Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Những kẻ phiền toái, đồ ăn mới là chân ái.
Trong bóng đêm mù mịt, tiếng đàn vang lên những tiếng cuối cùng rồi dừng lại, Ngọc Chân chìm vào trong giấc ngủ, khóe mắt giọt lệ vẫn còn vương. Nam nhân áo tím không nghĩ vật thể rơi xuống là một người, đã vậy lại còn là một người có thể nhập cả tâm hồn mình vào trong khúc nhạc của hắn. Nếu không phải hắn chuyển bài nhanh thì có lẽ người này đã bị đứt gân mạch mà chết rồi. Hắn tự hỏi rốt cuộc quá khứ của người này đau thương đến mức nào mà có thể bị khúc “Thiên Bi” này ảnh hưởng lớn như vậy. “Thiên Bi” là một bản nhạc buồn, nó chỉ dành cho những người thanh tịnh. Nếu tâm không tĩnh thì rất dễ rơi vào hư ảo, Lão giả cho hắn bản nhạc này đã từng nói đây là bản nhạc không dành cho những người đau khổ, đau khổ càng lớn thì khi nghe nhạc này có thể bị giày vò đến vỡ tim đứt mạch.
Hắn đứng dậy lại gần Ngọc Chân, qua ánh trăng mờ ảo, hắn chỉ nhìn thấy bộ y phục trắng của Ngọc Chân, còn diện mạo cô thế nào hắn không thể nhìn rõ. Hắn đưa tay bắt mạch cho Ngọc Chân, mạch đập hơi nhanh, không có dấu hiệu bị thương. Tất nhiên điều đó là do hắn đã dùng nội công ngăn cản cô rơi xuống, nếu không thì hiện tại Ngọc Chân đã tan xương nát thịt. Điều này quả thực không sai, vì trước đây cũng có một vài người bị rơi xuống, nhưng không ai chết nguyên vẹn cả. Bây giờ hắn hơi cảm thấy hối hận vì đã cứu người, hắn sợ rắc rối. 16 năm nay hắn đã quen ở một mình, bây giờ tự nhiên có thêm một người ắt hẳn sẽ rất rắc rối. Vẫn nên để người này cách xa mình một chút, nghĩ vậy hắn liền nâng Ngọc Chân dậy, dùng khinh công đưa cô đến một căn nhà tranh cách xa chỗ ở của hắn. Sau khi sắp xếp xong xuôi hắn quay về căn nhà ở khu vườn hoa đào nghỉ ngơi, bây giờ sự sống chết của Ngọc Chân hắn không quan tâm nữa. Ngôi nhà tranh kia có đồ khô, đủ để Ngọc Chân sống một tuần. Xung quanh khu cô ở có nhiều loại hoa quả, nếu không kén ăn thì cô sẽ sống rất tốt. Hắn lo lắng cũng chỉ dư thừa.
Sáng hôm sau, Ngọc Chân tỉnh dậy phát hiện mình ở trong một căn nhà bằng tre, căn nhà chỉ có một chiếc giường và một cái bàn tre nhỏ. Cô đứng dậy bước ra ngoài, trước cửa nhà treo cá khô, nho khô và một vài loại hoa quả khô khác. Ngó nhìn xung quanh cô không hề thấy chủ nhân của căn nhà này, chỉ thấy một rừng cây tĩnh lặng trước mặt. Ngọc Chân không thể ngờ mình vẫn còn sống, có người đã cứu cô, người đó là ai cô không biết. Cả buổi sáng người đó không xuất hiện, xung quanh đây nhiều loại hoa quả chín, căn nhà tre tuy gọn gàng nhưng rõ ràng trên bàn và cửa sổ đã bị bụi phủ một lớp mỏng, điều đấy chứng tỏ chủ nhân nơi này hiếm khi đến đây. Để mình ở nơi này hẳn là người đó không muốn gặp cô. Sau khi ăn một chút hoa quả, Ngọc Chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, cô đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo bây giờ. Ngồi một mạch cho đến tối, Ngọc Chân tựa lưng vào gốc cây, nhìn lên bầu trời đen kịt, cô đang chờ đợi, chờ tam thập đoạn hồn phát tác.
Quả nhiên một lúc sau cô cảm giác cơ thể nóng dần lên, từ đầu cho tới chân chỗ nào cũng ngứa. Quả thật rất độc, cô biết nó không phải ngứa ở ngoài da mà ngứa trong lục phủ ngũ tạng, dù có đưa tay gãi bên ngoài cũng không đến được chỗ ngứa. Ngọc Chân nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không khiến cô đau, giờ đây cô chỉ biết cô ngứa đến mức không chịu nổi, nhưng cô quyết không đưa tay gãi. Cơ thể cô run bần bật vì cố nhịn ngứa, đôi mắt cô tràn đầy tia máu, không được, sống thế này quả thực ứng với câu “sống không bằng chết”. Cô không muốn chịu sự dày vò này, chi bằng chết đi là cách tốt nhất. Nhưng chết bằng cách nào? Ở đây chỉ có đá, đập đầu vào đá, nhỡ may đập một lần không chết thì chẳng phải rất đau à? Cô không sợ chết nhưng rất sợ đau, nếu có chết cô cũng muốn chết một cách nhẹ nhàng. Đột nhiên cô nhớ ra lúc sáng có nhìn thấy một bụi lá ngón, ăn nó, cô nhất định phải ăn nó. Nhưng nhìn xung quanh chỉ thấy một màu đen, làm sao tìm được lá ngón đây. Nhắm mắt cố kiềm chế cơn ngứa đang lan khắp thân mình, cô sẽ cố nhịn đến lúc trời sáng. Lúc ấy cô sẽ chấm dứt sự đau khổ này.
…
Thế gian nào ai không sầu bi
Không nhăn mày khóc, không oán gì
Tôi đây cũng thế, đâu ngoại lệ
Từng khóc vì tình, từng chia ly.
Nam nhân áo tím vừa gẩy đàn vừa ngâm thơ, hôm nay là một ngày đặc biệt, vì vậy mới sáng sớm hắn đã tỉnh dậy làm một bàn tiệc giữa rừng đào. Hôm nay là sinh nhật của hắn, 16 năm qua năm nào hắn cũng tự làm tiệc sinh nhật cho mình. Trước đây hắn vẫn ghét ngày sinh của mình, vì hắn sinh ra vốn đã là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Cha lấy vợ khác, mẹ bỏ hắn cho dì rồi cũng đi theo người đàn ông bà mới quen. Dì đối xử với hắn tốt nhưng chú và gia đình nhà chú coi hắn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Suốt năm tháng ấu thơ hắn đều từ chối khi bà muốn làm sinh nhật cho hắn, vì hắn ghét ngày sinh nhật, ghét cái ngày hắn được sinh ra. Chỉ đến khi hắn gặp được người con gái ấy, người từng nói với hắn rằng, sinh nhật chính là một ngày thiêng liêng, vì đó là ngày ta ra đời, ta phải cảm ơn nó vì đã cho ta được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cho ta nhìn thấy những người mà ta yêu thương nhất. Hắn cảm thấy rất đúng, vì hắn được sinh ra nên hắn mới được gặp cô. Hắn rất biết ơn vì điều đó, tuy rằng về sau hắn vĩnh viễn không được gặp cô nữa nhưng hắn vẫn biết ơn ngày sinh nhật của mình. Vì biết đâu ở một nơi nào đó trên thế gian này, cô đang ngồi thổi nến bên ngôi mộ của hắn và hát bài happy birthday.
Lau đôi mắt đã nhòe lệ, hắn bỏ cây đàn xuống đất, rồi đứng dậy hướng về bàn tiệc mình chuẩn bị. Đang đi đột nhiên hắn giẫm phải một thứ gì đó, hắn xê chân ra liền thấy một chiếc vòng gỗ, đang tự nhủ sao mình bất cẩn đánh rơi chiếc vòng từ lúc nào mà không biết. Hắn cúi người định đưa tay nhặt nhưng vào lúc đó hắn cảm nhận được điều bất thường.
“Ai?” Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên một cây cổ thụ.
“Còn không mau xuất hiện.” Hắn đưa tay dùng nội công hút một viên đá dưới chân vào lòng bàn tay, chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, hòn đá đã bay vào trong tán lá xanh um tùm. Từ trên thân cây có một người bay xuống, là một bạch y thiếu niên. Sau khi bị phát hiện, bạch y thiếu niên đó luống cuống: “Ta không có cố ý quấy rầy đại hiệp, xin ngài đừng coi ta là kẻ địch.” Vừa dứt lời thì xuất hiện hai tên cận vệ áo đen quỳ xuống hướng bạch y thiếu niên bẩm báo:
“Thưa công tử, đã tìm xung quanh nhưng không thấy người.”
“A… các ngươi khoan hẵng tìm, trước hết nên chào hỏi chủ nhân nơi này đã, chúng ta là người lạ, tự tiện đột nhập là không phải phép.” Bạch y thiếu niên miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đang mắng thầm hai tên cận vệ ngủ ngốc, không tìm thấy chỗ này thì tiếp tục tìm chỗ khác, hà cớ gì lại quay về bẩm báo.
Bạch y thiếu niên liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn ở đằng xa, hắn thức thời “đã quấy rầy đại hiệp dùng bữa rồi, chúng tôi chỉ đến đây tìm người, không cố ý xâm phạm đến nơi ở của đại hiệp. Chẳng hay ngài ở đây có thấy một cô gái bị rơi từ trên vách núi xuống không? Đó là tiểu muội của ta, nó chẳng may trượt chân ngã xuống từ tối hôm qua. Gia phụ lệnh cho chúng ta phải tìm đưa muội ấy về.”
Bạch y thiếu niên nói xong nhìn xem phản ứng của hắn, chỉ thấy hắn không mảy may chớp mắt, miệng chậm rãi phun ra hai từ “không thấy”.
“A… vậy thì xin phép đại hiệp, chúng tôi sẽ đi chỗ khác tìm xem sao?”
Nói xong bạch y thiếu niên quay người cùng hai tên cận vệ tiến vào rừng sâu. Hắn nhìn theo ba người bọn họ, đôi môi khẽ nhếch lên. Tiểu muội gì chứ, nhìn bạch y thiếu niên đó chẳng có chút đau buồn gì, từng câu từng chữ chỉ là một lời trần thuật không cảm xúc, nếu không nhìn ra thì thật uổng công kiếp trước hắn từng là giáo viên. Còn một điều nữa, trong lúc tên bạch y thiếu niên kia đang dài dòng thì hắn phát hiện có có nhóm người khác ẩn núp nghe lén. Xem ra người mà hắn cứu hôm qua có thân phận đặc biệt, nhìn bàn cơm nguội lạnh hắn cười khổ, biết vậy không ra tay cứu người. (@Hằng: là do anh hồi tưởng về người ta quá lâu chứ cơm nguội liên quan gì đến việc cứu người ^^).
Sau khi dùng bữa xong, hắn tựa lưng vào gốc cây đào, trong lòng suy nghĩ: nơi hắn để Ngọc Chân lại chính là nơi hắn đến để phơi khô hoa quả, vì cả khu rừng này chỉ có nơi đó mới nhiều trái cây nhất. Liệu đám người kia đến có tàn phá cây quả nơi đó không? Bọn họ đủ để phá nát cả rừng cây. Không được, hắn phải đi nhắc nhở đám người này không được phá hoại lương thực của hắn.
Thế nhưng khi hắn đến nơi thì xuất hiện một cảnh như thế này, một đám người hỗn độn: trắng, đen, xanh, đỏ, còn có cả quân triều đình nữa. Trong đó quân đội triều đình chiếm đa số. Nhìn một chút có thể thấy đứng đầu quân đội triều đình là nam nhân mặc cẩm bào màu xanh và lão giả râu trắng. Hắn liếc nhìn cô gái đang nằm trên lưng của nam nhân mặc cẩm bào, có vẻ như bọn họ đã tìm được người. Bạch y thiếu niên thì đem theo mười tên cận vệ áo đen, hẳn là một nhóm riêng biệt. Còn nhóm người thứ ba gồm có 4 nam nhân, nhóm người thứ tư đứng đầu là một nam nhân y phục toàn thân là màu đỏ, đứng sau là sáu cô gái nhìn giống tỳ nữ.
“Hai vị hoàng tử Tây quốc và Vân quốc là đứng về Phi bọn họ hay là tới đây giúp Lý quốc chúng tôi đưa công chúa trở về?” Nam nhân mặc cẩm bào lên tiếng, ánh mắt lướt qua bạch y thiếu niên và nam nhân áo đỏ.
“Tất nhiên là ta đứng về phía Phục tướng quân rồi, tối hôm qua nghe nói công chúa tiểu muội rơi xuống vách núi, ta liền vội chạy đến đây tìm người, đến nơi mới biết Phục tướng quân đã tìm được công chúa muội muội rồi.” Bạch y thiếu niên mỉm cười, nhìn vẻ ngoài rất ngây thơ, khiến người ta không hề nghi ngờ hắn có tâm cơ gì.
Phục tướng quân gật đầu một cái rồi đưa mắt nhìn về nam nhân y phục đỏ rực kia. Nam nhân đó chính là tứ hoàng tử Vân quốc tên Vân Thiện Nguyên.
“Phục tướng quân, ngài chắc cũng biết phụ hoàng ta đã hướng hoàng đế Lý quốc cầu hôn, nếu bệ hạ của ngài đồng ý thì tiểu muội Ngọc Chân sẽ là hoàng tử phi của ta. Ngài nghĩ xem ta sẽ đứng về phe nào?” Tứ hoàng tử Vân Thiện Nguyên vừa nói vừa đưa ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Ngọc Chân. Hắn quả thực rất muốn xem mặt vị công chúa nổi tiếng nhất Lý quốc này. Mấy lần đến đây nhưng chưa từng một lần gặp mặt, vì vậy hắn rất hiếu kì. Hôm qua ở dịch quán nghe tin nàng ta rơi xuống vách núi, sống không được nhìn thấy người thì hắn muốn được nhìn thấy xác. Thế nhưng không ngờ Ngọc Chân công chúa còn sống, xem ra mệnh rất lớn.
Phục Ân làm sao lại không biết 2 vị hoàng tử này đến đây đều có mục đích gì đó. May là Phục Ân hắn đến sớm, nếu không thì công chúa không bị bắt đi thì cũng không còn toàn mạng. Phục Ân ngước nhìn về phía tổ chức Phi.
“Các người nghĩ muốn bắt công chúa của chúng ta để chuộc thủ lĩnh Mặc Tương của các ngươi sao? Vậy thì không được rồi, ta xem hôm nay các ngươi làm thế nào để cướp người từ tay ta.”
“Phục Tướng quân, đúng là chúng ta đến đây tìm công chúa, nếu ngài đã tìm được rồi thì có thể nói chuyện một chút với chúng ta được không?” Mặc Phi hướng ánh mắt chân thành về phía Phục Ân. Hắn hiếm khi dùng lời lẽ hòa nhã như vậy với người ngoài.
“À… nếu là chuyện của tiểu muội ngươi thì bệ hạ đã hạ lệnh, nếu ngươi giao ả đàn bà đứng sau vụ bắt cóc công chúa thì ngài sẽ thả Mặc Tương ra. Còn không thì Mặc Tương ở trong lao ngày nào sẽ thảm thương ngày ấy, và…” Phục Ân ngước nhìn Mặc Phi rồi nở một nụ cười tà ác “và bệ hạ còn lệnh thấy người nào của tổ chức phi là giết người đó, đến khi nào các ngươi giao người mới thôi.”
“Ngươi…” Mặc Phi thâm trầm trao đổi ánh mắt với ba huynh đệ còn lại, cuối cùng hắn thở dài một tiếng “Được rồi, chúng ta sẽ tìm ra ả đem đến cho ngài, chỉ mong đến lúc ấy xin ngài giữ lời sẽ thả tiểu muội Mặc Tương của ta ra.”
“Được” ném lại một câu, Phục Ân quay đầu rời khỏi nơi này, hai vị hoàng tử Vân quốc và Tây quốc cũng rời đi.
“Đại ca, tại sao ngươi không cho chúng ta quyết một trận sinh tử, ngươi không thấy tên đó rất ngông cuồng sao?” Nam Cung tức giận nói.
“Chúng ta chỉ chuyên về khinh công, võ công thì không phải là kém nhưng cũng không phải đệ nhất. Ở đây chưa tính 50 quân lính được đào tạo của Lý quốc thì còn Phục Ân, Vân Thiện Nguyên và Tây Lĩnh Phong. Ba người họ đều có võ công cao cường, còn có Thích Tiên Cơ, người mà chúng ta không rõ nhất. Nếu như ông ta cũng là một cao thủ thì khả năng chúng ta thoát được ra là rất thấp chứ đừng nói là cướp được công chúa.” Triệu Vân giọng dùng giọng trầm thấp của mình phân tích cặn kẽ.
“Triệu Vân nói đúng, chúng ta chỉ còn cách tìm ả đàn bà Trần Linh kia là được. Hiện tại chúng ta nên quay về thông báo với mọi người, tốt nhất trong thời gian này ít lộ diện thì hơn.” Mặc Phi nói xong phi thân rời khỏi nơi này, ba người còn lại cũng chớp mắt đã không thấy đâu. Khu rừng yên tĩnh trở lại, hắn đứng nhìn vào khoảng không bao la. Cái đám người kì quái này rốt cuộc lại không động thủ đánh nhau, hắn mỉm cười, rất tốt, không tổn hại tới lương thực của hắn.” (@Hằng: vâng, đại ca quá cuồng đồ ăn rồi, anh không thấy mình bỏ lỡ điều gì sao?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!