Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Câu chuyện tôi và em.
Hắn nói là muốn đi kiểm chứng nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy an tâm. Vì sao ư? Đó là vì nhắc đến Vương Thiệu Bình khiến hắn nhớ lại đôi nam nữ tàn nhẫn kia.
Hắn kiếp trước và kiếp này đều tên là Thiên Ân, là một người bị cả cha và mẹ bỏ rơi. Hắn sống với dì nhưng chú lại không thích hắn. Thiên Ân hắn có một ước mơ, học đại học ngành kiến trúc và đi học thạc sĩ tại ngôi trường Harvard nổi tiếng. Thế nhưng hắn không dám bày tỏ cùng ai, chú và dì đều muốn hắn chọn một ngôi trường trong nước học tập. Ngày đăng ký trường thi, không biết tại sao nguyện vọng của hắn lại bị thay đổi từ trường kiến trúc sang trường sư phạm. Hắn không biết điều đó cho đến khi nhận được giấy dự thi thì hắn mới ngớ người. Sau đó hắn mới biết chú của hắn đã thay đổi nguyện vọng của hắn, đơn giản bởi vì ông ấy chính là hiệu trưởng trường hắn đang theo học.
Dù có tức giận nhưng mọi chuyện đã rồi, hắn vẫn đi thi. Sau đó, nhận được giấy báo trúng tuyển liền ra ngoài thuê phòng trọ, một mình vừa học vừa làm kiếm tiền. Bốn năm đại học, hắn chỉ về nhà vào hai ngày tết. Vì học sư phạm không mất học phí, tiền hắn kiếm được trong bốn năm dư giả cũng rất nhiều. Sau khi ra trường, hắn xin vào một trường cấp ba dạy toán. Sau đó lại may mắn tìm được một căn nhà hai tầng cho thuê cách trường không xa.
Hắn được đứng lớp 10A3, lớp này có một cô bé rất hiếu động tên là Ngọc Chân. Thường trốn học đi phượt, bài tập về nhà thì chép của bạn y sì đúc. Bạn học này có một sở thích nữa, đó là đem nhét con chuột chết vào cặp giáo viên dạy môn hóa. Đã bao nhiêu lần cô giáo dạy hóa đã đến tận phòng của hắn kêu khổ. Bắt hắn phải tìm ra được thủ phạm, hắn tìm được cũng không có nói. Vì hắn sợ cô giáo dạy hóa sẽ không nhịn được mà đánh học sinh.
Hắn gặp Ngọc Chân lần đầu tiên không phải là trên trường mà là ở căn nhà mới thuê. Cô là hàng xóm của hắn, lúc hắn đang chuyển những đồ lỉnh kỉnh từ phòng trọ cũ đến thì phát hiện có một cô bé ngồi trên bờ tường nhìn anh. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Ngọc Chân chính là đôi mắt, một đôi mắt mắt đen to tròn có phần đuôi mắt dài. Đây chính là kiểu mắt long nhãn trong truyền thuyết. Câu đầu tiên cô nói với hắn là hỏi “Chú nấu ăn có ngon không?” Hắn ngơ ngác nhìn cô rồi không ý thức gật đầu. Thế rồi cô nhảy từ trên bờ tường xuống, phủi phủi tay rồi chạy vào bê chiếc quạt nhỏ từ đống đồ rồi nói. “Cháu là hàng xóm của chú, cháu giúp chú dọn đồ, nhưng bữa trưa thì chú nấu nhá.” Hắn im lặng không biết nói gì, thế nhưng cô lại nói “Không nói gì tức là chú đồng ý” rồi mỉm cười cầm chiếc quạt chạy tung tăng vào nhà hắn.
Sau này quen thân rồi cô mới nói với hắn “thầy ơi, thầy đã bị lừa, em đây biết được hàng xóm của mình là thầy giáo nên mới chạy đến tạo ấn tượng tốt đấy chứ. Ai ngờ số em lại may như thế, thầy lại là chủ nhiệm của em.” Sau đó cô ôm bụng cười lắc lẻo.
Kể từ lần gặp đầu tiên, hầu như bữa trưa nào cô cũng sang ăn nhờ. Sau đó hắn mới biết cha mẹ cô đều là người bận rộn, bữa trưa thường không có về nhà. Cô nói ăn cơm một mình rất buồn, ăn không vào. Xong kể từ khi gặp nhau ở trường học, biết hắn là giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp thì cô lại càng thường xuyên chạy sang nhà hắn. Lúc thì kêu bài này khó quá nhờ hắn giải hộ, mà những bài đó đều là bài tập hắn giao về nhà, lúc thì ngồi cằn nhằn rằng cô dạy hóa thế này thế nọ, lúc thì ngồi kể với hắn cô đã đi phượt những đâu. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt hồn nhiên đầy khí thế tuổi trẻ của cô, hắn không tự chủ được mỉm cười. Nhiều lần tự nhiên không thấy cô sang cằn nhằn với hắn, không được nghe thấy tiếng cô cười nói là hắn lại cảm thấy trống vắng và buồn bực. Nhất là khi ngồi ăn cơm một mình, tự nhiên hắn lại không có cảm giác ngon miệng.
Thế rồi ngày qua ngày hắn cảm thấy trong tim hắn đã khắc ghi hình bóng của cô. Hắn tự cho rằng thứ tình cảm đó chỉ là của một người anh trai với một cô em gái. Nhưng càng ngày hắn lại càng hiểu ra, hắn yêu cô. Vì vậy hắn đã đau khổ rất lâu, cô còn nhỏ, còn tương lai phía trước, hắn lại còn là thầy giáo của cô. Thứ tình cảm này nhìn trước nhìn sau cũng không thể nào nói ra được. Cuối năm Ngọc Chân học lớp 11, hắn bị chú dì gọi về. Chú nói với hắn rằng đã tìm cho hắn một mối hôn sự tốt, muốn hắn lần sau đến gặp mặt cô gái đó. Hắn từ chối thì bị chú xả cho một tràng: nào là hắn là cái đồ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa. Rồi cô gái đó là con gái viện trưởng, làm mai cho hắn là phúc phận cả đời của hắn. Sau đó hắn ôm một bụng uất ức ra về. Đi đường vì mải nghĩ đến những lời chú nói khiến hắn không chú ý mà lao vào chiếc xe đang đi, khiến hắn mất mạng. Khi lao vào chiếc xe, hình ảnh chớp nhoáng hiện trong đầu hắn là nụ cười xinh đẹp của Ngọc Chân. Hắn đã không còn cơ hội nhìn thấy cô nữa.
Sau đó chẳng biết là thế nào, hắn xuyên không vào một cậu bé 15 tuổi, hoàn cảnh lúc đó thật giống như Ngọc Chân nói “rất cẩu huyết”.
Cha của cậu bé là một tay kiếm đứng đầu trong thiên hạ tên là Trương Hân, vì hồi xưa có cừu oán với gã Vương Tiêu khiến Vương Tiêu ôm hận. Vương Tiêu biết không đánh lại Trương Hân nên tạo một kế hoạch hoàn hảo để trả thù. Hắn cho một cô gái xinh đẹp đến quyến rũ Trương Hân. Bắt đầu từ cái gặp tình cờ anh hùng cứu mỹ nhân cho đến lúc Trương Hân đã yêu cô ta say đắm. Ả sinh cho Trương Hân hai người con, đứa con đầu tiên chính là cậu bé mà Thiên Ân xuyên vào, đứa thứ hai nhỏ hơn hắn 10 tuổi tên là Thiệu Bình. Khi hắn xuyên đến chính là cảnh cẩu huyết như thế này: Mẹ của hai cậu bé cầm kiếm đâm xuyên qua người Trương Hân, trong lúc ông hấp hối thì kể ra tất cả sự thật. Nói cho ông rằng ả không yêu ông, người ả yêu chính là Vương Tiêu. Xong đến khi người phụ nữ bạc tình đó nói Thiệu Bình là con trai Vương Tiêu thì Trương Hân hộc máu mà chết.
Vương Tiêu ôm eo ả, hai người nhìn xác của Trương Hân mà cười ha hả. Sau đó ôm Thiệu Bình đi, để lại mình Thiên Ân ở lại căn nhà toàn máu của Trương Hân. Bọn họ đi rồi, Trương Hân liền mở mắt, ông nói với hắn ở khu rừng phía tây, dưới vách núi sâu có một thung lũng rộng lớn, trong ngôi nhà tranh có để lại võ học cả đời của ông. Nơi đó hắn cũng biết, theo trí nhớ của thân thể này thì mỗi lần ông tu luyện lên tầng mới thì đều đem hắn theo.
Từ nhỏ thân thể này đã được Trương Hân truyền thụ võ công, 15 tuổi nhưng nội công và kiếm pháp đã gần như có thể hô mưa gọi gió trong giang hồ. Sau khi chôn cất Trương Hân, hắn liền đến nơi mà Trương Hân nói, sau đó hắn ở lại nơi ấy tất cả là mười sáu năm. Ở chỗ đấy thi thoảng sẽ có người tới thăm hắn, đó là một lão giả, bạn đàn của Trương Hân. Mỗi lần lão đến đều đem lương thực và thuốc đến cho hắn, lão còn dạy hắn chơi đàn, học y thuật. Còn có một người cũng hay đến gặp hắn, đó chính là cậu em Thiệu Bình, đã lấy họ Vương, Vương Thiệu Bình.
Cậu ta đến chính là nằm ngủ, không nói chuyện gì với hắn. Ngủ xong lại rời đi, cứ như vậy hai, ba tháng cậu ta lại đến một lần. Bây giờ muốn tìm cậu ta, chỉ có thể đến núi Thanh Phong. Đây chính là địa chỉ khi cậu ta rời đi đã nói ra, nói rằng cậu ta rất hoan nghênh hắn đến chơi.
Không suy nghĩ nhiều, Thiên Ân quay đầu lại ngược hướng hoàng cung mà đi. Nếu muốn xác nhận xem đó có phải Ngọc Chân hay không thì chỉ cần đến gặp trực tiếp hỏi là được.
Qua một đoạn đường dài, mỗi lần hắn hỏi đường đi đến núi Thanh Phong mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh dị. Vì vừa đi vừa hỏi đường nên đến lúc trời tối vẫn không tìm được đến nơi. Hắn lại phải ở tạm trong quán trọ một đêm.
“Đại hiệp muốn đi núi Thanh Phong à, núi đó chỉ toàn đá là đá, ngài đến là để làm gì? Ta nói cho ngài biết, núi Thanh Phong không phải chỉ là một ngọn núi, mà là tập hợp cả trăm ngọn núi đá nhấp nhô thẳng đứng. Chúng lại không liền kề nhau như núi bình thường, mà núi này vây núi kia, cứ vậy mà tạo nên một dãy núi đá khổng lồ.” Tiểu nhị bưng rượu cho hắn, nghe hắn hỏi liền tỏ vẻ kinh ngạc mà nói cho hắn biết. Nói xong lại sợ vị khách không tin, tiểu nhị liền nói tiếp: “Ta đây tuy chỉ đứng ngoài nhìn được có mỗi ngọn núi đá trước mặt, còn đằng sau thì chưa thấy bao giờ, nhưng đó là sự thật do ông bà chúng tôi kể lại, chắc chắn không sai.”
Thiên Ân gật đầu cảm tạ tiểu nhị, hắn nghĩ chỉ cần đến nơi, dù Thiệu Bình ở ngọn núi nào trong trăm núi đá kia thì hắn sẽ tìm ra thôi.
…
Một đêm này Ngọc Chân không ngủ, hôm nay cơ bản là tam thập đoạn hồn lại phát tác, mà khụ… khụ… ả đàn bà kia sao lại nghĩ ra cái trò quái đản này. Hôm nay dày vò cô chính là cơn đói không lồ. Nóng, lạnh, ngứa có thể nhẫn nhịn, nhưng ăn thì không. Vì mỗi lần lên cơn đói là bụng lại thắt vào, khó chịu đến mức muốn ăn cả tay cả chân cho đỡ đói. Vì thế lúc này trước mặt Ngọc Chán là một bàn thức ăn, ăn mãi cơ bản là không thấy no bụng, nhưng bụng thì lại căng ra. Ngọc Chân đành ăn một chút rồi đi vệ sinh, đi xong lại quay về ăn tiếp. Cứ như vậy cả đêm cô thức chỉ làm hai việc, ăn và đi vệ sinh, mệt quá thì ngồi nghỉ.
Từ chuyện xảy ra lúc trưa nay, Ngọc Chân đã tuyệt giao với Vương Thiệu Bình, cô nói nếu để cô nhìn thấy hắn thì cô lập tức cắn lưỡi chết cho coi. Hắn dường như rất nghe lời mà không xuất hiện nữa, cô cũng chẳng quan tâm. Bây giờ người đang hầu hạ bên cạnh cô chính là Y Thanh. Thi thoảng cô gái nhu mì xinh đẹp tên Y Bình sẽ vào hỏi thăm tình trạng của cô rồi ngồi bắt mạch, vận khí, giúp cô dễ tiêu hóa thức ăn hơn.
Nhìn bàn thức ăn trước mặt lại nghĩ đến cố nhân, một thanh niên có đôi mắt đẹp nhưng ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Người đó đã mất lâu rồi nhưng gương mặt đó, nụ cười đó đều in sâu trong tâm trí của cô. Ngọc Chân tự dưng buông đũa thở dài, cô đứng dậy bước ra ngoài. Nhìn bầu trời đêm đen kịt có mấy ngôi sao lấp lánh, Ngọc Chân lại tự cho rằng, ngôi sao sáng nhất là người đó.
Ở một nơi xa, Vương Thiệu Bình đứng nhìn Ngọc Chân. Hắn đêm nay không có ngủ, vẫn đợi Y Bình về báo cáo lại tình hình. Cô hiện tại đang nhìn gì mà chăm chú đến vậy? Hắn bất giác cũng ngẩng đầu lên, trên trời có gì đâu, chỉ là mấy ngôi sao nhỏ, chẳng có chút hấp dẫn. Rồi hắn lại cúi xuống, ánh mắt nhìn cô hàm chứa tám tình hỗn loạn. Ánh mắt ấy có âu yếm, có yêu thương nhưng ánh mắt mang sự thất vọng và bất lực. Hắn phải làm gì thì cô mới chịu gặp hắn đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!