Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Khúc nhạc địa ngục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Khúc nhạc địa ngục



Tám năm trước:

Một tuần sau khi Ngọc Chân tỉnh lại, cô không chịu nói một câu nào. Lý Nhân đã tìm đủ danh ý khắp thế gian để chữa cho cô nhưng người nào cũng nói tâm bệnh khó chữa. Lúc đó Thích Tiên Cơ xuất hiện nói với hắn rằng: “Trước đây lúc ngài chưa đăng cơ, ta từng xem một quẻ đoán vận mệnh cho ngài. Lúc đó ta nói ngài chính là chân long thiên tử, nhưng không có nói tiếp câu sau. Đó là… chết bất đắc kì tử, mà cái chết của ngài do chính con gái của ngài gây ra. Thế nhưng hôm khi nhìn thấy ngài và công chúa, ta nhận ra mệnh của hai người đã được thay đổi, mà công chúa chính là người cải mệnh.”

Sau đó Lý Nhân đến thăm Ngọc Chân nhưng cô giả vờ ngủ. Hắn đứng bên cạnh giường của cô hồi lâu, sau đó hắn hỏi:

“Thực ra con là ai? Con không phải Chân nhi của ta có đúng không?” Lúc đó Lý Nhân biết cô giả vờ ngủ nên mới cố tình hỏi, nhưng đáp lại vẫn là sự yên tĩnh.

Lý Nhân thoát khỏi dòng hồi tưởng, câu nói đêm hôm đó chỉ có hắn và Chân nhi biết vì thế chữ trong hang động này chắc chắn là của Chân nhi.

“Thích Tiên Cơ, quả nhiên đúng như lời của ngài nói 8 năm trước, vậy thì hiện tại Chân nhi có thực nhảy xuống vách núi kia không?”

“Có”

Ngày hôm sau gió bão nổi lên, kinh thành vốn tấp nập là thế nhưng hiện tại chẳng ai dám ra đường. Mưa to gió lớn, sét đập vang trời, người dân khắp nơi ngồi khấn vái mong trời mau tạnh. Lúc này ngoài đường vốn lẽ không có ai nhưng không biết vì sao xuất hiện một đám người mặc trang phục màu đen đang bao vây một cô gái.

“Mặc Tương, cô còn muốn chạy đến khi nào?” Một tên trong nhóm áo đen lên tiếng.

Thật không ngờ Lý Nhân lại nuôi được một đám người bám dai như đỉa, Mặc Tương cô đã chạy cả đêm rồi vẫn không thoát được. Mà kể cũng kỳ, thuật dịch dung của cô đã đạt đến mức cao nhất sao bọn chúng vẫn phát hiện được chứ. Liếc mắt một cái về phía người áo đen, Mặc Tương đưa tay giả bộ lau nước mắt.

“Ai zô, mấy người các ngươi là nam tử hán, hiếp đáp một cô gái mảnh mai không có gì phòng vệ như ta liệu có đáng là nam tử hán hay không?”

“Ồ, vậy thì không cần bọn họ ra tay, ta sẽ đấu cùng Mặc Tương tiểu thư cho công bằng.” Một cô gái y phục một màu trắng, trên tay cầm một thanh kiếm ngọc màu xanh bay từ nóc nhà xuống. Đám người áo đen nhìn thấy cô gái đó liền đồng thanh:

“Thủ lĩnh”

Cô gái khẽ gật đầu, những tên áo đen sau đó liền trong nháy mắt biến mất, con đường rộng lớn chỉ còn lại hai cô gái, y phục một trắng một vàng.

“Ngươi là ai?” Mặc Tương tức giận quát lên.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cô đã làm cho chủ nhân của ta nổi giận.” Cô gái áo trắng đứng khoanh tay trước mặt Mặc Tương.

Mặc Tương mỉm cười lấy lại sự bình tĩnh:

“Ây za, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy lại làm chó săn cho Lý Nhân, đáng tiếc, đáng tiếc”

“Chó cũng được, chó săn cũng chẳng sao, chỉ sợ có những hòn phân muốn làm chó cũng không được.”

“Ngươi…” Mặc Tương tức giận, mặt đỏ phừng phừng. Ả rút kiếm ra lao về phía cô gái áo trắng.

“Một kẻ không biết tự lượng sức mình thì chắc chắn sẽ thất bại.” Cô gái áo trắng mỉm cười rút kiếm ra, đứng im tại chỗ đợi kiếm khí của Mặc Tương đâm tới.

“Hừ hừ, thật cuồng vọng.” Mặc Tương dùng hết sức lực vào chiêu kiếm này, cô không tin đâm trực diện lại không thể thắng. Mũi kiếm của Mặc Tương đâm tới cách chỗ cô gái áo trắng một cánh tay. Thế nhưng khi tưởng chừng kiếm đã đâm tới người của đối phương thì lại không thấy người đâu nữa. Khi Mặc Tương định thần lại thì phát hiện nữ nhân áo trắng đã đứng phía sau kề kiếm vào cổ cô.

“Thủ lĩnh thứ 5 của Phi chẳng lẽ chỉ là cái danh thôi sao? Một kẻ vô danh như ta lại có thể dùng khinh công qua mặt được thủ lĩnh của Phi, thật chính ta còn ngạc nhiên đấy.”

“Ngươi… ngươi lừa ta, làm cho ta tưởng ngươi sẽ chỉ đứng yên mà đỡ kiếm.” Mặc Tương không phục nói.

“Ồ, vậy sao? Nếu ngươi muốn thì có thể cùng ta đấu tiếp.”

“Thật ư? Vậy mau thả ta ra.” Mặc Tương mỉm cười, chỉ cần cô ta buông tay là cô có thể trốn thoát, đánh nhau với ma đầu này khó có thể thắng.

“Ta nói đấu tiếp là đấu trong nhà lao của Lý quốc ta cơ.”

“Ngươi…”

Tại căn cứ địa của Phi, Mặc Phi đang cùng Nam Cung và Triệu Vân bàn việc.

“Mặc Phi, huynh nghĩ giờ này không thấy Mặc Tương, liệu có xảy ra chuyện không?” Triệu Vân lo lắng hỏi.

“Tương nhi khinh công cũng được coi là cao thủ, nếu chỉ chạy chắc chắn sẽ thoát được. Chúng ta không bị bọn chúng bám theo, ban đầu ta thấy nghi ngờ nhưng chưa hiểu bọn họ muốn làm gì, bây giờ cũng đã hiểu thực ra bọn chúng thả con cá to bắt con cá nhỏ, bản tính Mặc Tương khinh địch cộng với võ công kém cỏi, khinh công kém nhất trong 4 chúng ta. Nếu chạy không được chắc chắn sẽ dựa vào thuật dịch dung, nếu gặp người cao tay hơn vẫn có thể bị phát hiện.” Mặc Phi thở dài, việc để cho Tương nhi chạy một mình đúng là thất sách.

“Không biết ả đàn bà kia muốn làm gì Ngọc Chân công chúa, nếu công chúa có mệnh hệ gì chỉ e rằng tổ chức của chúng ta sẽ diệt vong tại đây.”

Những cánh đào bay trong gió

Thoảng hương ngọt, lẫn gió sương

Chút khói bụi nào vương vấn

Trăng dọi soi sáng những ánh hồng

Ở một rừng đào cách xa phố thị phồn hoa, một nam nhân y phục một màu tím ngọc thanh thuần đang ngồi đánh đàn. Mái tóc dài tung bay trong gió, bàn tay trắng nhẹ nhàng gẩy từng dây đàn tạo nên một khúc nhạc du dương. Người nam nhân này ngũ quan sắc nét, khuôn mặt lạnh lùng dù cho bên ngoài có tác động gì cũng không thể làm cho nam nhân này may may chớp mắt dù chỉ một chút.

Hắn có một thói quen, một khi đàn là phải đàn hết một khúc nhạc, dù có bất cứ việc gì xảy ra cũng không thể làm hắn dừng đàn, từ trước tới nay chưa từng có ngoại lệ. Kể cả lúc này, hắn phát hiện có một vật thể đang rơi xuống, rất có thể sẽ trúng đầu hắn. Thế nhưng thay vì dừng đàn, tránh đi chỗ khác hắn lại dùng nội lực chắn không cho vật thể tiếp tục rơi. Khúc nhạc vẫn vang lên, nam nhân đó vẫn nhắm mắt, tâm vẫn tĩnh lặng như thường…

“Ta đã đến địa ngục rồi sao? Bản nhạc này là dành cho những kẻ mới chết ư? Nếu không tại sao tim ta lại đau như vậy?”

Ngọc Chân từ vách núi nhảy xuống đã qua một khoảng thời gian, nhưng đợi mãi cũng vẫn chưa đến đích, vẫn chưa cảm nhận được cảm giác thịt nát xương tan. Cô nhắm mắt chờ đợi cái chết, dù không sợ chết nhưng cô không can đảm tới mức nhìn xem mình chết như thế nào?. Thế nhưng đang rơi thì dừng lại, cô cảm giác có một luồng khí nâng đỡ mình, rồi cô nghe thấy tiếng nhạc. Từng hình ảnh trong quá khứ hiện ra, từ hồi cô vẫn còn là một đứa trẻ hồn nhiên vui tươi, được ba mẹ yêu thương chăm sóc. Cả hình ảnh của vụ tai nạn tàn khốc chôn vùi cuộc đời của cô, những giọt nước mắt của người thân trước khi cô nhắm mắt. Những hình ảnh của thế giới hiện tại, Lý Nhân ngồi kể chuyện cho cô nghe, mong muốn cô mỉm cười nhưng cô đã bỏ mặc. Khi ông bảo cô gọi một tiếng phụ hoàng nhưng cô vẫn làm ngơ. Hình ảnh của ông cô đơn mỗi đêm mỗi khi nhớ con gái. Càng nghe Ngọc Chân càng thương tâm đến rơi lệ, đã rất lâu rồi cô không khóc, vậy mà khi nghe tiếng đàn cô lại khóc.

Nếu lúc này Ngọc Chân mở mắt ra cô sẽ thấy mình đang lơ lửng trên không trung. Bên dưới có một vườn hoa nở rộ, nhưng trong bóng đêm những cánh hoa không thấy màu, chỉ thấy tất cả đều là một màu đen.

“Bố mẹ, con sẽ thi vào làm kiến trúc sư, tương lai bố mẹ sẽ được ở trong ngôi nhà con tự thiết kế.”

“Ồ, con gái ngoan, chỉ cần là con thiết kế thì nhà tranh bố mẹ cũng sẽ ở.”

“Con mà thiết kế sẽ không làm nhà tranh, phải là ngôi nhà có một không hai cơ. Ví dụ làm bằng vàng hay kim cương chẳng hạn.”

“Ha ha… được được, bố sẽ đợi đến ngày con xây nhà kim cương cho bố mẹ. Chỉ sợ đợi con xây xong thì bố mẹ không còn sống rồi.”

“Bố yên tâm, bố cứ chi tiền mua kim cương, con sẽ thiết kế cho bố.”

“Ha ha… đồ ranh mãnh”

“Lý Ngọc Chân, cậu đồng ý làm bạn gái tớ chứ?”

“Khi nào tớ thành danh thì khi đó tớ mới nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“Vậy cậu không muốn có kỷ niệm về tình yêu thời thanh xuân sao?”

“Kỷ niệm chỉ là quá khứ, cái tớ muốn vươn tới là tương lai.”

“Vậy… vậy tớ chúc cậu sẽ thành công trong sự nghiệp.”

“Em Lý Ngọc Chân, sinh viên đoạt giải nhất cuộc thi sáng tạo cấp quốc gia, mời em bước lên sân khấu nhận giải thưởng.”

“Em Lý Ngọc Chân, sinh viên năm hai trường đại học kiến trúc đã dành được giải thưởng ASEAN.”

“Em Lý Ngọc Chân, sinh viên năm thứ 4 trường đại học kiến trúc đã nhận được học bổng Harvard.”

…..

Ngọc Nhi con xem, đây toàn là món ăn phụ hoàng bảo đầu bếp của ngự thiện phòng làm riêng cho con đó.

Ngọc nhi con xem, hoa viên này gần to bằng ngự hoa viên của ta, cả hoàng cũng chỉ có mỗi cung của con có thôi đấy.

Ngọc nhi con xem, con xinh đẹp như vậy phụ hoàng nỡ lòng nào đem gả con đi, sau này có phải con lấy chồng rồi sẽ cười nói với người đàn ông đó.

Ngọc nhi con xem…

“Xin chào các bạn, tôi là Lý Ngọc Chân, sinh viên năm thứ 4 trường đại học kiến trúc. Sau một thời gian học tập nghiên cứu, tôi rất vui mừng với những thành quả mình đã đạt được. Xong không vì thế mà tôi ngừng học tập và nghiên cứu, vì học không bao giờ là đủ cả. Mọi người thường hỏi tôi rằng tôi có dành thời gian để giải trí không. Tất nhiên là có chứ, tôi cũng đọc ngôn tình, xem phim Hàn và nghe nhạc Âu mỹ, thi thoảng còn vào xem những hình ảnh của của các anh trai 6 múi. Quả thực các bạn giải trí gì tôi cũng giải trí như thế nhưng tất cả được sắp xếp theo một thời khóa biểu riêng. Học và giải trí thời gian là ngang nhau, trong lúc bạn giải trí cũng có thể học được.”

“Chào chị, em là sinh viên năm 2. Em muốn hỏi chị để đạt được những thành quả như vậy nếu chỉ chăm chỉ liệu có đạt được kết quả mong muốn không?”

“Chăm chỉ cũng rất quan trọng nhưng quan trọng hơn chính là niềm tin và nghị lực. Nếu em có niềm tin vào mình thì chắc chắn em sẽ đạt được những thứ mình muốn.”

“Ngọc Chân, chẳng lẽ con không có niềm tin và nghị lực để vượt qua thử thách lần này, tuy con mất một chân, không nói được, nhưng con là con của cha mẹ, là máu mủ của mẹ. Chỉ cần con có lòng tin vào bản thân, chắc chắn một ngày con sẽ đi được lại như xưa. Sao con chưa thử đã nhận thất bại rồi, như vậy không giống con. Lý Ngọc Chân dũng mãnh của trước kia đâu, chẳng phải con nói muốn xây nhà kim cương cho bố mẹ sao? Bố mẹ vẫn chờ con thực hiện lời hứa.”

“Huhu” Ngọc Chân bỗng khóc thành tiếng, cô không chịu được bản nhạc này nữa, nó khiến những vết thương trong trái tim cô rách ra, rỉ máu.

Tiếng đàn vì tiếng khóc của cô mà dừng lại, Ngọc Chân đang lơ lửng trên không liền rơi xuống. Từ trong màn đêm, nam nhân áo tím bay lên ôm gọn Ngọc Chân rồi nhảy xuống. Chân vừa chạm đất, người đó liền đặt Ngọc Chân nằm lên bãi cỏ rồi tiếp tục quay lại ngồi gẩy đàn. Lần này là bản nhạc vui tươi, Ngọc Chân nằm im bất động, cô vẫn đắm chìm trong bản nhạc địa ngục. Nhưng kì lạ thay nó đã tự chuyển sang khúc khác, một khúc nhạc tươi mới. Cô nhìn thấy một rừng cúc họa mi, những đàn bướm bay lượn dưới ánh nắng vàng, xung quanh được bao bọc bởi một đại dương bao la…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN