Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Túy Ngọc lâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Túy Ngọc lâu



“Mặc Phi, bọn họ không có địch ý”

Một giọng nói trong trẻo vang lên làm tan cục diện rối rắm này. Mặc Phi ngước mắt lên nhìn, một người con gái có mái tóc dài. Đôi mắt tròn, hàng lông mi cao vút, sống mũi thẳng và thon gọn. Mỗi lần nói chuyện sẽ ẩn ẩn hiện hiện chiếc răng khểnh rất duyên.

 Này hắn thấy Đỗ Tử Uyên xuất hiện, trên tay còn cầm một bình trà nhỏ. Bây giờ Mặc Phi mới giật mình, trong nhà cơ bản vẫn còn vợ của hắn, Đỗ Tử Uyên. Thế nhưng hắn lại quên mất, chỉ vì đám người trước mặt mà hắn lại quên vợ thân thương của mình.

Nhìn vợ mình rót trà cho mấy người bọn họ, Mặc Phi lúc này mới buông lỏng, bọn họ không có làm gì Tử Uyên.

Rót trà mời đám người Ngọc Chân xong, Đỗ Tử Uyên mới nhẹ nhàng đi về phía Mặc Phi nói.

“Trần Quyên không biết hạ chú thuật gì với Ngọc Chân công chúa, bọn họ là vì thuốc giải mà đến. Nếu như có thể giải được chú thuật, bọn họ sẽ bảo hoàng đế Lý quốc tha cho Mặc Tương a”

Đỗ Tử Uyên cảm thấy như vậy rất tốt, Trần Quyên sẽ không bị mang đi làm vật trao đổi. Mặc Phi sao không nhìn ra được sự vui mừng trong ánh mắt của Đỡ Tử Uyên. Hắn gật đầu một cái rồi quay sang nói với Ngọc Chân.

“Trước đây là do bất đắc dĩ mới mạo phạm đến công chúa, lần này chúng ta sẽ bảo Trần Quyên giải chú thuật cho công chúa. Ta không mong muốn ân oán sẽ được hóa giải, chỉ mong công chúa có thể nói với phụ hoàng của ngươi thả Mặc Tương ra. Mặc Phi sẽ vô cùng cảm kích, nếu tương lai có gì cần giúp, chúng ta sẽ không chối từ.” Mặc Phi nói.

“Vậy trước hết chúng ta cần một chút máu của nàng ta.” Tuyết Thần tiến đến cạnh Trần Vân. Không kịp đợi mọi người phản ứng thì Tuyết Thần đã cầm dao nhỏ xoẹt một cái. Từ trên cánh tay Trần Quyên, máu chảy ra, Tuyết Thần biến đâu ra một chiếc lọ nhỏ. Trong nháy mắt cứ vậy mà hứng máu người a…

Trần Ván toát mồ hôi, người phụ nữ này thật không có chớp mắt qua, động tác mau lẹ dứt khoát.  Mà khuôn mặt không hề biến sắc, trái lại còn rất tự nhiên.

Người cảm thấy Tuyết Thần đáng sợ nhất không phải là Trần Vân mà là Ngọc Chân. Ông trời a, đó là máu người, là máu để cô uống, cô ta có thể lấy máu một cách kín đáo không được sao???

Là một người hiện đại, Ngọc Chân cảm thấy uống máu người… thật kinh tởm.  Thời đại này vẫn còn thịnh hành cách này a… cô phải cảm thấy may mắn vì đó chỉ là máu thôi, không phải tim gan hay thịt gì, nếu là thật phải có những thứ đó mới chữa được bệnh thì cô thà chết cũng nhất định sẽ không chữa.

Sau khi lấy đủ máu, Tuyết Thần lại lấy ra một lọ màu vàng, rắc một chút bột từ trong lọ vào vết thương của Trần Quyên, trong chớp mắt vết thương ngừng chảy máu.

Sau đó, Tuyết Thần mang máu đến gần Ngọc Chân, ánh mắt liếc nhìn mấy người xung quanh đây rồi lớn giọng.

“Mấy người đàn ông mau ra ngoài, người ta còn là một tiểu cô nương đó. Muốn nhìn người ta cởi áo thật là không được.”

Ngọc Chân: “…”

Thế là cả đám đàn ông người này người kia liếc nhau đi ra ngoài. Riêng Vương Thiệu Bình khóe môi hơi kéo, hắn là cả thân thể Ngọc Chân, cái gì cũng nhìn rồi. Nghĩ đến ngày đó, khuôn mặt lạnh băng của hắn có chút ửng hồng.

Đỗ Tử Uyên đợi mọi người đi ra ngoài mới đóng cửa lại, Tuyết Thần thấy tất cả đều ổn thì gật đầu một cái liền động thủ. Tuyết Thần cởi áo của Ngọc Chân, lộ ra một mảng lưng trần trắng như trứng gà bóc. Tuyết Thần thử sờ vào, một cảm giác mềm mại thật là thoải mái a. Cô cầm chiếc cốc đầy máu đỏ tươi, đưa tay ra giống như là đang vận khí, từng giọt máu nhỏ tròn xoe, như viên ngọc bay vào trong lưng Ngọc Chân rồi biến mất. Ngọc Chân thấy không phải uống liền vui mừng không thôi. Đợi máu trong lọ hết nhẵn thì lưng Ngọc Chân một mảng đỏ ửng. Tuyết Thần lúc này mới đưa bàn tay trắng như ngọc của mình lên, điểm các huyệt đạo.

Thực ta nói dễ thì dễ nhưng nói khó thì vẫn không ngoa. Mỗi người đều có hơn tám mươi huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể. Mà để giải tam thập đoạn hồn thì phải điểm vào toàn bộ những huyệt đạo trọng yếu đó. Vì sao ư? Cái này là do biểu hiện của Tam thập đoạn hồn. Nó dường như ngày nào cũng phát một loại bệnh khác nhau, muốn diệt toàn bộ thì phải điểm vào tám mươi huyệt đạo chính yếu.

Huyệt đạo đầu tiên trên vùng lưng mà Tuyết Thần điểm vào chính là huyệt Kiên tỉnh, sau đó là đại trữ, phế du tâm du, cách du. Mười tám huyệt vùng chân, rất nhanh được điểm đủ cả. Tiếp đến là huyệt vùng lưng – mông, các huyệt khuyết bồn, thiên đột, trung phủ, tất cả là mười ba huyệt.

Điểm vào đúng huyệt đạo là một điều không phải dễ dàng a… Tuyết Thần toát mồ hôi, đã gần một canh giờ mà vẫn chưa điểm xong. Ngọc Chân mới càng khổ não, không biết bà Tuyết Thần này có thực sự biết bấm huyệt hay không. Toàn thân cô đau nhức rụng rời, cảm giác toàn thân như bị muôn vàn con ong đốt.

Đau đớn là vậy nhưng Ngọc Chân không hề la hét ầm ĩ, đau đớn này cô vẫn nhịn được. Còn nhớ ở thế giới kia bị cụt mất chiếc chân, nó còn đau đớn gấp bội lần.

Còn đám người đàn ông bên ngoài, chỉ có Vương Thiệu Bình cùng Thiên Ân hai người là đang lo lắng ra mặt. Bọn họ không biết cách giải mà lão già đó viết có đúng hay không? Nếu như là lão có ý lừa bọn họ thì sao? A…sao mà rối rắm thế, nếu không làm theo thì khổ Ngọc Chân, mà làm theo thì lại sợ trong đó có âm mưu. Lão già đó khi nào thì tốt như vậy a..,.

Hơn một canh giờ, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, bọn người Thiên Ân nóng lòng muốn đạp cửa xông vào. Nhưng vẫn còn chần chừ không biết nên không?

Bên trong, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tuyết Thần bước ra với khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm.

Mới sáng sớm, trên đường còn thưa người qua lại, một thanh niên khí sắc nhợt nhạt, cả người dường như thiếu sức sống đang đi từng bước từng bước về phía trước.

Vị thanh niên đó dừng lại trước một tửu lâu tên là Túy Ngọc lâu, dừng một chút liền bước vào.

Trong tửu lâu khách khứa chưa có ai, chỉ thấy một nam nhân mặc bộ y phục màu lam nhạt. Mái tóc dài thả sõng hai bên vai, lộ ra khí chất cảm giác ung dung tự tại.

Vị nam nhân này đang cho một con mèo ăn cà rốt, cho một con thỏ ăn thịt. Cho một con gà ăn cơm, cho giun đất ăn cám. Hắn làm rất chăm chú, không hề quan tâm đến vị thiếu niên vừa bước vào kia. Hoặc giả hắn biết người đến là ai nên không cần đưa mắt nhìn.

“Long Ngạo Thiên, con gà của ngươi lớn hơn chút rồi đấy” thanh niên nhìn con gà bé bằng nắm đấm, lông tơ màu vàng óng mượt nói.

Nghe được giọng của thanh niên có chút khác thường, nam nhân tên Long  Ngạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trước mặt một thanh niên, sắc mặt có chút tái nhợt thì không khỏi thốt lên.

“Đường Duy, ngươi bị sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng thế kia.” Long. Ngạo Thiên không khỏi buông con gà ra, nghiêm túc đánh giá từ đầu đến chân Đường Duy.

Thiếu niên này chính là Đường Duy, Đường nhị công tử hôm trước mới bại dưới tay Vương Thiệu Bình.

“Ngươi bị thương?” Long Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi.

“Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da” Đường Duy ngồi xuống một bàn rồi nói “cho ta một vò nữ nhi hồng và một đĩa đậu phộng.

“Ngươi đang bị thương, chớ uống rượu!” Long Ngạo Thiên ngăn cản nói.

“Ngươi quản được ta? Mau đem rượu ra đây, nếu không ta tự đi lấy” Đường Duy có chút không kiên nhẫn nói.

Tự lấy? Long Ngạo Thiên có bị điên mới để cho hắn tự lấy. Bên trong kho rượu có cả rượu quý hiếm mà hắn tích trữ, mỗi lần tên này tự đi lấy đều lấy rượu quý của hắn ra. Vậy nhưng tiền lại trả so với giá rượu bình thường còn thấp hơn. Đây chính là làm ăn lỗ vốn a…

Long Ngạo Thiên bất đắc dĩ ôm cả đàn “thú cưng” của mình đi, để đây chỉ sợ tên hâm nào đó tiện tay bóp một cái là coi như không còn gì.

Trong lúc chờ đợi rượu đến, Đường Duy gục mặt xuống bàn, hắn cơ bản là buồn ngủ muốn chết rồi.

Lúc này, một bóng người thướt tha yểu điệu từ bên ngoài bước vào. Nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tựa như tuyết rơi giữa trời. Đôi môi nhỏ hình trái tim, căng mọng quyến rũ. Đôi mắt bồ câu gây ấn tượng bởi sự dịu dàng, trong trẻo, hiền thục. Đuôi mắt nàng hơi cong lên, điều này khiến nàng lúc nào cũng như đang cười.

Dáng người thon gọn, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Cùng với bộ ngực nảy nở, mặc bộ đồ hơi bó liền lộ ra bộ ngực lớn đầy đặn. Nói nàng là mỹ nhân đệ nhất thật quả không có ngoa. Nàng chính là Phương Uyển Uyển, kinh thành đệ nhất mỹ nhân, được mọi người bầu chọn.

Phương Uyển Uyển là con gái của Nam An quận công, nàng từ nhỏ đã nổi danh cầm kì thi họa, là một tài nữ được mọi người ca tụng. Sau này lớn hơn chút  nữa liền được phong là đại mỹ nhân.

Vừa có tài lại vừa có sắc, Phương Uyển Uyển trở thành đối tượng của biết bao công tử hào môn. Thế nhưng nàng không cảm thấy vừa lòng ai trong số họ, nàng thế nhưng lại thích ông chủ một quán rượu.

Thế nhưng đã bao nhiêu năm, chủ quán rượu có cái tên cao ngạo là Long Ngạo Thiên lại chẳng hề cảm động trước tài và sắc của nàng. Nhưng Phương Uyển Uyển lại  ngày càng đắm chìm trong tình yêu đơn phương. Nàng tin rằng sẽ có một ngày nàng chinh phục được trái tim sắt đá của người đó.

“A… Uyển Uyển, cô mau đi rang đậu phộng cho Đường Duy đi, còn nữa, lần sau đi sớm còn chăn đám thú cưng của ta” Long Ngạo Thiên từ kho chứa rượu bước ra liền nhìn thấy Phương Uyển Uyển không khỏi nói.

Khụ khụ… vì theo đuổi tình yêu nên nàng đã trở thành đầu bếp của Túy Ngọc lâu a…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN