công cao cường, nhất là lão cái tóc hoa dâm, nhìn bước đi của hắn, bàn chân kung fu nhất định không tệ.
Bị đám khất cái vây ở giữa là năm thằng giặc xấu, năm thằng này lớn tuổi nhất cũng là ba mươi đổ lại, thằng nào mặt cũng rất hung hãn, bọn chúng ăn mặc quái dị, không giống là người trung nguyên, ngược lại có chút giống người Mông Cổ.
Dương Quá không dám phát ra tiếng động gì, chỉ là ngưng thần quan sát đám người này tranh đấu, chợt nghe lão cái đó nói:
– Năm thằng chó, bọn mày bị cái bang bọn tao bao vây rồi, tao khuyên bọn mày nên buông tay chịu trói đê.
Dương Quá giờ mới hiểu năm thằng đó là năm thằng củ chuối trong truyện của Kim Dung, năm thằng đó trong sách lão Dung rất sớm đã xuất hiện, bọn chúng là đồ tôn của Kim Luân Pháp Vương, vì làm ác đa đoan, sau đó bị Hồng Thất Công đuổi giết, cuối cùng bị nội lực của hai vị cao thủ Hồng Thất Công và Âu Dương Phong làm cho bị thương, kinh mạch đứt đoạn, võ công bị phế.
Chỉ nghe thằng lớn tuổi nhất trong năm thằng nói:
– Ka ka, tao tưởng lão bất tử Hồng Thất Công đến chứ, chỉ dựa vô mấy thằng chó ghẻ bọn bay cũng là đối thủ của huynh đệ tao sao?
Sau khi nói xong, thằng đó ra hiệu cho mấy sư đệ của mình, năm người cùng ra tay, trong khoảnh khắc đã cùng đám khất cái đánh nhau túi bụi.
Lão cái đó vừa đón đỡ vừa ngoác miệng ra chửi:
– Đồ vô sỉ, dám đánh lén.
Nói xong dơ cẳng lên, hướng đại xấu tống qua.
Lão cái này người nghiêng ra sau chân hướng trước mãnh liệt đạp, tư thế này có chút giống kiếp trước của Dương Quá từng xem qua bộ điện ảnh bên trong có chiêu “Phật Sơn Vô Ảnh Cước”, chân hắn tốc độ cực nhanh, đại xấu trong lúc hoang loạn chỉ có thể vắt chéo tay trước ngực đón đỡ, “bụp bụp bụp” sau vài tiếng kêu, lão cái rơi xuống đất, miệng đại xấu nôn ra một ngụm máu tươi, phẫn nộ kêu lên một tiếng, cầm thanh đại đao hướng lão cái xông đến.
Bên này lão cái đánh cho đại xấu nôn ra máu, nhưng bên kia những tên khất cái khác thì không xong rồi, chỉ thấy bốn xấu còn lại lưng dựa vô lưng, triển khai một lộ liên thủ công kích chiêu thức, bọn họ hai người phòng hộ hai người tấn công, liền đánh cho mười tên khất cái còn lại liên tục giật lùi về sau.
Đại xấu bên đó thấy không phải là đối thủ của lão cái, liền chạy vô cùng 4 xấu, năm người hợp lại cùng với đám khất cái đánh lên.
Thì ra trong đám khất cái có mỗi lão cái đó có võ công trội hơn hẳn, nhưng người khác đều kém hơn rất nhiều, đại dược qua thời gian một khắc đồng hồ, đám đệ tử cái bang này hoặc chết hoặc thương, ngoài lão cái đó ra, tất cả đều nằm bẹp trên mặt đất.
Năm xấu he he tà cười một tiếng, đem lão cái bao vây vô giữa. Mặc dù lão cái lâm vô tình cảnh nguy hiểm, nhưng trên mặt không có cảm xúc của sự sợ hãi, chỉ là hung hăng nhổ ra một bãi đờm, đại xấu né tránh không kịp, bị cục đờm nhổ lên mặt, do xấu hổ, năm người lập tức vây công lão cái.
Công phu trên chân của lão cái này quả thiệt bất phàm, hắn dựa vô đôi chân cùng năm xấu không ngừng đánh đấu, cơ hô thân thể không hề chạm đất, bây giờ trong miếu cổ toàn là tiếng “bụp bụp bịch bịch”.
Lão cái một mình chiến năm, kính nhiên không xuống thế hạ phong, trong năm xấu có hai người đều bị thương nhẹ, nhưng mà bọn chúng cực kỳ hung hãn, sau khi thụ thương càng thêm liều mạng, cơ hồ không thèm tránh né công kích của lão cái, còn ô hô gào thét xông lên.
Lão cái đó cũng không ngờ năm xấu này lại hung hãn như vậy, dần dần có vể địch không nổi, nhưng hắn là anh hùng nhân vật, quyết không thể bỏ lại đám đệ tử cái bang mà rời đi, lập tức dùng hết toàn lực ứng phó.
Dương Quá xem đến đây biết rằng đã đến lúc mình ra tay, từ sách hắn biết tàng bên năm xấu này tuyệt đối không phải là đồ tốt lành gì, bọn họ tạo nghiệp rất nhiều, nếu không Hồng Thất Công cũng sẽ không đuổi giết bọn chúng.
Lập tức nghe Dương Quá nhè nhẹ ho lên một tiếng, nói:
– Đậu móa, được lắm, năm người ức hiếp mọt lão già, tao không thể tiếp tục đứng nhìn nữa rồi.
Nói xong từ chỗ ẩn thân đi ra.
Sáu người đang đánh nhau đều giật mình, nhìn thấy trong góc miếu cổ đứng ra một thiếu niên, mọi người có chút kinh ngạc, không biết thiếu niên này đến miếu cổ từ lúc nào.
Lão cái nhìn Dương Quá, trong lòng nóng nảy nói:
– Người thiếu niên, ngươi mau rời khỏi đây đi, năm xấu này đều là hung tàn thành tánh, lão đây tạm thời có thể giữ chúng lại, đợi lúc nữa thì không xong đâu!
Năm xấu thấy chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai tuổi, trong lòng cũng không thèm để ý, âm thầm quyết định thu thập lão khất cái này xong rồi đối phó với thiếu niên đó.
Dương Quá đối với lão khất cái trong lòng sanh hảo cảm, thật không ngờ lão cái đó trong lúc nguy nan quan đầu vẫn nghĩ cho người khác, lập tức triển khai Cửu Cung Bát Quái Bộ hướng năm xấu tấn công.
Cửu Cung Bát Quái Bộ là tuyệt học của phái Cổ Mộ, năm đó Lâm Triều Anh nghiên cứu võ công Toàn Chân Giáo, chuẩn bị đem chiêu số võ công Toàn Chân phá giải. Nhưng mà lúc nàng nhìn thấy Thiên Cang Bắc Đẩu Trận của Toàn Chân Giáo, trong lòng khổ sở suy nghĩ, một mực không có cách gì phá giải, ước chừng qua 3 năm sau, Lâm Triều Anh mới có chủ ý, đó là dựa vô bộ pháp phá giải Thiên Cang Bắc Đẩu Trận. Bộ Cửu Cung Bát Quái Bộ là Lâm Triều Anh lúc đó sáng chế ra, nàng dựa vô nguyên lý Cửu Cung Bát Quái của đạo giáo sáng chế ra bộ pháp huyền ảo dị thường này, có thể nói là thành tựu khinh công cao nhất của phái Cổ Mộ, nếu đối thủ không phải võ công quá cao, có thể dựa vào bộ pháp này mà chiến thắng, nhất là lúc đối mặt với Thiên Cang Bắc Đẩu Trận, công hiệu càng lớn.
Dương Quá chân đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, vận dụng nội lực của Cửu Âm Chân Kinh, dùng ra Thái Cực Quyền, trong nháy mắt đã công đến bên cạnh năm xấu.
Năm xấu cùng lão cái đó không ngờ tốc độ của Dương Quá lại nhanh như vậy, vừa rồi mới chỉ nhìn thấy một thân ảnh, giờ đã đến bên cạnh.
Trong năm xấu, xấu thứ 3 đối mặt với Dương Quá, hắn còn chưa kịp phản ứng, một quyền của Dương Quá đã bụp đánh trung ngực hắn. Đặc điểm của Thái Cực Quyền là trong nhu có cương, lấy nhu chế cương, nhưng đây là loại nhu cương mặt bên ngoài nhu hòa còn bên trong cương kình, hơn xa loại mặt bên ngoài cương cường của cứng rắn.
Ba xấu cảm thấy có một cỗ cự lực ập tới, cỗ lực này tựa như trường giang đại hà, một đợt tiếp một đợt, hắn căn bản không thể tránh né, lập tức chỉ có thể vận nội lực chống đỡ.
Chỉ nghe “rích rắc” một tiếng, xấu thứ 3 bị Dương Quá một quyền đánh cho bay ra ngoài một trượng, xương sườn gãy vài cái, nằm trên đất không còn nhúc nhích, thì ra quyền này của Dương Quá bao hàm nội lực đã đem xấu thứ 3 đánh chết.
Đại xấu cuống quít chạy đến bên cạnh xấu thứ 3, thò tay ra kiểm tra, xấu thứ ba đã die, lập tức trong lòng hoảng loạn, thật không ngờ tự nhiên ở đau chui ra một thiếu niên lợi hại như vậy.
Lão cái cũng là hốc mồm trợn mắt đứng nhìn, quyền này của Dương Quá đã đem toàn bộ người ở đây trấn trụ.
Dương Quá thật không ngờ quyền này của mình lại công hiệu như vậy, kì thật mấy năm gần đây dưới sự tương trợ của giường hàn ngọc nội lực đã là bất phàm, càng huống hồ hắn so với Dương Quá trong sách luyện công càng chăm chỉ, lần trước cùng Lý Mạc Sầu tỷ thí, thực sự là do võ công của Lý Mạc Sầu quá cao, nhưng như vậy Lý Mạc Sầu cùng hắn cũng chỉ kẻ nửa cân người tám lạng.
Còn tàng bên năm xấu cũng chỉ là nhân vật bình thường, bọn chúng căn bản không thể so sánh với danh chấn thiên hạ Xích Luyện Tiên Tử, hơn nữa Dương Quá sử dụng công phu là Cửu Âm cộng với Thái Cực, bọn họ làm sao mà địch nổi.
Còn lại bốn xấu giận dữ rống lên một tiếng, cái chết của tam xấu làm cho hung tánh của bọn chúng kích phát, lập tức bốn người cầm đơn đao hướng Dương Quá bổ tới.
Dương Quá vẫn là vận dụng Thái Cực Quyền kung fu để đối địch, lập tức Dương Quá né qua chiêu này của bốn người, tay ở trên bốn chuôi đao phong nhẹ nhàng đẩy một cái, đã đem kình lực của bốn người hoàn toàn hóa giải, đây chính là phương pháp hóa kình trong Thái Cực Quyền.
Trong Thái Cực Quyền có nhắc đến rất nhiều loại vận kình, có hóa kình, mượn kình, cầm kình, dẫn kình, dán kình, phát kình… vân vân, rất nhiều pháp môn vận dụng nội lực, hóa kình này đơn giản nhất, Dương Quá đã sớm thuần thục, nếu như hắn chân chánh nắm giữ mượn kình của Thái Cực Quyền, thì có thể đạt công hiệu bốn lạng bạt ngàn cân.
Lập tức Dương Quá vừa hóa kình vừa sử dụng phương pháp phát kình trong Thái Cực, bốn xấu cảm thấy nội lực của Dương Quá giống như quả bóng tròn, căn bản không thể hóa giải, ngược lại càng dùng sức công kích địch nhân, địch nhân càng mạnh, trong lòng đều cảm thấy hoảng loạn, bọn họ thật không ngờ trên đời còn có võ học thần kỳ như vậy.
Lão cái đứng một bên không có nhúng tay vô, thiếu niên này võ công quá mạnh, cho dù hắn đi lên cũng không giúp ích gì, cách xa như vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được nội lực của thiếu niên trong nhu có cương, trong lòng mười phần bội phục.
Sau khi trôi qua thời gian nửa nén hương, bốn xấu còn lại đều bị đánh ngã trên đất, không còn sức chiến đấu, Dương Quá mỉm cười, hắn đối với thân thủ của mình bây giờ cực kỳ vừa ý, lập tức hướng lão cái đi tới.
Vẫn còn chưa tiếp cận được lão cái, đột nhiên nghe lão cái kêu lên một tiếng:
– Thiếu hiệp, cẩn thận!
Tại sao lão cái lại kêu lên như vậy, có phải bị người đánh lén hay có chuyện gì xảy ra, mời các bạn đọc chương sau sẽ rõ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!