Thần Điêu quần phương phổ - Chính Nghịch Cửu Âm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
292


Thần Điêu quần phương phổ


Chính Nghịch Cửu Âm



Mấy ngày gần đây, võ công của Dương Quá lại có sự tăng tiến mới, Âu Dương Phong đối với cọ nuôi này rất quan tâm, đem cả tuyệt kũ thành danh là Hà Mô Công cùng với nghịch Cửu Âm Công truyền cho Dương Quá. Âu Dương Phong vốn là cao nhân đương thời, mặc dù điên khùng nhưng võ học tu vi lại không suy thoái.

Hà Mô Công là lúc Âu Dương Phong trẻ tuổi sáng chế ra, Âu Dương Phong đúng là võ học kỳ tài, hắn sáng chế ra Hà Mô Công cương mãnh không dưới Hàng Long Thập Bát Chưởng, Hoa Sơn luận kiếm lần một, Âu Dương Phong bằng vào Hà Mô Công cùng với ngũ tuyệt tỷ thí bảy ngày bảy đêm.

Nghịch Cửu Âm công là do Hoàng Dung muốn lừa Âu Dương Phong, đem kinh mạch Cửu Âm Chân Kinh chuyển nghịch sau đó đưa cho Âu Dương Phong, ai ngờ Âu Dương Phong quá là tài, có thể luyện thành nghịch cửu âm công này, Nghịch Cửu Âm công này thần diệu không dưới Cửu Âm Chân Kinh, mấy năm gần đây võ công của Âu Dương Phong càng ngày càng quái dị, nhưng càng quái dị càng mạnh.

Kiếp trước lúc Dương Quá xem thần điêu tam bộ khúc, thường so sánh Cửu Âm Chân Kinh với Cửu Dương Thần Công, lúc đó còn có một quyển tiểu thuyết là Cửu Âm Cửu Dương, tưởng sau khi đem Cửu Âm Cửu Dương luyện xong, sẽ vô địch thiên hạ. Bây giờ Dương Quá mới biết cách nghĩ đó thật buồn cười vãi đái, Cửu Âm Chân Kinh cùng với Cửu Dương Thần Công là hai võ công hoàn toàn không có liên hệ với nhau, cho dù cùng luyện thành, chỉ là luyện thành hai loại võ học thượng thừa mà thôi.

Còn nghịch Cửu Âm công với Cửu Âm Chân Kinh có tính chất tương phản, là hai loại võ học hoàn toàn điên đảo. Mấy ngày qua Dương Quá nghiên tập đạo gia điển tịch cùng Thái Cực Quyền kinh, hiểu rằng trên thế giới này mọi sự vật đều có âm có dương, có chánh tất có phản, nếu có thể dùng Thái Cực Thần Công đem Cửu Âm Chân Kinh và Nghịch Cửu Âm Công hợp làm một thể, thì sẽ lợi hại hơn hẳn chỉ Cửu Âm Chân Kinh một mình.

Dương Quá trong lòng có cảm ngộ, do vậy mỗi ngày đều nghiên tập Nghịch Cửu Âm Công, đối với Hà Mô Công hắn cũng luyện tập một ít. Sự tị trên thế giới đều có hỗ trợ lẫn nhau, lúc Dương Quá nghiên tập Nghịch Cửu Âm Công, Cửu Âm Chân Kinh và Thái Cực Quyền đều có sự đề cao mới, cái này đều ra ngoài dự liệu của hắn.

Cảm tình của Âu Dương Phong đối với Dương Quá rất sâu nặng, Dương Quá dần dần cũng tiếp nhận người cha bảo tiêu võ công cao cường này. Có một ngày hắn đột nhiên nhớ ra Âu Dương Phong trở nên điên điên khùng khùng như vậy, có một bộ phận là do Nghịch Cửu Âm Công, hắn lập tức đem chân chính Cửu Âm Chân Kinh nói cho Âu Dương Phong.

Sau khi Âu Dương Phong nghe cong Cửu Âm Chân Kinh, liền chìm vào trầm tư, từ đó về sau bệnh của Âu Dương Phong cũng giảm đi rất nhìu. Lúc này Dương Quá lại khuyên hắn không nên lộn ngược đi nữa, Âu Dương Phong không có cự tuyệt.

Hai người đều là người võ công cao cường, đi đường rất nhanh, vài ngày sau, hai người đã đến phụ cận thành nhỏ ở Đại Thắng Quan, còn đi đoạn đường nữa sẽ đến Đại Thắng Quan. Mấy ngày này Dương Quá chủ yếu vẫn là tìm Tiểu Long Nữ, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối gì, mà cbg cũng không tin tức truyền đến, Dương Quá trong lòng rất lo lắng.

Phía trước là Đại Thắng Quan rồi, qd quyết định ở ngôi tiểu thành này nghỉ ngơi, Dương Quá kéo Âu Dương Phong đến một tửu lầu, phía dưới là chỗ ngồi tầm thường. Dương Quá cùng Âu Dương Phong ở lầu một đánh chén, lúc nàu lầu trên truyền đến tiếng ồn ào, qua một lúc, còn có cả tiếng đao kiếm leng keng chạm nhau phát ra, Dương Quá không có tâm tư để ý, cứ từ từ chén cơm.

Sau khi chén xong, Dương Quá chuẩn bị thanh toán rồi đi, đột nhiên phát hiện Âu Dương Phong không còn ở đó, trong lòng kinh hãi, hắn thầm cầu nguyện người cha này không nên gây ra chuyện gì.

Dương Quá đi đến lầu hai, quả nhiên phát hiện Âu Dương Phong đang ở đây, hắn chỉ đứng yên đó, không có gây chuyện gì, Dương Quá mới thở phào một hơi, sau đó từ từ quan sát mấy người ở trên lầu.

Trên lầu đa số là thực khách, nhưng gặp người đánh nhau, trên cơ bản đều chạy mất dép rồi, trên lầu bây giờ ngoài mấy người đang đánh nhau cũng chẳng còn ai nữa. Tiểu nhị của tửu lầu thấy người động đao động thương, cũng không dám khuyên ngăn, chỉ ru rú lú ở một bên.

Dương Quá nhìn vào, thấy có một người quen, người này trên người mặc đạo phục, trông rất thanh tú, tràn ngập linh khí, đây không phải đại đệ tử của Lý Mạc Sầu Hồng Lăng Ba sao?

Hồng Lăng Ba là đệ tử của Lý Mạc Sầu, Dương Quá trước kia đối với người này không quan tâm, nhưng bây giờ Lý Mạc Sầu trở thành vợ mình, Hồng Lăng Ba này cũng trở thành đệ tử vợ mình, tục ngữ nói “yêu phòng cùng ô”, Dương Quá nghĩ sự việc này mình phải quản rồi.Dương Quá lập tức đứng ra hỏi:

– Lăng Ba, sao ngươi lại ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?

Hồng Lăng Ba đang cùng người ta giằng co, phía trước nàng là hai nam một nữ, hai người nam đó một thì chững chạc, một thì tuấn tú, mà nữ kia tướng mạo không thua kém Hồng Lăng Ba, chỉ không được anh khí bộc phát như Hồng Lăng Ba, nhưng lại kiều mỵ hơn nhiều.

Hồng Lăng Ba quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện là Dương Quá, lập tức miệng há hốc ra, một lúc mới nói:

– Sư sư sư thúc, sao người lại ở đây?

Nàng vốn muốn gọi Dương Quá là sư công, nhưng không nói ra miệng được, suy nghĩ một tý vẫn là gọi sư thúc vậy.

Hai nam một nữ đó nghe thấy Hồng Lăng Ba gọi Dương Quá là sư thúc, đều quay đầu lại nhìn. Bọn họ vừa rồi cùng Hồng Lăng Ba còn chưa phân thắng bại, bây giờ trưởng bối sư môn của đối phương đến, vậy khẳng định không phải đối thủ rồi, khi quay đầu lại thấy là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng đều kinh ngạc.

Dương Quá mỉm cười hỏi Hồng Lăng Ba:

– Sao ngươi động thủ với bọn chúng?

Hồng Lăng Ba đem sự việc nói lại cho Dương Quá, thì ra mấy người này vì tranh chỗ ngồi, ba người trước mặt này vô cùng bá đạo, mà Hồng Lăng Ba cũng không lương thiện gì, do vậy lieetn tranh cãi, sau đó còn đánh nhau nữa.

Dương Quá thấy ba người trước mắt đều mặc cẩm bào, mặt phú quý thái độ, trong lòng cũng không muốn gây nhiều phiền phức, do vậy đem Hồng Lăng Ba rời đi.

Người con gái trước mặt đột nhiên nói:

– hư, cũng không xem chúng ta là ai mà giám cùng chúng ta đánh nhau!

Trong giọng nói của người con gái này tràn đầy sự giễu cợt, trong lòng Dương Quá hơi tức giận, vì vậy dừng lại, xoay người nhìn ra chỗ ba người họ, hắn đang chuẩn bị giáo huấn ba người họ một trận.

Ai ngờ còn chưa tiếp cận ba người họ, người thanh niên có vẻ chững chạc đột nhiên nói:

– Ngươi là Dương Quá?

Ngữ khí mười phần kinh ngạc.

Dương Quá dừng lại, không biết ba người họ tại sao biết mình, nghĩ ba người này chắc nhận biết Dương Quá ở trong sách, nhưng không biết ba người này là ai.

Người con gái nghe thấy hai chữ “Dương Quá” lập tức ngây ngẩn cả người, nàng tỷ mỉ quan sát Dương Quá, sau đó kêu lên vui sướng nói:

– Quả nhiên là Dương Quá, tại sao ngươi không ở Chung Nam Sơn tập võ, chạy đến đây làm gì?

Thì ra ba người này một là con gái Quách Tĩnh Quách Phù, một là Quách Tĩnh đệ tử Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho, mấy ngày gần đây, cái bang chuẩn bị ở Lục Gia Trang Đại Thắng Quan cử hành võ lâm đại hội, do vậy Quách Tĩnh và Hoàng Dung sớm chút rời khỏi Đảo Đào Hoa, ba người này cũng theo đến Đại Thắng Quan phụ cận.

Trước mắt Quách Tĩnh Hoàng Dung còn bận nhiều việc, không có thời gian để ý ba người bọn họ, do bậy ba người họ len lén trốn ra ngoài uống rượu, ai hay chữ ngờ lại gặp phải Dương Quá.

Dương Quá trong lúc nhất thời không nhớ ra ba người họ là Quách Phù và đại tiểu võ trong sách, lập tức hỏi:

– Các ngươi là ai?

Hồng Lăng Ba cũng hiếu kỳ nhìn ba người họ, thật không ngờ ba người trẻ tuổi điêu ngoa lại nhận biết sư công.

Quách Phù mặt không vui nói:

– Ngươi không phải ở Trùng Dương Cung luyện đến đầu óc ngớ ngẩn rồi chứ, liền ta cũng không biết!

Nàng từ nhỏ bị Hoàng Dung chiều chuộng quen rồi, đại tiểu võ việc gì cũng nghe theo nàng, Kha Trấn Ác trên đảo đào hoa cũng xem nàng như bảo bối, cho nên Quách Tĩnh cũng không quản được đứa con gái này. Quách Phù tính cách mười phần kiều túng, nàng nói chuyện căn bản không xem cảm thụ của người khác.

Dương Quá trong lòng tức giận, lạnh lùng nói:

– Bọn bay là ai, còn không nói thì tau đi đây!

Nói xong định kéo Hồng Lăng Ba cùng Âu Dương Phong đi.

Quách Phù lập tức cản hắn lại nói:

– Đừng đi, ta là Quách Phù đây, Dương đại ca, ngươi thật không nhớ ra ta?

Thật ra nàng nói như vậy do thói quen thường ngày, không phải nhục mạ Dương Quá.

Lúc này Dương Quá mới biết nàng là Quách Phù trong sách của lão Dung, trước kia lúc mà xem thần điêu, nam nhân Dương Quá ghét nhất là Doãn Chí Bình, nữ nhân mà Dương Quá ghét nhất là Quách Phù, ghét nhưng vẫn lấy nó làm vợ thế mới tài. Thật không ngờ lại gặp cô bé điêu ngoa ở đây, hai thằng kia chắc là Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho huynh đệ rồi.

Sau khi biết người này là Quách Phù, Dương Quá cũng không muốn tiếp tục để ý nàng, lập tức nói:

– Ồ, thì ra Phù muội, anh còn có việc, đi trước nghen!

Lời Dương Quá còn chưa nói xong, Võ Tu Văn đã quát lên:

– Phù muội để mầy gọi hả? Cũng không xem xem mình là ai chứ, là một đệ tử rẻ rách của Toàn Chân Giáo cũng xứng gọi hay sao?

Võ Đôn Nho bên cạnh gật đầu khen phải, hai thằng đó thích Quách Phù đã nhiều năm, hơn nữa hai người họ tự nhận là đệ tử đương thời của đại hiệp Quách Tĩnh.

Dương Quá tức tím ruột tím gan, đang chẩn bị lên dần cho bọn củ chuối đó một trận, lúc này Quách Phù hừ lạnh một tiếng nói:

– Dương đại ca không gọi ta là Phù muội thì gọi là gì, hừ, hai đứa bay đối với Dương đại ca như vậy sao?

Quách Phù lập tức chạy đến, cầm lấy tay Dương Quá, làm rất là thân thiết, Dương Quá mấy lần muốn đem tay Quách Phù chấn bay ra, thật không ngờ Quách Phù lại nắm chặt không chịu buông, Dương Quá cũng không có cách.

Quách Phù tuổi tác bây giờ khoảng 16, trên người có vài chỗ phát dục, nàng lại không biết kiêng kỵ, Dương Quá cảm thấy cánh tay của mình bị bộ ngực đầy đặn của Quách Phù co đi cọ lại, trong lòng dần dần dâng lên dục hỏa, cọ sát thế thì thằng nào chịu được chứ.

Đại tiểu võ thấy Quách Phù đối với Dương Quá thân thiết như vậy, tức đến nỗi trắng bệch mặt ra, nhưng hai người đều thích Quách Phù, do yêu sinh kính, do kính sinh sợ, thường ngày không dám làm cho Quách Phù tức giận, lisc này dù tức đến tóm ruột tím gan, nhưng không có làm ra động tác gì.

Lúc này Hồng Lăng Ba đột nhiên chạy đến, đem tay Quách Phù giựt ra, đồng thời chắp tay nói:

– Quách tiêu thư, thật không ngờ ngươi nhận biết sư thúc ta, đúng là thất kính rôi!

Thì ra Hồng Lăng Ba thấy Dương Quá và Quách Phù thân thiết như vậy, trong lòng cảm thấy không ổn, Dương Quá là nam nhân của sư phụ, hắn sao có thể cùng người con gái khác lôi lôi kéo kéo chứ, Hồng Lăng Ba lập tức đứng giữa hai người họ, để tách hai người họ ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN