Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Trần Quyên công chúa
Màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng kêu vang, đom đóm lập lòe bay đầy trời. Ánh sáng le lói từ trong căn phòng Ngọc Chân truyền ra, trong căn phòng đó tổng cộng hết thảy có năm người.
Một cô gái mặc bộ y phục màu cam, đang ngồi trên giường, nước mắt nước mũi tèm nhem. Đó chính là Ngọc Chân, người khác nhìn vào sẽ nghĩ là Ngọc Chân bị uất ức hay là bị khinh dễ mà khóc. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, khuôn mặt Ngọc Chân tuy đầy nước mắt nhưng thần sắc cô vẫn tỉnh táo như thường.
Trong phòng còn thêm bốn người lần lượt là Thiên Ân, Vương Thiệu Bình, Y Thanh, Y Bình.
“Y Bình, ngươi nói xem chuyện này là sao?” Sắc mặt của Vương Thiệu Bình lúc này rất kém.
“Theo Y Bình thì lần này Tam thập đoạn hồn phát tác không liên quan đến cảm nhận tri giác của con người. Nên thuốc này căn bản là không có tác dụng đối với tiểu thư.” Y Bình giọng nói nhỏ nhẹ bình tĩnh, không vì khuôn mặt lạnh như băng của Vương Thiệu Bình dọa sợ.
“Tam thập đoạn hồn phát tác, kích thích tuyến lệ hoạt động. Cái này thực ra là do thuốc của Y Bình có hiệu quả. Nếu không lúc này Ngọc Chân có thể sẽ xúc động hay là đau khỏi mà khóc chứ không phải là thản nhiên mà rơi nước mắt như vậy.” Thiên Ân liếc nhìn Vương Thiệu Bình nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Khóc nhiều như vậy sẽ rất nguy hiểm đến mắt” Vương Thiệu Bình mất kiên nhẫn nói.
“Chủ nhân” Y Bình ngập ngừng liếc mắt nhìn Vương Thiệu Bình, muốn nói nhưng lại không dám nói.
“Có chuyện gì? Nói” Vương Thiệu Bình thấy được vẻ ngập ngừng của nàng liền nói.
“Là… là Y Bình đã tự ý hỏi Lão gia, nên mới vừa nãy Lão gia truyền tin lại cho Y Bình ?” Vừa nói, Y Bình vừa móc trong tay áo ra một mẩu giấy đưa cho Vương Thiệu Bình.
Vương Thiệu Bình trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đưa tay lấy tờ giấy về. Trên tờ giấy có ghi cách giải, chỉ cần điểm vào những huyệt đạo trên giấy đã ghi, đồng thời uống máu của kẻ đã hạ chú thuật thì chắc chắn sẽ hóa giải được Tam thập đoạn hồn.
Đơn giản vậy thôi sao? Vương Thiệu Bình lại liếc nhìn Y Bình một cái, nhìn xem trong đấy có cái gì gọi là huyền cơ không? Thiên Ân nhìn xong cũng không khỏi nhíu mày.. Cách giải nhìn thì đơn giản chỉ như vậy? Vậy nhưng kẻ đã hạ chú thuật a, muốn tìm đâu có phải dễ. Đây là khó muôn phần, đến ngay kẻ đó là ai, tên gì, ở đâu bọn họ cũng không hề biết.
Y Bình nhìn hai người bọn họ đang xoắn xuýt thì không khỏi nói: “Y Bình có cách tìm ra được kẻ đó, chỉ cần lấy một giọt máu của tiểu thư. Vào đúng hôm trăng tròn, nhỏ giọt máu đó vào trong chiếc nhẫn ngọc thạch này. Sau đó đi thử một đường, nếu viên ngọc thạch phát ra ánh sáng màu xanh, tức là phương hướng của kẻ đó đang ở. Nếu viên ngọc thạch phát ra ánh sáng màu đỏ thì tức là đã đến gần người đó.”
Vừa nói, Y Bình vừa đem chiếc nhẫn ra ngoài, cái này cũng là của lão gia gửi kèm theo thư a. Vương Thiệu Bình có chút suy nghĩ, Y Bình này nếu biết cách tìm ra kẻ đó, sạo lại không nói sớm. Bây giờ mới nói, xem ra thực sự có điều gì uẩn khúc.
“Chủ nhân, ta nghe nói triều đình đã ra điều kiện với Phi, lấy kẻ hạ chú thuật tiểu thư làm người trao đổi với Mặc Tương. Vả lại theo thông tin chính xác thì trong đêm nay bọn họ sẽ hành động, không cần chúng ta ra tay thì Phi cũng sẽ bắt được kẻ đó”
Tuyết Thần từ ngoài cửa bước vào, mấy chuyện này cô thường xuyên theo dõi nên biết được rất nhiều. Kể cả mối quan hệ của người đó với tổ chức Phi. Bọn họ có đường tắt để đi, làm sao lại phải đi đường vòng vèo. Hơn nữa, dựa vào Y Bình thì mất bao lâu mới có thể tìm được người a….
….
Lúc này nhóm người Phi đang tụ tập trước cửa một căn nhà bằng gỗ, giữa một hồ sen rộng lớn. Cửa căn nhà đóng kín bưng, Mặc Phi đưa tay gõ cửa mấy lần, mãi một lúc lâu mới thấy người bên trong mở cửa. Đó là một người đàn bà đã lớn tuổi, hơn nữa còn là đang ngủ bị bọn họ đánh thức, tóc tai lộn xộn, đôi mắt còn chưa mở hết ra.
“Bà bà, không biết Trần Quyên đã về chưa?” Mạc Phi giọng cung kính hỏi.
Người đàn bà ngơ ngác nhìn bọn họ một lúc lâu xong mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Quyên nha đầu, con ranh đó nó để lão bà đây phải tự xuống bếp nấu cơm cả tuần nay rồi. Các ngươi nếu thấy nó thì nhớ nhắc nó, là ta đã nuôi nó lớn, đừng tưởng lớn rồi là bỏ lão bà một mình hừ” Lão bà bà tức giận hét lên.
“Vậy bà có thể cho chúng cháu vào nhà ngồi không? Chúng cháu sẽ đợi Trần Quyên trở về” Mặc Phi vẻ mặt xoắn xuýt nói. Thực ra bọn họ không tin Trần Quyên không có trong nhà, cô ta làm sao dám để bà bà lại một mình không ai chăm sóc.
“A nếu vậy thì cứ tự nhiên, nhưng là ta phải đi ngủ không tiếp các ngươi được a…” nói rồi bà mở rộng cánh cửa ra cho bọn người Mặc Phi vào nhà. Để bọn họ ngồi yên vị trong nhà, bà liền chào bọn họ một câu rồi vào phòng đi ngủ. Bọn họ không phải lần đầu tiên đến đây. Lúc Trần Quyên còn không phản bội bọn họ thì thi thoảng Mặc Phi có dẫn vợ đến. Bọn họ coi bà bà như người thân trong nhà, nói chuyện rất vui vẻ. Còn bây giờ thì…
Mặc Phi cùng Trần Vân nhìn nhau, hai người đều không nói gì, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa, một mảng tối đen như mưc.
Lão bà bà vào phòng liền đóng cửa lại, thở ra một hơi liền cẩn thận nhìn xung quanh. Một lúc sau không cảm thấy có gì không ổn, bà liền nhẹ nhàng gạt một tấm gỗ trên sàn nhà ra. Từ dưới sàn, một người phụ nữ tầm 27, 28 tuổi đi lên, ánh mắt nhìn bà bà tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, không nói câu nào liền hướng về phía giường ngủ. Người phụ nữ đó chính là Trần Quyên mà bọn Mặc Phi đang tìm, cô cũng chính là người ở hành động trên vách núi hạ chú thuật với Ngọc Chân.
Bà bà chính là vú nuôi của cô, người đã bên cô từ nhỏ đến lớn. Đồng thời cũng chính là người dạy cô chú thuật. Chú thuật của bà bà không phải là tốt, 17 tuổi đã rời khỏi sư môn đi lấy chồng. Ai ngờ lấy nhau mười năm cũng đều không có con. Lão chồng bà lại nạp thêm thê thiếp để sinh con nối dõi. Bà cố cắn răng chịu đựng chia sẻ tình cảm với người phụ nữ khác. Thế rồi đến năm thứ 12 bà bỗng dưng mang thai. Điều đó làm bà mừng như điên, ai ngờ sau chín tháng mười ngày, bà sinh con ra lại là một cái xác. Nhìn đứa trẻ sơ sinh, cả người đều là vết bầm tím khó hiểu, bà đau đớn đến ngất đi. Sau khi tỉnh lại liền bị nhà chồng chửi là kẻ xui xẻo, rồi họ nguyền rủa bà, ném cho bà một tờ giấy.
Thế rồi chưa hết tháng ở cữ bà đã phải dọn ra ngoài tự sinh tự diệt. Đúng lúc đó, trong cung tuyển vú nuôi cho công chúa. Bà liền đăng ký, ai ngờ một lần đăng ký liền ở bên công chúa nửa đời người. Từ lúc nhà Trần còn thịnh vượng cho đến lúc suy tàn. Hồi Lý Nhân tiến quân vào cung, bà đã may mắn nhờ vào chút chú thuật của mình mà đưa được công chúa ra ngoài. Hai người dựa vào chỗ vàng bạc mang theo mà sống đến tận bây giờ. Mà công chúa nhà Trần đó chính là cô, Trần Quyên.
Bà bà tuổi vẫn chưa có già mấy, nhưng vì suy nghĩ nhiều, lại mắc phải căn bệnh sợ ở một mình nên đầu tóc bạc phơ. Nhìn qua như một lão bà 80 tuổi. Ôm chặt bà bà, Trần Quyẻn mới nhắm mắt ngủ. Từ trên trần nhà nhìn xuống, Nam Cung, nhân vật truyền kỳ của tổ chức Phi nhìn bọn họ lặng yên chìm vào giấc ngủ. Có lẽ bọn họ sẽ phải ngủ một giấc thật sâu, Nam Cung hơi nhếch môi, đợi thêm một chút nữa mới phi người bay xuống.
Thực ra hắn đã lẻn vào đây trong lúc bà bà mở cửa cho bọn Mặc Phi vào rồi. Cái này chính là thuật ẩn thân cùng với khinh công trong truyền thuyết. Hai cái kết hợp để lẻn vào phòng của một bà bà có chút thuật phòng thân mà nói, thật là dùng dao mổ trâu giết gà.
Trước đó bọn họ đã bàn bạc qua, mang Trần Quyên đi thì sợ bà bà một mình không sống nổi, vì vậy sẽ để Nam Cung ở lại chăm sóc bà. Đợi một thời gian tìm được người thích hợp sẽ cho người đó đến thay Nam Cung. Vì sao lại chọn Nam Cung mà không phải Trần Vân thì có thể nói. Nam Cung tính tình trầm ổn, quen thuộc y thuật. Quan trọng là người nấu ăn vô cùng tốt, bọn họ vì cái cuối mới chọn Nam Cung.
Đưa Trần Quyên về căn cứ của bọn họ, thế nhưng khi bước vào trong nhà thì hai người bọn họ có chút kinh ngạc. Nhà bọn họ thế nhưng lại có “khách” tới chơi.
Những vị khách đó gồm 4 người, hai nam hai nữ. Hai vị nam nhân, một người thân hình cường tráng, khí thế ngút trời. Một người khuôn mặt đẹp câu dẫn lòng người, nhưng ánh mắt nhìn người khác như cả thế giới thiếu nợ hắn.. Hai vị nữ nhân, thì một người xinh đẹp lạnh lùng, còn một người nhìn vẫn chưa có trưởng thành. Khuôn mặt nhỏ nhắn, lại còn đang khóc sưng cả mắt… khụ khụ người này không phải công chúa Ngọc Chân sao?
Mặc Phi nhìn Trần Vân, hai người đều ngạc nhiên giống nhau. Không khí lúc này có chút gượng gạo.
Đúng như bọn họ nghĩ, đó chính là Ngọc Chân. Hai vị nam nhân kia thì là Thiên Ân và Vương Thiệu Bình. Còn vị mỹ nhân mặt lạnh chính là Tuyết Thần.
“Xin chào… ta là bạn của Nam Cung” Tuyết Thần mở miệng nói. Vốn chính là như vậy, cô với Nam Cung chính là bạn a…
Lời nói vừa thốt ra khiến tất cả mọi người trong căn phòng lần nữa lại trở về trạng thái kinh ngạc, trừ Thiên Ân và Ngọc Chân ra. Ngay cả Vương Thiệu Bình vốn là kẻ quái dị cũng phải liếc nhìn Tuyết Thần, cô là khi nào quen biết tên Nam Cung gì đó?
“Cô chính là người bạn, tháng nào cũng rủ Nam Cung đi uống rượu. Uống đến tên thần rượu như hắn cũng phải lần về với trạng thái say bí tỉ.” Trần Vân nghi ngờ hỏi.
“ Thần rượu cái quái gì” Tuyết Thần bĩu môi, lần nào hắn cũng gục trước cô, vậy mà không biết xấu hổ tự xưng là thần rượu. Nhưng chuyện này không phải vấn đề chính, Tuyết Thần vội chuyển lại đúng đề tài.
“Chúng ta coi như chuyện của các ngươi cũng đều biết rõ, không biết người nằm trên lưng vị Trần Vân công tử có phải là người phụ nữ gây sóng gió trong thời gian qua không?”
Lời Tuyết Thần vừa dứt, tất cả ánh mắt nhất thời dồn về phía người phụ nữ trên lưng Trần Vân.
A… thì ra bọn họ đến là vì Trần Quyên, nhất thời cả hai người Mặc Phi đều khẩn trương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!