Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Dâm tặc - Ảnh hậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Dâm tặc - Ảnh hậu



Lắc lư thân hình mảnh mai về phía nhà bếp, Uyển Uyển thành thục nhóm lửa rang đậu phộng. Có ai nghĩ rằng một thiên kim tiểu thư lại đi làm cái việc của đám phụ nhân không địa vị và thân phận.

Hôm nay Uyển Uyển cảm thấy Đường Duy có chút kỳ quái, hắn không hề nhìn cô như trước đây. Hắn tỏ ra thờ ơ một cách lạ thường.

Đặt đĩa đậu phộng xuống trước mặt Đường Duy, hắn liền nhặt mấy hạt cho vào miệng rồi uống một ngụm rượu. Ánh mắt suy tư hiện rõ vẻ tức giận và căm thù.  Đường Duy từ trước tới nay luôn  luôn hào sảng sao lại có loại ánh mắt ấy.

Long Ngạo Thiên cũng kinh ngạc nhìn Đường Duy, hắn quen biết Đường Duy cũng trên mười năm. Chưa từng thấy tình trạng như thế này bao giờ, rốt cuộc là kẻ nào làm Đường Duy thành như vậy.

“Dường nhị, ngươi là làm sao a? Nói cho ta, biết đâu lại có thể giúp được ngươi”

Phương Uyển Uyển ngồi xuống đối diện với Đường Duy, giọng nói thánh thót như chim ca.

Dường Duy ngẩng đầu, nhìn đôi mắt long lanh như thạch anh của Uyển Uyển, tim tựa hồ như đập chậm mất một nhịp. Hắn và Phương Uyển Uyển nhà gần nhau, lại chơi với nhau từ nhỏ nhưng hắn chưa lần nào chống đỡ được sức mê hoặc của đôi mắt kia.

“Uyển Uyển, ta gặp phải một đối thủ, hắn tựa hồ không mạnh hơn ta là mấy nhưng hắn lại dùng thủ đoạn trong lúc đấu. Ngươi nói xem, ta có nên hận hắn hay không?”

Đường Duy là một quân tử chính cống, hắn chắc chắn không bao giờ tha thứ cho những kẻ gian xảo thủ đoạn. Phương Uyển Uyển hiểu điều đó, vì vậy cô cảm thấy Đường Duy tức giận là đúng.

“Là kẻ nào mà dám to gan như vậy? Hắn chán sống rồi sao?” Phương Uyển Uyển trợn mắt tức giận.

“Hắn…” Đường Duy muốn nói nhưng lại thôi, dù sao cũng không liên quan đến Uyển Uyển. Nói cho nàng chỉ khiến nàng tức giận mà thôi, biết đâu lại còn chửi hắn ngu ngốc. Đang yên đang lành bám theo Thiên Ân kia làm gì.

Nhưng hắn thực sự rất muốn kết giao với Thiên Ân, về cơ bản là việc lần này đi tới đó, hắn hoàn toàn không chút hối hận.

Nghĩ vậy hắn lại phiền não cầm bát rượu uống một hơi, bộ dạng này của hắn thật khiến Phương Uyển Uyển không chịu nổi. Nàng vỗ mạnh một cái xuống bàn nói:

“Đường nhị, tuy ngày thường nhìn ngươi rất đáng ghét, nhưng ngươi vẫn là bằng hữu của ta. Kẻ nào gây chuyện với ngươi chính là gây chuyện với ta. Ta đây dù không biết võ công nhưng Long đại ca biết. Ngươi nói ra, Long đại ca sẽ trả thù giúp ngươi”

Long Ngạo Thiên “…”

Thấy Đường Duy vẫn không có ý định nói, Phương Uyển Uyển máu nóng xông lên đầu. Nàng tức giận “Tuy ta không làm gì được nhưng ta có thể khiến hắn thân bại danh liệt, ta sẽ khiến hắn đời này không dám vác mặt ra ngoài. Khiến hắn không thể ngóc đầu lên được”

Phương Uyển Uyển là đệ nhất mỹ nữ, nhưng người ngoài không biết nàng tính khí như đàn ông. Còn có một loại công phu gọi là “võ mồm” một khi nàng há miệng thì cho dù là người sống cũng có thể hộc máu mà chết. Hoặc như nói đá thành trứng cũng hoàn toàn có thể.

Ánh mắt Đường Duy chợt lóe lên, phải a… đối phó với tên tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ như Vương Thiệu Bình thì có lẽ ngoài Uyển Uyển ra thì không còn ai khác. Tuy nàng không biết võ công, nhưng hành hạ tinh ầngười khác lại là đệ nhất.

Vì thế Đường Duy liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Long Ngạo Thiên ngồi một góc, vừa nghe vừa nhíu mày suy tư.

Nghe xong Phương Uyển Uyển nở một nụ cười nham hiểm. Vương Thiệu Bình phải không? Ta đây liền cho ngươi cả đời không dám dùng tên Vương Thiệu Bình nữa.

Lúc này tại căn cứ của Phi, Ngọc Chân sắc mặt có chút nhợt nhạt đang ngồi ngay ngắn trên giường cho bao nhiêu cặp mắt nhìn vào đánh giá.

“Liệu chú thuật đã thực hoàn toàn toàn được giải?” Vương Thiệu Bình không khỏi nghi ngờ nói.

“Vẫn nên chờ đến tối xem” Thiên Ân thâm trầm nói.

“Đúng vậy, vẫn là chờ đến tối thôi” Tuyết Thần day day hai bên thái dương, bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe lên. Cô liền đưa ánh mắt đầy khát khao nhìn Vương Thiệu Bình.

“Chủ nhân, mọi việc cũng đã xong rồi, nhân tiện được ra ngoài, ta muốn đi uống chút rượu”

“Uống rượu?” Vương Thiệu Bình không khỏi đưa mắt lườm Tuyết Thần “ngươi cũng biết tranh thủ đấy”

“Các người có muốn uống chút không? Ta đây biết một tửu lâu vô cùng ngon. Thức ăn càng khỏi nói, đều là mỹ vị nhân gian” Tuyết Thần ánh mắt lấp lánh khi nhớ đến vò rượu mới uống mấy ngày trước.

Ngọc Chân nhìn thấy biểu tình này không khỏi cảm thán… sâu rượu a…

Thấy mọi người không nhúc nhích gì, Tuyết Thần cảm thấy mình phải hạ thêm chiêu nữa.

“Món thịt nướng a, phải nói là ngon vô cùng. Từng miếng từng miếng mỏng dính, được nướng vàng ươm. Ăn vào trong miệng giòn tan, lại có chút tê tê của ớt. Gói cùng với rau sống, chấm với nước mắm chua cay, cắn một miếng, vị bùi của rau hòa với vị đậm đà béo ngậy của thịt. Đảm bảo ăn một miếng liền không nhịn được mà ăn miếng thứ hai.” Liếc mắt thấy mọi người thần sắc có chút thay đổi, Tuyết Thần lại nói tiếp “Món thịt gà của tửu lâu là món vô cùng ngon, bên ngoài được nướng vàng ươm, bóng nhạy. Bên trong thịt trắng toả hương thơm ngát, xé từng miếng chấm…”

Một giờ sau ở khu phố sầm uất bậc nhất kinh thành, một nhóm năm người di chuyển với tốc độ chậm vô cùng. Nhóm người ba nam hai nữ đó chính là 4 người Ngọc Chân cùng với Trần Vân của Phi. Bọn họ quả thực là bị Tuyết Thần làm cho bụng sôi lên ùng ục.

Còn tại sao lại di chuyển chậm chạp là vì bọn họ vừa đi vừa nghe bát quái.

Người qua đường A: “Ngươi biết không, kinh thành xuất hiện dâm tặc. Tên này chuyên cưỡng bức nam hài tử và nam thiếu niên. Mới đây vừa có gia đình mang hài đồng đến báo án, nghe nói trên người bị cường bạo khắp nơi đều bầm tím”

Người qua đường B: “Ta cũng nghe nói, tên đó sau khi cưỡng bức xong còn ngạo nghễ nói ra tên của mình, hắn thách đố ai bắt được hắn, hắn sẽ cho một đêm ngủ miễn phí với hắn”

Người qua đường C: “A… lại có chuyện thế nữa, hắt nói hắn tên là gì?”

Người qua đường B: “Hắn nói hắn tên Vương Thiệu Bình”

Người qua đường xx: “Ôi nghe cái tên thôi cũng thấy dâm đãng rồi”

Tuyết Thần “…”

Thiên Ân “…”

Ngọc Chân khóe miệng run rẩy, nếu lúc này ở trong phòng chắc chắn cô sẽ ôm bụng cười lớn. Nhưng đây là ngoài đường, cười lớn sẽ bị người ta coi là kẻ điên a…

Vương Thiệu Bình khuôn mặt tái xanh, trong lòng hắn thầm mắng kẻ có tên giống hắn một vạn lần.

Đi tiếp một đoạn liền thấy mọi người vây quanh một bức tường có treo một bức tranh, đám người Ngọc Chân hiếu kỳ lại gần xem thì thấy trên bức tranh đó là một người khỏa thân. Một nam nhân có mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp như một mỹ nhân. Thân hình kia… khụ khụ vẽ thật chi tiết, phần dưới chỉ được che bằng một chiếc quần con nhỏ bé. Người vẽ quả thật rất táo bạo a… nhưng khuôn mặt này…

Bốn người không ai bảo ai đều đồng thời liếc mắt nhìn Vương Thiệu Bình, quả thực giống như đúc. Trần Vân đứng bên cạnh Vương Thiệu Bình chợt cảm thấy da gà nổi lên, hắn tự động dịch ra xa một chút.

Đứng cạnh bức tranh là một phụ nhân, nước mắt nước mũi tèm nhem. Phụ nhân liên tục nức nở kêu than.

“Các vị, chồng tôi mất sớm, tôi một mình nuôi con. Con tôi ngoan lắm, nó là thằng bé hiểu chuyện, không bao giờ làm tôi phải tức giận bao giờ… huhuhu” phụ nhân không nhịn được ôm mặt khóc nức nở, mấy vị đại thẩm xung quanh đưa khăn tay cho phụ nhân lau mặt. Phụ nhân đó khịt khịt mũi rồi kể tiếp.

“Dạng sáng nay, tôi tỉnh dậy thấy phòng con trai tôi mở. Tôi còn thấy lạ sao nó dậy sớm thế, bước vào phòng thì thấy hắn” nói rồi phụ nhân nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bức tranh “Là nam nhân này, hắn nằm đè trên người con trai tôi. Tôi vội vã hét lên… thế nhưng… hắn …” phụ nhân lại ôm mặt khóc, một lúc sau mới nghẹn ngào nói tiếp.

“Hắn ung dung đứng dậy, thân thể lõa lồ. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường rồi mặc quần áo vào. Lúc đó tôi cầm cái chổi đánh hắn, ai ngờ hắn biết võ công. Tôi nói sẽ báo quan phủ để hắn ngồi tù thì hắn mỉm cười ngạo nghễ. Hắn nói nếu quan phủ bắt được hắn thì hắn sẽ tự nguyện hầu hạ quan phủ một đêm… ô ô”  Phụ nhân lại khóc, mọi người ở đây ai cũng đồng tình với phụ nhân.

“Bà yên tâm, tên dâm tặc đó không chạy thoát được đâu” mọi người đồng thanh an ủi phụ nhân.

“Ô ô ô… con trai tôi giờ nó như người mất hồn, mỗi khi tỉnh giậy là nó lại đâm đầu vào tường. Nó nói nó không thiết sống nữa, tôi… tôi chỉ có mỗi thằng con trai thôi… nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi phải làm sao bây giờ”

“Rắc rắc rắc” hai bàn tay Vương Thiệu Bình nắm chặt, khớp sương kêu thành tiếng. Là tên chết tiệt nào vu oan cho hắn.

Tuyết Thần có chút nóng vội, kéo Vương Thiệu Bình nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nếu không ai mà biết chủ nhân của cô sẽ làm ra cái chuyện gì, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây.

Ngọc Chân ánh mắt đặt trên người phụ nhân, nếu không phải Vương Thiệu Bình ở bên cạnh bọn họ suốt thì cô chắc chắn sẽ tin lời phụ nhân kia. Đáng tiếc, là người này sinh không đúng thời, nếu sinh vào thế kỷ 21 thì chắc chắn sẽ đoạt giải Ảnh hậu. Nhìn xem không có một chút sơ hở nào cơ mà, diễn đến mức người xem như bọn họ còn không biết đâu là thật, đâu là giả. Lần này là Vương Thiệu Bình đắc tội ai… là ai đủ khả năng đấu với hắn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN