Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Phương Uyển Uyển - cơn giận của Vương Thiệu Bình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Phương Uyển Uyển - cơn giận của Vương Thiệu Bình



“Là tên quái quỷ nào để ta biết được hắn giả mạo ta thì đừng trách ta đây độc ác. Ta sẽ đem tên đó lột da, róc xương, uống máu…” Vương Thiệu Bình nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuyết Thần một mực kéo hắn đi, chỉ sợ nếu bỏ tay ra thì Vương Thiẹu Bình sẽ tung chưởng phá nát chỗ này mất.

“Dám cải trang thành ta, tên đó thực không muốn sống rồi” Vương Thiệu Bình sắc mặt âm trầm, hắn nào có lộ diện ra ngoài mấy lần. Người biết hắn có thể nói đếm trên đầu ngón tay.

“Là tên đó” Vương Thiệu Binh chợt nhớ tới Đường Duy, kẻ xuất sơn cùng với bọn họ vào đêm qua.

Tuyết Thần chợt thấy cánh tay của Vương Thiệu Bình lạnh buốt như băng, xong rồi… xong rồi, chủ nhân a, người đừng bộc phát ở đây.

Đúng lúc này, Tuyết Thần thấy tửu lâu mà mình tìm đang ở phía trước mặt. Nhanh chóng kéo Vương Thiệu Bình vào trong.

Đám người Ngọc Chân đi phía sau, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, rất là bình tĩnh.

“Thầy có tin lời người phụ nữ kia không?” Ngọc Chân hỏi Thiên Ân.

“Nhìn có vẻ rất thật” Thiên Ân không khỏi suy nghĩ nói.

“Thế thầy không biết rồi, người phụ nữ đó đang làm nghệ thuật đấy” Ngọc Chân tỏ vẻ biết rõ nói.

Làm nghệ thuật?

Trần Vân cùng Thiên Ân đều ngước mắt nhìn Ngọc Chân, làm nghệ thuật là ý gì?

“Trước hết thầy nói đi, tại sao thầy lại nói là rất thật?”

“Lúc người phụ nữ đó khóc lóc, kể lể, hơi thở ra rất mạnh, chứng tỏ trong lòng rất loạn. Hơn nữa ánh mắt nhìn mọi người là bi thương, ánh mắt nhìn bức hình Vương Thiệu Bình là phẫn hận. Mỗi khi nhắc đến con trai thì gương mặt lộ rõ vẻ đau xót cùng bất lực” Thiên Ân nhớ lại nói.

“Trời, ngươi đúng là quan sát tỉ mỉ mà” Trần Vân nghe xong không khỏi thốt lên.

“Đó là đỉnh cao của môn nghệ thuật thứ bảy đó thầy” Ngọc Chân ánh mắt mang ý cười nhìn Thiên Ân.

Nghệ thuật thứ bảy, Trần Vân không biết nhưng Thiên Ân lại biết rõ.

“Ý em là cô ta đang diễn?” Trần Vân không ngạc nhiên mấy về câu nói của Ngọc Chân. Hắn tuy nhìn thấy người phụ nữ kia có biểu hiện rất chân thật nhưng lại có gì đó sai sai mà hắn chưa nghĩ ra được là sai ở đâu.

“Thực ra người phụ nữ đó diễn quá thật, em cũng không tìm ra được sơ hở nào. Nhưng là đạo cụ của cô ta đã tố cáo cô ta. Chính là bức tranh vẽ Vương Thiệu Bình kia”

“Bức tranh?” Trần Vân trợn tròn mắt lên, bức tranh đấy thì tố cáo cái gì?

Ngọc Chân không để ý đến sự kinh ngạc của Trần Vân mà nói tiếp:

“Thông thường một bức tranh truy nã thường chỉ vẽ chân dung. Nhưng mà người phụ nữ này lại đem vẽ một bức hình khỏa thân ra. Điều này chứng tỏ một điều, người ta muốn nhục mạ Vương Thiệu Bình chứ không phải muốn tìm Vương Thiệu Bình. Tiếp theo nữa là bức tranh đó được vẽ rất chi tiết, rất nghệ thuật, phải là một người am hiểu hội họa mới có thể vẽ được một kiệt tác như thế. Nếu cô ta thực sự là nông phụ thì bức tranh đầy nghệ thuật kia không thể là do cô ta vẽ. Còn mô ta cho người khác vẽ được đẹp như vậy, lại còn rất giống với người thật thì không biết người phụ nữ đó mô tả giỏi đến mức nào a.”

Ngọc Chân nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Trần Vân thì trong lòng một trận sảng khoái. Cô là sinh viên xuất sắc của ngành kiến trúc. Hội họa đối với cô lại càng không phải thứ xa lạ gì.

“Khụ khụ…” ho khan vài cái, Ngọc Chân mới nói tiếp.

“Thực ra điểm mấu chốt ở bức tranh chính là khuôn mặt và thân hình. Khuôn mặt là do một người vẽ, còn thân hình lại do người khác vẽ”

“Là hai người vẽ ư? Sao lại có thể nhìn ra?” Trần Vân thốt lên.

“Nét vẽ của phần đầu to và cứng hơn phần thân, phần thân nét vẽ mềm mại và nhỏ hơn.” Ngọc Chân nhẹ nhàng nói.

Thiên Ân đưa đôi mắt đen nháy của mình nhìn Ngọc Chân, hắn không ngờ cô lại am hiểu đến vậy. Cô bé ngày nào vẫn trốn học đi chơi, bây giờ thật sự trưởng thành rồi.

Trần Vân trong lòng một trận kinh hãi, không ngờ Ngọc Chân công chúa lại am hiểu hội họa đến vậy. Khác hoàn toàn lời đồn, cái gì mà công chúa bị câm, không học cái gì, là một công chúa đầu rỗng.

“Bức tranh do hai người vẽ thì đã nói rõ một điều. Bọn họ là cố ý vẽ ra như vậy. Vì nếu chỉ để truy nã thôi thì sẽ dừng ở lại phần đầu.” Ngọc Chân kết luận một câu.

Nói xong, cả ba bước vào một tửu lâu có tên Túy Ngọc lâu.

Lúc này trong tửu lâu đã có rất đông khách nhân, ba người bọn họ vừa vào liền nhìn thấy bàn Vương Thiệu Bình đang ngồi.

Vừa đúng lúc thấy Tuyết Thần bê một mâm đồ ăn tới, thấy ánh mắt ngạc nhiên của ba người bọn họ liền nói:

“Mọi người ngồi đi, chủ quán rượu này không có thuê người làm. Muốn ăn ngon thì phải tự mình phục vụ mình thôi.”

Đặt những món ăn nóng hổi xuống bàn, Tuyết Thần liền quay người mang chiếc mâm không trả lại phòng bếp.

Ngọc Chân tặc lưỡi ngồi xuống, quán rượu không người làm mà lại đông như vậy. Xem ra chủ quán thật sự có tài nấu nướng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, Ngọc Chân không khỏi quay đầu lại nhìn Thiên Ân. Đúng lúc này Thiên Ân cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, nhất thời khiến Ngọc Chán lúng túng.

Thiên Ân thấy cô bé xấu hổ thì mỉm cười di chuyển ánh mắt ra chỗ khác. Đây là ý gì? Thầy dám cười mình. Ngọc Chân phồng mồm trợn má tức giận, cầm đũa gắp một miếng đậu hũ vàng ươm lên ăn. Cắn một miếng, nhất thời ánh mắt Ngọc Chân sáng bừng. Đậu này là làm như thế nào mà ngon như vậy?

Vỏ đậu giòn tan nhưng bên trong lại mềm, rán đậu kiểu gì mà lại được như vậy. Theo lý thuyết miếng đậu mỏng như vậy thì vỏ đậu giòn thì phần bên trong cũng giòn chứ. Thật là quá tài rồi, mùi vị lại khỏi phải nói, lần đầu tiên trong đời Ngọc Chân thấy đậu lại ngon đến vậy.

Ăn xong miếng đậu cô liền gắp rau muống xào lên ăn thử. Thần kỳ, thật sự rất thần kỳ, Ngọc Chân ăn ngon liền cảm thấy đầu bếp này đúng là quá tài giỏi, rau muống cũng có thể ăn ngon đến như vậy.

Thiên Ân, Vương Thiệu Bình cũng cảm thấy món ăn ở đây thực sự rất ngon. Xé một miếng thịt gà nướng vàng ươm, ăn một miếng mà cảm giác sắp nuốt luôn cả lưỡi.

Vốn có nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này tất cả đều bị bàn ăn trước mắt câu dẫn mất rồi.

Tuyết Thần nhìn mọi người ăn, mỉm cười một cái liền nâng chén rượu lên uống. Ta đây thức ăn có ngon cũng không bằng rượu ngon.

Trần Vân nhìn ba người Ngọc Chân ăn như chưa từng được ăn thì không khỏi tặc lưỡi, món ăn ở đây hắn ăn qua rồi, cũng đã sớm miễn dịch. Lần đầu đến đây ăn, hắn cũng giống bọn họ bây giờ. Xem ra, đồ ăn của hoàng cung cũng không phải là tốt nhất.

Đúng lúc bọn họ đang chăm chú ăn uống, Phương Uyển Uyển từ bên ngoài tửu lâu đi vào. Đám người đàn ông trong tửu lâu bỗng chốc liền di chuyển ánh mắt về phía nàng.

Bọn họ đến ăn ở đây một phần là vì thức ăn ngon, còn lại là đến để ngắm nhan sắc xinh đẹp của Phương Uyển Uyển.

“Phương tiểu thư sao giờ mới tới, chúng ta còn tưởng hôm nay tiểu thư nghỉ làm” một nam thiếu niên mặt mũi thanh tú, ngồi cùng bàn với ba vị thiếu niên khác lên tiếng.

Phương Uyển Uyển thấy bọn họ liền mỉm cười:

“A là Phạm Tiểu công tử, Phạm Bỉnh Di tiểu công  tử”

Sắc mặt tươi cười của Phạm Bỉnh Di bỗng chốc cứng đờ, Phương Uyển Uyển là nhấn mạnh chữ tiểu công tử, đây là ý gì. Hắn đã 17 tuổi rồi.

Mà lúc này Ngọc Chân đang đắm chìm trong mỹ vị  cũng vì ba chữ Trần Khánh Dư liền lập tức buông đũa quay người lại nhìn. Phạm Bỉnh Di, cô không nghe nhầm chứ, sao nhân vật này lại xuất hiện ở thời gian này. Đây chẳng phải là vị tướng đồng thời là hoạn quan nổi tiếng trong lịch sử thời Lý Cao Tông sao? Vị tướng này từng vì muốn làm vui lòng vua mà nói lời hay lẽ đẹp để cho vua xây tiếp cung điện xa hoa, mặc kệ các triều thần khuyên ngăn vì có chim khách đến làm tổ là điểm gở. Vì lời nói của Phạm Bỉnh Di Khiến trăm họ phải khổ sở.

“Cái gác hoàn thành mà chim khách đến làm tổ, lại sinh ra chim con, vậy là trời cho bệ hạ cái điềm tốt giữ được trăm đời.”

Câu nói nổi tiếng còn lưu truyền trong sử sách đó a…

Thiên Ân cũng giống Ngọc Chân, không khỏi quay đầu nhìn xem người tên là Phạm Bỉnh Di kia.

Vị thiếu niên có khuôn mặt tròn xoe, mũm mĩm. Đôi mắt bồ câu, thân hình cao tầm mét bảy, vì hắn ngồi nên không thể đoán chuẩn xác được. Nhưng nhìn qua thì chỉ là một tiểu tử ăn sung mặc sướng chứ đâu có thấy cái khí thế của một vị tướng quân trong truyền thuyết.

“Phương tiểu thư, ta cũng 17 tuổi rồi, không còn là tiểu tử nữa. Đừng thêm chữ tiểu ở đằng trước” Phạm Bỉnh Di hờn giận nói.

“Thôi… không đùa đệ nữa, hôm nay tỷ đang rất vui, tỷ đây lúc về sẽ kể cho đệ nghe, đảm bảo cười đến sảng khoái.”

“Hừ… đệ đây chờ xem tỷ là kể chuyện gì” Phạm Bỉnh Di đưa mắt nhìn về ba người bạn của mình đắc ý. Thấy chưa, chúng ta rất thán thiết.

Phương Uyển Uyển lắc đầu rồi uyển chuyển bước về phía phòng bếp.

Ngọc Chân nhìn dáng người xinh đẹp của Phương Uyển Uyển, trong lòng không khỏi tán thưởng. Mặt đẹp, thân hình đẹp… đây mới chính là mỹ nhân a. Thời hiện đại làm sao có người nào mộc mạc mà lại xinh đẹp được như cô gái này.

Lúc quay đầu lại bàn ăn thì thấy không khí có chút dị thường, Vương Thiệu Bình kia là làm sao. Vẻ mặt hắn dường như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nào vậy.

“Giọng nói cô ta rất giống người phụ nữ vừa rồi” Vương Thiệu Bình tức giận phun ra một câu.

A… vừa nãy mải nhìn Phạm Bỉnh Di và ngắm sắc đẹp của Phương Uyển Uyển mà cô không chú ý đến giọng nói của cô ta. Có giống sao?

Ngọc Chân nghi ngờ hỏi Thiên Ân thì thấy hắn gật đầu một cái.

“Chủ nhân người bình tĩnh, cô gái đó ta có chút quen thuộc. Đó là một người hiền dịu, xinh đẹp, làm sao có thể làm ra việc vừa rồi. Hơn nữa cô ta không có thù oán gì với chủ nhân phải không?” Tuyết Thần không khỏi khuyên can Vương Thiệu Bình.

“Chắc chắn là cô ta” Vương Thiệu Bình gằn lên.

“Chủ nhân, ta không phải là không tin tưởng vào khả năng phán đoán của người, nhưng nếu nói thì phải có chứng cớ xác thực. Ta thường xuyên uống rượu ở đây, cô gái đó tính tình rất sảng khoái. Xinh đẹp lại còn hiền dịu. Với lại người phụ nữ kia chúng ta nhìn kỹ rồi, nếu dịch dung chúng ta đã phát hiện ngay từ lần đầu nhìn thấy rồi. Người phụ nữ kia nhìn khắc khổ, rất đáng thương, nhìn đâu có giống đang diễn.” Tuyết Thần một hơi nói.

Ngọc Chân không khỏi líu lưỡi, cái cô Tuyết Thần này khi nào lại khen người khác tốt như vậy. Còn nữa, xem ra năng lực của cô ta cũng có chỗ hạn chế, người phụ nữ đó là diễn mà còn không biết.

“Thân phận của cô ta là gì?” Vương Thiệu Bình lên tiếng.

“Con gái của Nam An quận công” Tuyết Thần giật mình nói, đúng rồi, Phủ tướng gia cùng Nam An quận công gần nhau. Tuyết Thần lắc đầu, không đúng, Uyển Uyển không phải người như vậy.

Vương Thiệu Bình không biết phủ Nam An quận công gần phủ Tướng gia. Hắn chỉ biết những kẻ con quan quý tộc đều cùng một ruột. Vì thế hắn chắc chắn Phương Uyển Uyển là đồng bọn của Đường Duy.

Trong lúc đang căng thẳng, Phương Uyển Uyển từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt vui mừng ngó nhìn xung quanh. Khi thấy bàn của Ngọc Chân, nàng vui vẻ lại gần.

“Tuyết tỷ tỷ, ta nghe Long ca ca nói tỷ đến, vậy mà vừa nãy ta không có để ý.” Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào khiến người nghe cảm thấy yêu thích không thôi. Tuyết Thần liếc nhìn Vương Thiệu Bình bằng ánh mắt để phòng, cô chỉ sợ hắn lao vào tung chưởng làm tổn hại đến Phương Uyển Uyển.

Lúc này Phương Uyển Uyển đã đến gần bàn của bọn họ, vì Vương Thiệu Bình ngồi quay lưng lại nên Phương Uyển Uyển không có nhìn thấy mặt hắn.

Lướt qua Vương Thiệu Bình, đi đến bên cạnh Tuyết Thần, Phương Uyển Uyển nở một nụ cười đẹp mê người.

“Đây chắc là các vị bằng hữu của Tuyết tỷ, ta là Phương Uyển Uyển, mọi người cứ gọi ta là Uyển Uyển được rồi.”

Ngước mặt nhìn mọi người có mặt trên bàn, trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười. Ngay cả khi nhìn thấy Vương Thiệu Bình, Phương Uyển Uyển vẫn chẳng hề chột dạ. Ngược lại còn niềm nở nói:

“Tuyết tỷ, hôm nay không đi cùng Nam Cung ca mà lại đi cùng nhiều nam nhân như vậy, không sợ Nam Cung ca ghen à?”

Tuyết Thần vẻ mặt cứng đờ: “Nam Cung tên đó, hắn trong mắt ta chỉ là tên đàn bà thôi, ta coi hắn như tỷ muội, có là loại quan hệ kia đâu mà ghen với chẳng tuông.”

“Phụt” Trần Vân ôm bụng cười lắc lẻo, coi như tỷ muội haha… tên Nam Cung kia là đàn bà haha…

Phương Uyển Uyển không để ý đến biểu tình của Trần Vân.

“Hôm nay tỷ dẫn bạn đến, ta đây sẽ bảo Long ca ca nấu thêm mấy món ngon mời mọi người.”

Phương Uyển Uyển bước đi nhẹ nhàng lướt qua Vương Thiệu Bình, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh xông vào người khiến cô run cầm cập. Đưa tay vịn vào chiếc bàn trống bên cạnh, Phương Uyển Uyển khẽ kêu lên:

“Tuyết tỷ tỷ, ta bị trúng gió rồi”

Tuyết Thần thấy vậy vội vã chạy lại chỗ Phương Uyển Uyển, sờ vào bàn tay của nàng ta, thấy một mảng lạnh buốt. Tuyết Thần không khỏi nhăn mày liếc nhìn Vương Thiệu Bình, chỉ thấy hắn ung dung gắp đồ ăn.

“Tỷ tỷ, ta bị trúng gió, toàn thân rét lạnh a, liệu đây có phải là “cẩu khí” như Long ca ca nói.”

Phương Uyển Uyển run sợ, cô nhấn mạnh hai chữ cẩu khí.

“Cẩu khí là khí gì? Muội đừng nghe lời tên Long Ngạo Thiên đó” Tuyết Thần dùng nội lực truyền vào trong người Phương Uyển Uyển, vì quá lo lắng nên cô chẳng để ý câu cẩu khí gì đó. Nhưng Vương Thiệu Bình lại để ý, dám mắng băng khí của hắn là cẩu khí, giỏi lắm.

Một luồng khí lạnh nữa từ bàn tay Vương Thiệu Bình toát ra, xông thẳng về phía Phương Uyển Uyển. Tuyết Thần phát hiện ra liền nhanh chóng kéo Phương Uyển Uyển ra chỗ khác, luồng khí này đâm vào chiếc bàn vỡ tung, Tuyết Thần tức giận quát lên: “Chủ nhân”

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ kia, Tuyết Thần than nhẹ một tiếng không ổn. Trên người Vương Thiệu Bình đang bốc ra hơi lạnh, trong nháy mắt cả tửu lâu đều tràn trong giá rét.

Mọi người vốn thấy tình thế lạ thường liền vội rời khỏi nơi này, chỉ có Phạm Bỉnh Di là chạy đến bên cạnh Phương Uyển Uyển.

“Cái tên kia, ngươi muốn làm gì tỷ tỷ của ta?” Phạm Bỉnh Di trợn mắt lên nhìn Vương Thiệu Bình,, hắn sẽ không để Phương tỷ tỷ bị thương.

Vương Thiệu Bình tức giận, đưa tay tung ra một loạt luồng khí màu xanh bay về phía đám người Phương Uyển Uyển, mặc cho Tuyết Thần còn đang đứng lẫn với hai người kia. Tuyết Thần khó xử, một bên là chủ nhân, một bên là tỷ muội thân thiết, thật là khó xử. Đang định tung chiêu ra chống đỡ thì tự nhiên có một bóng người từ đâu bay tới, chặn trước mặt bọn họ. Những luồng khí xanh kia cứ như vậy bay hết vào người đó.

Luồng khí bay vào trong người nam nhân đó, thân hình bỗng nhiên phình to ra rồi rất nhanh xẹp xuống. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam nhân đó nhếch môi cười lạnh rồi quay người đi về phía Phương Uyển Uyển.

“Long ca” Phương Uyển Uyển yếu ớt hô lên, nàng lao vào ôm chầm lấy Long Ngạo Thiên.

Người nam nhân kia chính là Long Ngạo Thiên, chủ quan Túy Ngọc lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN