Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Nam nhân phải có sáu múi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Nam nhân phải có sáu múi.



Sau khi rời khỏi khu rừng, đám người Phục Ân dùng khinh công bay lên đỉnh vách núi. Dù hơi nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, vì bên dưới là một thung lũng không có lối ra. Mất một khoảng thời gian khá dài đoàn người mới lên được đến đỉnh, nhưng bọn họ đâu có ngờ vừa đặt chân lên mặt đất đã bị bao vây.

“Cuối cùng cũng đợi được các ngươi lên.” Một nam nhân mặc cẩm bào màu đen ngồi trên một chiếc ghế được đặt giữa đám thi thể quân đội Lý quốc. Đứng bên cạnh là hai cô nương nhan sắc xinh đẹp, một người cầm quạt, một người bưng trà hầu hạ hắn. Khi đám người Phục Ân xuất hiện, hắn vẫn bình tĩnh thưởng thức chén trà đang bốc khói. Uống xong hắn nhẹ nhàng đặt chén vào khay rồi ngước đôi mắt lươn dài nhìn về phía Phục Ân.

“Thế nào? Bất ngờ không?” Hắn mỉm cười, một nụ cười khiến người khác phải mê đắm. Hắn rất đẹp, đẹp như một mỹ nữ, nhưng khi hắn nói chuyện lại mang một khí thế mạnh mẽ vô cùng.

“Ngươi là ai?” Phục Ân nhanh chóng phục hồi sau phút giây kinh ngạc.

“Chủ nhân ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết chủ nhân ta biết ngươi là được.” Cô gái cầm quạt mở miệng, giọng nói thánh thót nhưng lại mang theo sự khinh thường.

“Vậy các ngươi đến là có mục đích gì?” Phục Ân nhíu mày.

“Chẳng có mục đích gì cả, chúng ta chỉ đang buồn chán, muốn đánh một trận mà thôi, ha ha ha.” Tiếng cười của ả vang lên khiến tất cả mọi người không khỏi rùng mình. Trên đời lại có người cười quái dị như vậy sao?

“Phục tướng quân, ngài nói nhiều làm gì, chắc chắn bọn họ không có ý tốt, chúng ta liên thủ đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá đi.” Tây Lĩnh Phong không nhịn được lên tiếng.

“Thích Tiên Cơ, ý ngài thế nào?” Phục Ân không đáp lại Tây Lĩnh Phong mà trực tiếp quay sang hỏi Thích Tiên Cơ.

“Nhìn trận thế họ bày ra, chắc chắn không tránh khỏi một trận tử chiến rồi.” Thích Tiên Cơ không khỏi thở dài.

“Vậy công chúa giao cho ngài”, nói rồi Phục Ân đặt Ngọc Chân từ trên lưng đứng xuống đất, Thích Tiên Cơ đưa tay đỡ lấy. Ngay sau đó Phục Ân quay người về phía 50 quân lính của mình hô to “Bày trận tam giác”. Tiếng hô vừa dứt, đám quân của Phục Ân nháy mắt đã xếp thành hình tam giác. Phục Ân lại hô to “tấn công”.

Đoàn quân giữ vững đội hình lao vào phá vỡ vòng vây của kẻ địch, thế nhưng nhìn bọn họ có 20 người nhưng lại tuyệt đối đều là cao thủ bậc nhất. Quân của Phục Ân từng người từng người ngã xuống. Phục Ân vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên trong đời hắn đấu với một số lượng lớn cao thủ như vậy.

Tây Lĩnh Phong cắn vành môi, sắc mặt tái nhợt, hắn vừa đưa tay đỡ chiêu vừa nghĩ: “Làm sao mà tất cả đều là cao thủ vậy? Ai trong số bọn họ cũng đều không tầm thường”. Hắn là một cao thủ chưa bại trong trận đấu nào cả, thế nhưng bây giờ một người trong số bọn họ cũng khiến hắn chật vật như vậy thì hôm nay làm sao có thể toàn mạng trở về. Liếc nhìn Vân Thiện Nguyên thấy hắn ta vẫn đứng ung dung ngoài cuộc thì hắn tức giận không thôi. Nếu biết vậy hắn cũng không tham gia vào trận chiến, những kẻ này dường như chỉ muốn đánh một trận với Phục Ân mà thôi. (@Hằng: Phong ca trước giờ đều đánh với đám người võ công kém hơn mình nên anh tự xưng mình là cao thủ ^_^)

Lúc này trận chiến đang diễn ra quyết liệt, nam nhân mặc cẩm bào màu đen vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, ánh mắt nhìn trận chiến đang diễn ra như đang xem một vở kịch. Hắn cầm chén trà đã cạn, bóp một cái liền thành tro bụi… “Y Ban, Tuyết Thần, ta nhìn chán rồi, kết thúc đi.”

“Dạ, chủ nhân” dứt lời, hai cô gái hầu hạ bên người hắn đã biết mất. Sau đó một cơn gió cuốn theo cát bụi tiến vào trong trận địa. Cô gái bưng trà tên Y Ban bay về phía Thích Tiên Cơ, tốc độ không nhanh không chậm, đủ cho tất cả mọi người nhìn thấy. Đám người Phục Ân lúc này đang bị cơn gió lạ cuốn lấy, không thể thoát ra giúp Thích Tiên Cơ. Hắn vẫn tin rằng Thích Tiên Cơ đủ khả năng đánh bại Y Ban.

Vân Thiện Nguyên nhếch môi cười lạnh, nghe đồn Thích Tiên Cơ là một đại sư thuộc phái Thần khí. Ông ta luyện thành công Hỏa khí công, ít có người địch nổi ông ta. Vậy mà cô gái kia lại dám lấy ông ta làm mục tiêu, vậy có được coi là tự tin thái quá không?

Thích Tiên Cơ nhìn Y Ban đang sắp tới gần, ông hơi nhíu mày, vì sao ông lại cảm thấy luồng khí quen thuộc đó. Thích Tiên Cơ không kịp suy nghĩ nhiều vì lúc này Y Ban đã vung một kiếm về phía ông, tốc độ nhanh không kể nổi. Trước tốc độ của đối phương, Thích Tiên Cơ nào dám khinh địch, ông tay trái ôm Ngọc Chân, tay phải dùng lực vận khí, từ đó xuất hiện những đốm lửa bay vút về phía Y Ban. Nào ngờ đốm lửa đang bay giữa chừng thì Y Bạn vẫy nhẹ tay một cái, tất cả đốm lửa liền quay ngược trở lại, bay thẳng về phía Thích Tiên Cơ. Ông tung người vọt lên cao, tránh những đốm lửa kia, sau đó ông định nhảy xuống một khoảng trống, nhưng ông kinh hãi khi thấy bên dưới là những ngọn lửa nhọn hoắt như bàn đinh.

“Sao có thể?” Làm sao cô ta lại biết dùng chiêu thiên la địa võng của hỏa khí công. Thích Tiên Cơ đánh một chưởng xuống dưới, những tưởng như vậy sẽ làm tắt ngọn lửa, nhưng không ngờ nó không những không tắt mà còn cháy to hơn.

“Cô…cô…” Thích Tiên Cơ lắp bắp kinh hãi, ông dùng 10 năm mới luyện đến cấp 5, sau đó bị thương ở tay không thể luyện lên được nữa., Không ngờ một cô gái tuổi mới đôi mươi đã luyện đến cấp 7.

Y Bạn thấy Thích Tiên Cơ ngỡ ngàng thì mỉm cười thỏa mãn, tay phất một cái rồi lại một cái. Những ngọn lửa to và dài bay thẳng về phía Thích Tiên Cơ, nhanh như tia chớp. Ông xoay người trên không trung tránh những ngọn lửa đó, vì mang một người bên mình nên tốc độ của ông không được nhanh. Lúc ông đang loay hoay thì một ngọn lửa lớn bay từ phía sau lưng ông đến. Thích Tiên Cơ hẳn là không biết, Vân Thiện Nguyên nhìn thấy bất giác hét lên “cẩn thận sau lưng.” Thích Tiên Cơ nghe vậy liền quay người né tránh ngọn lửa này. Nhưng dù có nhanh đến mức nào ông cũng không thể nhanh bằng tốc độ di chuyển của ngọn lửa. Chỉ nghe “vi vi” một cái, ngọn lửa sượt qua cánh tay trái của ông. Bả vai run run, cánh tay bị thương không đủ sức giữ chặt Ngọc Chân. Y Ban cười nhẹ một tiếng, bỗng chốc cả người cô biết thành lửa lao về phía Thích Tiên Cơ. Ngọc Chân bị ngọn lửa bao bọc, cướp khỏi tay Thích Tiên Cơ. Sau đó, Y Ban như một cơn gió bay về phía chủ nhân của mình, trên tay còn ôm Ngọc Chân công chúa.

Nam nhân đó thấy Y Ban, khuôn mặt hắn vẫn không chút biểu tình, chỉ nghe thấy hắn mở miệng nói một chữ “đi”. Sau đó có bốn người dùng khinh công vác kiệu từ xa đến. Hắn tung người nhảy lên kiệu, Y Ban ôm Ngọc Chân cũng vào theo. Chiếc kiệu kiểu dáng xa hoa thoáng cái biến mất trong bầu trời rộng lớn. Nhóm người đang đánh với đội quân Phục Ân cũng rút lui ngay sau đó. Trận chiến kết thúc, tất cả đều mệt bở hơi tai, kẻ bị thương, người thì chết. Bọn họ thật thất bại thảm hại, công chúa bị bắt đi, là đánh nhau mà ngay cả boss cuối cũng chưa chạm vào. Thật là khiến người ta tức sôi gan lộn ruột.

Vân Thiện Nguyên cuối cùng cũng nhận thức được, thì ra mục tiêu của bọn người kia chính là công chúa Ngọc Chân. Xem ra đám người bọn họ bị chúng lừa gạt chơi đùa đến mức không lý trí mà tin vào lời bọn chúng. Cái gì mà buồn chán, chỉ muốn đánh một trận à, haha bọn chúng cũng thật biết nói dối.

Nhìn Thích Tiên Cơ phờ phạc như người mất hồn, hắn tặc lưỡi. Xem đi, một vị đại sư nổi tiếng cũng chỉ đến thế thôi. Rồi hắn lại nhìn Phục Ân đang loay hoay chỉ huy những quân lính còn sống đem thi thể của đồng đội đi chôn. Một vị tướng lẫy lừng cũng chỉ đến thế, vẫn là thua bởi những cao thủ giang hồ. Haha hôm nay được mục kích chuyện này, quả thực khiến hắn rất vui, nhất là khi thấy tên tiểu tử Tây Lĩnh Phong đang được thuộc hạ chăm sóc.

Ngọc Chân nhớ lúc chờ đợi trời sáng để tìm lá ngón nhưng vì buồn ngủ mà thiếp đi. Không nghĩ đến lúc tỉnh dậy, bản thân lại nằm trong một chiếc giường khảm ngọc. Căn phòng xa hoa lộng lẫy, có thảm đỏ chót, có tranh chữ, bình ngọc. Chẳng lẽ cô đã trở lại hoàng cung rồi sao? Câu nghi vấn to đùng đang hiện lên trong đầu thì một cô gái từ ngoài bước vào.

“A… tiểu thư, người đã tỉnh rồi.” Giọng nói của cô gái ấy nhẹ nhàng khiến tâm người nghe mềm nhũn. Lại có người có giọng hay đến như vậy ư? Ngọc Chân không khỏi ngước mắt nhìn kĩ cô gái trước mặt. Cô gái thấy mình bị nhìn chằm chằm không khỏi có chút lúng túng.

“Tiểu thư, em là Y Thanh, từ giờ sẽ hầu hạ bên người tiểu thư.”

“À” Ngọc Chân nhất thời bừng tỉnh, vậy là đây không phải hoàng cung, trong hoàng cung sẽ không ai gọi mình là tiểu thư. Vậy đây là đâu?

Như nhìn ra được suy nghĩ của Ngọc Chân, Y Thanh liền cười nói:

“Tiểu thư, ngài chắc đang thắc mắc mình đang ở đâu đúng không? Đây là Tùng Phong cốc, nằm trên núi Tùng Phong. Ngài là do chủ nhân của chúng em cứu về, chủ nhân nói phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.”

“Chủ nhân các ngươi là nam hay nữ?” Ngọc Chân mở miệng nói.

“Chủ nhân của em là một nam nhân rất đẹp. Tiểu thư, ngài mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hồn xiêu phách lạc đó.”

“Thật ư? Em miêu tả ta xem nào.” Ngọc Chân hứng thú nhìn Y Thanh.

Y Thanh lúc này nổi tính bà tám, cô ngồi xuống giường bắt đầu tả: “Tóc của chủ nhân rất dài, đen và mượt hơn cả của đám cô nương bọn em. Mặt ngài ấy rất mịn, đôi mắt đẹp như hai viên minh châu tỏa sáng lấp lánh. Sống mũi ngài rất cao, hàng lông mày cân đối rất có khí chất.”

“Đôi môi thì sao?” Ngọc Chân chen vào một câu, thành công làm Y Thanh đỏ mặt.

“Ưm… đôi môi của ngài ấy mỏng, không có tô son mà vẫn đỏ như cánh hoa hồng.”

Sau đó thì có một đoạn đối thoại như này:

“Răng thì sao?”

“Rất trắng và đều nha.”

“Hắn hẳn rất cao đi”

“Đúng… đúng, chủ nhân rất là cao.”

“Có sáu múi không?”

“Sáu múi là gì?”

“Tức là vòm ngực vạm vỡ, bụng có cơ.”

“Cái này… cái này…”

“Không có sao? Thế thì ta hiểu rồi, loại đẹp mà ngươi nói chắc con gái cũng không bằng phải không?”

“A… đúng, đúng vậy.”

“Thế thì chán quá, một nam nhân đẹp thì phải có cơ bụng, phải sáu múi, nếu không nhìn rất đàn bà.”

“Nhưng chủ nhân không có giống đàn bà, chủ nhân rất giỏi, rất khí thế, nhiều lúc em rất sợ.”

“A… hắn còn bắt nạt người, xem ra hắn là một kẻ nhỏ mọn.”

“Khụ…khụ” một âm thanh từ ngoài cửa vang lên, chấm dứt cuộc nói chuyện sôi nổi giữa hai người.

(@Hằng: mọi người đoán xem là ai đến)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN