Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 96: Truyền Pháp (P2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 96: Truyền Pháp (P2)



Hóa ra Thần Tiêu Kiếm Điển, là Tẩy Nguyệt phái dùng tâm huyết của tổ tiên qua nhiều thế hệ mà tập hợp thành.

Tiên pháp, chưa bao giờ là càng cổ càng tốt.

Thời đại luôn tiến bộ, người hậu bối đứng trên cơ sở của tiền bối, luôn có thể sáng tạo ra càng nhiều pháp thuật tốt hơn. Bởi vậy chí ít thì pháp thuật trên một đạo, bao giờ cũng là mới mạnh hơn so với cũ. Mà sự sợ hãi về việc tồn tại của những người cổ xưa, thứ nhất là vì họ sông đã lâu, thời gian tu luyện dài. Thứ hai là vì nghe nói lúc thiên địa sơ khai, là lúc thiên đạo lộ rõ, ngộ đạo cũng dễ dàng.

Sau đó thiên đạo không còn rõ, con đường nhiều gian khó, tu đạo dần dần suy yếu, người tu đạo trở thành người tutieen, người tu linh.

Thần Tiêu Kiếm Điển được Tẩy Nguyệt phái thu thập qua nhiều thế hệ, nên nhưng pháp thuật trong đó, tất nhiên đều là diệu pháp.

Tuy nhiên nhiều diệu pháp như vậy, Đường Kiếp chân chính có thể cũng, cũng chỉ là một phần trong đó.

Tạ Phong Đường nói: – Lần truyền pháp này, tổng cộng có một ngàn ba trăm bốn mươi hai loại pháp thuật phù hợp, ảo diệu đều không giống nhau. Tập trung tinh lực, tự mình lựa chọn thứ mình muốn học, không nên ghi nhớ quá nhiều, sẽ làm phân tán tinh lực của ngươi.

Truyền pháp cũng xem cơ duyên.

Nếu ngươi có năng lực, trí nhớ và ngộ tính, có thể học vài loại. Nếu không có bản lĩnh đó, cũng chỉ có thể học một loại, nếu tham thì thâm, một loại cũng không học được.

Ngươi chỉ có một canh giờ, trong vòng một canh giờ này, có thể lĩnh ngộ được đến đâu, đều dựa vào chính bản thân ngươi rồi. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, lần sau thì phải có cống hiến to lớn, mới được tiến vào Thiên Nhất Các cửu tầng.

Nói xong, Tạ Phong Đường liền mỉm cười rời khỏi, để cho Đường Kiếp tự mình lĩnh ngộ.

Câu nói cuối cùng của ông ta, có một thâm ý khác.

Thông thường truyền pháp, thời gian đều là ba canh giờ, trên cơ bản chỉ đủ để mọi người lựa chọn và lĩnh ngộ hai loại pháp thuật hùng mạnh.

Nhưng thời gian của Đường Kiếp, lại chỉ có một canh giờ. Mặc cho hắn chọn loại nào, nhất định đều không đủ thời gian, hơn nữa rất có thể là vừa vặn không đủ thời gian.

Mà muốn đạt được nhiều thời gian hơn, thì nhất định phải có cống hiến to lớn, đây cũng là quy định của môn phái, chứ không phải quy định cho thêm vào.

Từ phương diện này mà nó, đệ tử Tẩy Nguyệt phái phải đạt được tiên pháp, nói khó cũng không khó, đạt được đủ cống hiến là được.

Nhưng dựa vào năng lực hiện tại của Đường Kiếp, ngoại trừ giao Binh Giám ra, hắn không có bất cứ khả năng cống hiến được điều gì cho môn phái.

Cho dù không làm gì cả, nhưng thực ra Tạ Phong Đình đang ép Đường Kiếp giao đồ ra. Tuy rằng ông cũng không biết, rốt cuộc muốn Đường Kiếp phải giao thứ gì ra.

Nếu đã vậy, Đường Kiếp không có lý do nào để oán hận. Bản thân nhờ vào đứng đầu kỳ thi mới được học viện thưởng cho, đã là phần thưởng kèm theo, thì đừng nói là một canh giờ, dù chỉ một phút, ngươi cũng chỉ có thể cảm tạ.

Bảo vật quá xa, mà tâm pháp lại ngay gần, lựa chọn như thế nào, đều phải dựa vào chính bản thân Đường Kiếp rồi.

Nhưng hết thảy không đoán trước được, Tạ Phong Đường không ngờ rằng, sau khi mình rời đi, Đường Kiếp lầm bầm nói một câu:

– Một canh giờđủ rồi.

Ngay sau đó hắn lấy Diễn Trận Đồ trong người ra.

Hắn trước chỉ biết, học viện Tẩy Nguyệt dù cho hắn tiến vào Thiên Nhất Các, đa phần cũng chỉ là thủ đoạn đùa giỡn hắn, nên tất nhiên là có sự chuẩn bị trước.

Lại nói tới học viện Tẩy Nguyệt cũng không cấm đệ tử dùng giấy bút ghi chép, dù sao còn có đường hành khí tồn tại, dựa vào giấy bút căn bản không kịp vẽ, không bằng dựa vào kiến thức và trí nhớ của mình đi phân tích lý giải, có khi còn hiệu quả hơn. Bởi vì vậy, Tạ Phong Đường cũng không nghĩ tới việc phải lục soát người Đường Kiếp.

Vì đây rốt cuộc là truyền pháp chứ không phải ngồi tù.

Nhưng học viện Tẩy Nguyệt cũng không nghĩ được rằng, không ngờ Đường Kiếp lại hiểu trận pháp.

Hiểu trận pháp thì thôi, vì trận pháp chỉ có thể nhớ không thể mang, vấn đề là cũng không ai biết trên người Đường Kiếp còn có một tờ trận đồ, ngay lập tức giải quyết mọi vấn đề.

Sự tình bây giờ không giống với lúc trước.

Một canh giờ, đủ để Đường Kiếp hoàn thành chuyện mình muốn làm.

Ngay sau đó, Đường Kiếp liền lấy ra một chiếc bút mực.

Chiếc bút này chính là được làm từ chiếc lông vũ của bạch hạc.

Lúc trước hắn cầm lông chim về, cũng từng đau đầu không biết dùng làm gì.

Nếu dựa theo cách dùng vẩy cá, trước tiên phải bắt một đám hạc đến.

Trên núi Thanh Vân cũng có hạc tiên, nhưng vấn đề chúng đều là vật cưỡi của thượng tiên. Đừng nói là không được bắt, ngay cả bứt một cọng lông, bạch hạc cũng sẽ không tha cho hắn.

Ở hồ Ngọc Đới thiếu vài con cá chép vàng, Lý Dư cũng sẽ không để ý. Nhưng hạc tiên trên núi Thanh Vân thì tuyệt đối không được đụng vào, chỉ có thể nói kiếp thú cũng có số mệnh không giống nhau.

Đường Kiếp vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được biện pháp, cuối cùng tìm đến Thủy phu nhân thỉnh giáo, mới bừng tỉnh. Kính nhờ Thủy phu nhân làm dùng nó làm cho mình một cây bút, bất kể là chế bùa hay bày trận, hiệu quả đều rất tốt.

Lúc này hắn bày trận đồ ra, trận đồ kia như một tờ giấy trắng. Thoạt nhìn cũng không có vật gì, chỉ duy nhất ở góc trên cùng bên phải có chút hào quang, giống như khay đựng thuốc màu, phát ra đủ các loại màu sắc, chính là các vật liệu bố trí trận đồ được bày trước trong đó.

Đường Kiếp chấm bút vào khay đựng thuốc màu, bút không rời trận, thuận tay vẽ ra, một trận đạo hiện lên trên giấy.

Bày trận như vẽ tranh.

Cùng với tiếng sột xoạt của bút lông, nét mực tung hoành trên Diễn Trận Đồ, trận vân dầy đặc, một trận đồ ký ức nho nhỏ đã được hình thành.

Đường Kiếp hạ bút viết như bay, tùy ý viết, càng viết càng say mê.

Tạ Phong Đường đang chờ đợi bên ngoài, mình ở bên trong bày trận trộm nghệ. Nếu bây giờ Tạ Phong Đường đột nhiên xông vào, thấy cảnh này, dù không giết hắn thì cũng sẽ thu hồi cơ hội truyền pháp lần này của hắn.

Nhưng mà lúc này Đường Kiếp không hề sợ hãi, ngược lại dưới sự cẳng thẳng cao độ, tinh thần cảm thấy kích thích, hạ bút lại càng nhanh, mỗi một đường bút đều như đã học thuộc từ lâu, không hề có nửa điểm sai sót.

Mặc dù là lúc bình thường khi bày trận, Đường Kiếp cũng không nghĩ rằng mình sẽ có lúc tiêu sái thế này. Không ngờ tới tại đây dưới áp lực nặng nề, Đường Kiếp trong lúc vô tình đã tiến vào cảnh giới tâm không tạp niệm, mặc dù chưa hiểu rõ am ty và dương gian, nhưng không thể nghi ngờ rằng hắn đã tiến được một bước lớn.

Chỉ có điều Đường Kiếp giờ phút này cũng không để ý tới, tất cả tinh lực đều tập trung trên việc bố trí pháp trận. Động tác càng ngày càng nhanh, càng lúc càng tự nhiên.

Cuối cùng, theo ngòi bút vung lên, dùng lực ấn lên vị trí trung tâm của trận đồ.

Điểm nhãn.

Vẽ trận điểm nhãn, pháp trận đã hình thành.

Một đạo linh quang lao ra khỏi trận đồ, mở rộng ra, ghi hết hình ảnh trong không trung lại.

– Phù.

Đường Kiếp thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Có trận pháp ký ức này, thì rất nhiều pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển đều bị mình nhớ hết, đến lúc đó có thể từ từ mà lựa chọn.

Đáng tiếc trận đồ này có hạn, không thể so sánh với trận pháp ký ức thoogn thường, chung quy vẫn không thể ghi chép lại toàn bộ, tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không để cho Tạ Phong Đường bên ngoài phát hiện.

Kỳ thật lúc này Thiên Nhất cửu tầng linh quanh bao phủ, cho dù là ở bên ngoài núi Thanh Vân đều nhìn thấy.

Chỉ có điều đây cũng là truyền pháp, nên tất nhiên sẽ có hiện tượng như vậy.

Giống như Tụ Linh Trận được Đường Kiếp giấu ở ngoài Đào Nhiên Cư, hôm nay truyền pháp trận ở Thiên Nhất cửu tầng cũng đã che đậy được trận pháp ký ức nho nhỏ này.

Một lúc lâu sau, Tạ Phong Đường tiến vào, nhìn thấy Đường Kiếp đang ngồi dưới đất vắt óc suy nghĩ.

Ông ta phất tay, hào quang của kiếm điển tản mất.

Tạ Phong Đường nhìn vào Đường Kiếp: – Thế nào? Có học xong một loại trong đó?

Đường Kiếp vẻ mặt đau khổ.

Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, Tạ Phong Đường mỉm cười: – Nếu như không thể lĩnh ngộ, cũng không có cách nào khác, trong phái có quy định, cuối cùng vần phải có cống hiến

Ông ta còn chưa dứt lời, Đường Kiếp đã nói: – Ôi, đệ tử vô dụng, chỉ lĩnh ngộ được ba môn pháp thuật, còn một loại chỉ miễn cưỡng ghi nhớ, nhưng chắc là không thành.

– Cáicái gì? Ba môn?

Tạ Phong Đường hoàn toàn đờ người ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN