Thần Điêu quần phương phổ
Võ thị huynh đệ
Dương Quá vội vàng chạy ra khỏi phòng của Quách Phù, vừa rồi sự dụ dỗ của Quách Phù đối với Dương Quá quả là không nhỏ. Sự việc xuân dược lần trước, haqsn cùng Lý Mạc Sầu, Tiểu Long Nữ phát sinh quan hệ, đó là lần đầu tiên hưởng thụ mùi vị gái, trong lòng cảm thấy rất phê. Mấy tháng qua, hắn cùng Lý Mạc Sầu, Tiểu Long Nữ xa nhau, mỗi ngà chỉ bận tìm Tiểu Long Nữ, không có tâm trạng nghĩ đến việc này, lúc này Quách Phù tự nhiên đến dụ dỗ hắn, hắn cảm thấy máu dê trong người hừng hực bốc lên.
Còn chưa đến gần phòng mình, có hai người cản hắn lại, trong lòng Dương Quá có chút loạn, nên không chú ý đến tiếng bước chân phía trước, lúc này ngẩng đầu lên, thấy là Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho.
Giờ đây hai huynh đệ họ mắt đỏ chót nhìn Dương Quá, giống như muốn xông lên đem hắn sé tan tành ra, Dương Quá dừng lại nói:
– Ê, hai đứa mi muốn làm chi?
Võ thị huynh đệ hai người, Võ Đôn Nho trầm ổn hơn, lúc này nghe Võ Đôn Nho gằn từng chữ nói:
– Dương Quá, mầy vừa trong phòng Phù muội làm cái gì?
Dương Quá hơi giật mình nói:
– Không có gì, chỉ trảm phong một tý thôi.
Lúc này Võ Tu Văn đột nhiên quát lên:
– Fuck, vừa rồi bọn tau nhìn thấy rồi, Phù muội ăn mặc thành như vậy, mầy, mầy rốt cuộc đã làm gì muội ấy?
Giọng của Võ Tu Văn càng ngày càng lớn, rất là tức giận, nói xong nghiến răng ken két.
Thì ra hai thằng này từ nhỏ đã thầm yêu Quách Phù, Quách Phù đối với hai người này cũng bình thường, hai người cũng không có cách, nhưng bọn họ đều nhận Quách Phù sẽ thuộc về một trong hai huynh đệ, chưa từng nghĩ sẽ có người nhúng tay vô.
Hôm nay vô tình gặp được Dương Quá, biểu hiện của Quách Phù mười phần hiếu kỳ, hai huynh đệ họ thấy biểu hiện của Quách Phù như vậy biết được không hay, liền âm thầm lưu tâm thằng Dương Quá.
Sau khi Dương Quá bị Quách Phù gọi đến phòng, Võ thị hai người cũng rón rén đi theo ở bên ngoài, sự veeijc bên trong phòng bọn chúng đương nhiên không biết rồi, nhưng lúc Dương Quá hoảng loạn chạy ra ngoài, cửa phòng mở ra, huynh đệ hai người nhìn thấy Quách Phù ăn mặc như vậy, đều tức tím ruột tí gan ra.
Dương Quá lúc đó bị dục hỏa công tâm, trong lòng hoảng loạn, cũng không để ý có hai người đang đứng đó nhìn, lúc này nghe thấy lời của Võ Tu Văn, mới biết hai huynh đệ họ ở bên ngoài rình trộm.
Trong lòng Dương Quá đối với Quách Phù không có ý gì, vừa rồi tràn đầy dục hỏa là do cơ thể mê người của Quách Phù. Kiếp trước hắn xem Thần Điêu biết được Võ thị huynh đệ là hai thằng ngu, võ công không cao nhưng thích ra oai, Dương Quá đối với người như vậy thường không coi ra gì.
Dương Quá nghĩ bụng hai thằng oát con chùi đít chưa sạch, thì hiểu shit gì, dám ở đây cản đường của tau. Dương Quá tuổi tác so với bọn họ không kém là bao, nhưng hắn xuyên việt mà đến, tâm lý tuổi tác cũng chững chạc hơn, dưới mắt của hắn Võ thị huynh đệ chỉ là trẻ trâu.
Dương Quá lập tức nói:
– Quách Phù tự nó cởi quần áo, tau muốn ngăn lại cũng không được, haiz, ai trách mình mỵ lực quá lợi hại cơ chứ.
Dương Quá lúc này chỉ muốn trêu đùa hai thằng trẻ trâu đó, vì vậy cố ý kích thích kích thích bọn chúng.
Sau khi nghe xong lời của Dương Quá, Võ thị huynh đệ quả nhiên tức nổ đom đóm mắt, liền Võ Đôn Nho thường ngày chững chạc nhất cũng tức giống lên nói:
– Dương Quá, mầy quá đáng lắm rồi đấy.
Dương Quá hi hí cười nói:
– Thế thì sao nào?
Võ thị huynh đệ lúc này không còn nhịn được nữa, thường ngày bọn chúng ỷ vào mình là đệ tử của Quách Tĩnh Hoàng Dung, thường không coi ai ra gì, Dương Quá lại trêu đùa như vậy, bọn chúng quyết định dần cho Dương Quá một trận.
Hai người lập tức không còn nói chuyện nữa, tung chưởng trực tiếp đánh ra chỗ Dương Quá, Dương Quá cười đểu một tiếng.
Võ thị huynh đệ ở Đảo Đào Hoa nhiều năm, có danh sư như Quách Tĩnh, Hoàng Dung dạy bọn chúng, hai người này mặc dù tư chất bình thường, nhưng võ công lúc này cũng bất phàm.
Nhưng Dương Quá kỳ ngộ vô cùng, lúc này võ công chi cao, hơn xa nhất lưu hảo thủ trên giang hồ, đừng nói hai thằng trẻ trâu này, dù là Quách Tĩnh đích thân đến, cũng phải phí một phen sức lực mới thu thập được hắn.
Chỉ thấy Võ Đôn Nho song chưởng tung đến, trực tiếp công đến chỗ Dương Quá, hắn dùng chính là võ công đích truyền của Đảo Đào Hoa Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng. Dương Quá vừa nhìn chưởng pháp này, biết ngay là một loại võ học tinh diệu, lập tức triển khai Cửu Cung Bát Quái Bộ tránh qua.
Võ Tu Văn bên cạnh đưa tay về sau, thò ngón tay trỏ hướng sau lưng Dương Quá điểm tới, tiếng gió rít lên không ngừng, đây chính là Nhất Dương Chỉ vang da thiên hạ của Đoàn thị. Dương Quá nghe thấy chỉ rít gió, trong lòng vừa động, biết ngay không phải Nhất Dương Chỉ mạc chúc, trong lòng càng thêm cẩn thận.
Trong hai huynh đệ một người dùng Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, một người dùng Nhất Dương Chỉ, đều đem tuyệt chiêu của mình dùng ra, muốn chỉ trong vài chiêu chế phục Dương Quá.
Mấy ngày nay Dương Quá nghiên tập đạo gia điển tịch, Thái Cực Quyền kinh, Nghịch Cửu Âm Công, trong lòng có sự cảm ngộ mới, đang muốn thử chiêu với hai thằng trẻ trâu này. Dương Quá chân lập tức đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, hai tay hoặc tung quyền hoặc trình chưởng bắt đầu cùng huynh đệ họ đánh nhau.
Võ thị huynh đệ cang đánh càng kinh hãi, bọn chúng mới đầu chỉ muốn chế phục Dương Quá, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng chưa dùng ra sát chiêu. Nhưng bây giờ dưới sự bức bách của Dương Quá, chiêu thức của hai người càng ngày càng bén nhọn, trong vườn không ngừng truyền đến tiếng chưởng pháp, chỉ phong, dần dần Hồng Lăng Ba, Quách Phù bị tiếng vù vù phạc phạc làm cho tỉnh dậy, chạy ra nhìn ba người đánh nhau, nhưng Âu Dương Phong không có đi ra, không biết hắn đang thẩm du hay làm cái gì.
Quách Phù thấy Võ thị huynh đệ đang cùng Dương Quá đánh nhau, lập tức quát lên:
– Đại Võ ca ca, tiểu Võ ca ca, các anh sao cùng Dương Quá đánh nhau, võ công hắn học ở Trùng Dương Cung khẳng định không được tốt như cha mẹ đã dạy, các ngươi không được khi dễ hắn nghe chưa!
Võ thị huynh đệ trong lòng âm thầm kêu khổ, bây giờ đâu phải bọn chúng khi dễ Dương Quá, rõ ràng là Dương Quá gây khó dễ bọn chúng.
võ công của Dương Quá cao hơn bọn chúng nhiều, lúc này hoàn toàn đem bọn chúng ra thử chiêu, Dương Quá bích chân công phu của bọn chúng đều dùng ra, lập tức chính thức triển khai Thái Cực Quyền.
Chỉ thấy Dương Quá tay trái sau lưng, tay phải nhẹ đưa, dưới chân nhẹ nhàng hết sức tiêu sái. Hắn xuất chưởng mặc dù không nhanh, xem ra không có gì uy lực, hơn nữa hắn chỉ dùng một tay. Võ thị huynh đệ bây giờ khó chịu đến muốn chết, bọn chúng cảm thấy xung quanh có một lực đạo, bọn chúng cảm thấy xung quanh người có từng lớp từng lớp tơ nhện đang dính vô, làm thế nào cũng không thoát ra được, hai người càng đánh càng kinh hãi, lúc này bọn chúng cũng không muốn chế phục Dương Quá nữa, chỉ cần chạy thoát khỏi bức tường lực đạo này là cảm ơn trời đất rồi.
Dương Quá đem nguyên lý thái cực lĩnh ngộ gần đây từng chiêu từng chiêu dùng ra, hắn xuất thủ rất có chừng mực, đảm bảo Võ thị huynh đệ không có bị thụ thương. Ước chừng qua một bữa cơm công phu, Dương Quá mới dừng lại, hắn trong lòng than một hơi, biết được Thái Cực Quyền của mình lại có tinh tiến, Thái Cực Quyền lúc nà có thể cương có thể nhu, vừa rồi khiến cho Võ thị huynh đệ cảm thấy xung quanh như có tơ nhện, Dương Quá dùng ra chính là niêm kình của Thái Cực. Nhưng Dương Quá vẫn còn thở dài, vì Thái Cực giả, Viên Dã, công phu càng cao thâm vòng càng nhỏ, lúc này vòng của hắn còn khá lớn.
Dương Quá không thèm để ý đến Võ thị huynh đệ nữa, lập tức bắt đầu suy nghĩ tiếp Thái Cực, lúc này đột nhiên có một cơ thể xông vào lòng hắn, trên mặt hắn hôn chụt một cái, Dương Quá đại kinh.
Thì ra là Quách Phù! Vừa rồi Dương Quá dùng Thái Cực Quyền chiến thắng Võ thị huynh đệ, hắn vừa thu về quyền kình, Võ thị huynh đệ đều mềm nhũn ngã nằm xuống đất. Quách Phù thấy Dương Quá như vậy, đôi mắt sáng lên, như vậy xông lên hôn Dương Quá một cái.
Sau khi hôn xong, Quách Phù cũng cảm thấy xấu hổ, cũng không thèm để ý Võ thị huynh đệ nữa, hai tay che mặt mà chạy về phòng.
Dương Quá cũng ngây ngốc tại chỗ, kiếp trước hắn xem Thần Điêu rất ghét Quách Phù, vì Quách Phù tính cách kiều túng, làm việc hồ đồ, nhưng hắn không nghĩ tới Quách Phù lại cởi mở như vậy, ở giữa nhiều người như vậy mà giám hôn một một nam nhân, cần biết đây là xã hội phong kiến à nghe.
Dương Quá không biết nên làm như nào, lúc này Hồng Lăng Ba chạy ra, nàng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng lau lau trên mặt Dương Quá, Dương Quá kinh ngạc nhìn Hồng Lăng Ba.
Sau khi Hồng Lăng Ba lau xong mới nói:
– Đem nước dãi của người con gái ác tâm đó lau đi. sư thúc, con thấy chúng ta nên đi thôi, người con gái đó đối với người có lòng không tốt, ả là con gái của Quách Tĩnh Hoàng Dung, chúng ta cũng không làm gì được nàng ta. Chọc không được thì chúng ta tránh đi.
Hồng Lăng Ba nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, nàng thấy Dương Quá đại triển thần uy đánh bại Võ thị huynh đệ, trong lòng đối với vị thiếu niên sư công này rất bội phục, nhưng khi nhìn thấy Quách Phù phi lễ Dương Quá, trong lòng kinh hãi, nàng chỉ nghe nói ban ngày ban mặt nam nhân phi lễ nữ nhân, chưa từng nghe qua nữ nhân trước mặt mọi người phi lễ nam nhân.
Hồng Lăng Ba trong lòng nghĩ trừ khi nữ nhân này bị dồ, vì vậy lập tức kiến nghị Dương Quá rời khỏi người con gái dồ này, Dương Quá đang có ý này, vậy nên gật đàu ngay.
Lập tức trở về phòng, Dương Quá gọi nghĩa phụ Âu Dương Phong, cùng với Hồng Lăng Ba rón rén rời đi. Âu Dương Phong cứ ngồi ngây ở trong phòng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Lúc này Võ thị huynh đệ ngã trên mặt đất, Quách Phù lú trong phòng mình, không.có lưu ts đến ba người, vì vậy Dương Quá, Âu Dương Phong, Hồng Lăng Ba cứ như vậy đi.
Dương Quá kéo tay của Hồng Lăng Ba, hắn cảm thấy không có gì, đây là đồ đệ của vợ mình, là vãn bối của mình, kéo tay có gì đâu. Hồng Lăng Ba mặt đỏ hồng lên, Dương Quá mặc dù bối phận cao, là sư công của mình, nhưng tuổi tác so với Hồng Lăng Ba còn nhỏ chút. Hắn không biết cố kỵ, Hồng Lăng Ba do cố kỵ Lý Mạc Sầu, không dám làm cho Dương Quá tức giận, do vậy mới bị Dương Quá cứ nắm tay mà đi.
Qua rất lâu rất lâu sau Dương Quá mới bỏ tay Hồng Lăng Ba ra, hắn hỏi Hồng Lăng Ba:
– Sư phụ ẻm bây giờ như nào rồi, ẻm có tin tức của nàng không?
Hồng Lăng Ba hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại mới nói:
– Sư phụ để chúng em đi tìm Long sư thúc, nếu có tin tức thì liên hệ với sư phụ, nhưng chúng em đến bây giờ còn chửa có manh mối gì, do vậy không có liên hệ với sư phụ. Sư thúc, ảnh muốn gặp sư phụ không?
Dương Quá không ngờ Hồng Lăng Ba lại hỏi vấn đề này, có cút lúng túng, hắn đang muốn trả lời, Âu Dương Phong bên cạnh đột nhiên rú dài một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!