Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 182: Truy Đuổi
Sáng hôm sau, Thường Tâm Khoan tìm Đường Kiếp đồng thời mang theo một tin tốt.
Lâm Hư Độ đồng ý.
Dưới sự dẫn dắt của Thường Tâm Khoan, ba người trực tiếp tới Lưu Vân thư viện.
Lưu Vân thư viện nằm dưới chân núi vùng ngoại ô Lưu Vân thành Thượng Tuyền, trên núi là Lưu Vân phái, phái Lưu Vân cũng vì vậy mà lấy tên này.
Theo phong cách tiên nhân, không gian và cư dân ở Lưu Vân thư viện cũng không phức tạp, nhưng khí thế so với Học viện Tẩy Nguyệt thì yếu hơn nhiều, ở ngay vùng hoang dã dưới chân núi mở thư viện.
Ba người tới nơi này chỉ thấy một trang viên ngói xanh ngói đỏ, dù khí thế có phần kém hơn Học viện Tẩy Nguyệt nhưng cũng tinh xảo tỉ mỉ, mang đặc trưng của môn phái nhỏ. Quang thư viện còn có lượng lớn Linh điền, có nông gia phụ trách gieo trồng.
Ngay trước thư viện là một cổng chào cao ngất, trên viết bốn chữ Lưu Vân thư viện rất to.
Dưới cổng chào đã sớm có thượng sư thư viện đứng chờ, thấy ba người tới liền ôm quyền.
– Học sinh bề trên phái tới, Tôn Bảo Nhiên xin có lễ.
Thường Tâm Khoan nói với Đường Kiếp.
– Vị này chính là Tôn Bảo Nhiên, Thoát Phàm Cảnh cửu chuyển, viện chủ Lưu Vân thư viện.
Đường Kiếp biết được, vội tiến lên một bước.
– Tham kiến viện chủ, có chỗ nào quấy nhiễu xin được bao dung.
Tôn Bảo Nhiên cười ha ha.
– Đừng ngại, đừng ngại, tuy Lâm Lãng là học sinh thư viện nhưng tội phản quốc tuyệt không dám bao che, có chỗ nào cần kiểm chứng xin các vị cứ nói, chúng ta sẽ phối hợp.
Mọi người khách sáo một phen, sau đó theo Tôn Bảo Nhiên cùng tiến vào thư viện.
Xuyên qua cổng chào, đi qua mái đỏ mái xanh, dọc đường đều có những đình viện sâu thẳm, vô số lầu nhỏ ẩn vào hai bên đường, trông vô cùng âm u.
Một vài học sinh đang dạo bước trong thư viện, y phục của thư viện cũng là áo học sinh màu xanh, nhưng chỗ áo và cổ tay có kèm thêm dấu hiệu màu mây tía bạch sắc.
Thấy ba người mặc quần áo học sinh màu nguyệt bạch, không ít người quanh đó chỉ trỏ, bàn luận vô cùng thản nhiên.
Đi thẳng tới trước một căn phòng nhỏ màu đen, Tôn Bảo Nhiên mới dừng bước.
– Nơi này là Điển Tàng các học sinh Lưu Vân ta, mời các vị vào.
Đi theo Tôn Bảo Nhiên vào Điển Tàng các, y vỗ tay có một nữ học sinh tới.
– Viện chủ có gì chỉ bảo?
– Mấy vị này là học sinh Tẩy Nguyệt, Mạt Nhi, ngươi đem tất cả tư liệu của học sinh liên quan tới Lâm Lãng đưa cho họ đọc.
Nữ học sinh kia nhìn trộm đám người Đường Kiếp, đáp lời rồi đi lấy tài liệu.
Thường Tâm Khoan thấy không còn việc gì mới cười ha ha.
– Lão Tôn à, việc này giao cho mấy đứa nhỏ, hai huynh đệ ta đi uống một chum.
– Được được! Tôn Bảo Nhiên cười, rồi kêu học sinh tên Mạt Nhi chiếu cố ba người Đường Kiếp, còn mình thì theo Thường Tâm Khoan ra ngoài.
Lúc gần đi, ánh mắt Thường Tâm Khoan nhìn Đường Kiếp tỏ ý, những việc nên làm lão tử đều làm rồi, còn lại phải dựa vào các ngươi.
Một lát sau, Mạt Nhi cầm tư liệu tới.
Thị Mộng nhìn đống hồ sơ chất lớn, có phần si ngốc hỏi Đường Kiếp.
– Xem hết sao?
– Cũng không cần, trước chọn ra những học sinh có giao hảo với Lâm Lãng, cả thù oán nữa, nếu có quan hệ thì không thể bỏ qua.
Đối với Lâm Lãng, trước khi tới đây đám Đường Kiếp đã có chút hiểu biết nhất định, giờ bắt đầu ngồi đọc.
Xem được chốc lát, Vệ Thiên Xung thấy đầu váng mắt hoa, không chịu nổi kêu lên.
– Đường Kiếp, nghỉ ngơi một chút đi.
– Không chịu được à?
Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn.
– Đống này xem rất buồn tẻ, vô vị.
Vệ Thiên Xung cười làm lành.
– Vậy à.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút.
– Nếu vậy việc này cứ giao cho ta, các ngươi đi làm chuyện khác được không?
– Được được.
Vệ Thiên Xung hưng phấn.
– Có việc gì cứ nói.
Chỉ cần không phải đọc đống tài liệu này, cái gì y cũng làm.
– Vậy thiếu gia tới Vạn Tân Trang, xem giúp ta chuyện hồ tai. Thế nào?
– Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.
Vệ Thiên Xung vỗ ngực. Dù người nhận nhiệm vụ là Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp đang vì chuyện của y mà tận tâm tận lực, y không thể mặt dày từ chối.
– Vậy đi, ngươi chỉ cần qua đó tìm hiểu tin tức, tuyệt đối không được ra tay! Nếu có nguy hiểm thì bỏ chạy, để con rối thay người, không có gì quan trọng hơn tính mạng.
Đường Kiếp phân phó.
Theo báo cáo hồ yêu kia mới chỉ là hạ phẩm, dựa vào thực lực của Vệ Thiên Xung cũng đủ đối phó, tuy vậy Đường Kiếp vẫn lo lắng, không muốn để y tới đó một mình. Cho y tới Vạn Tân Trang cũng chỉ để rèn luyện y.
Phân phó Vệ Thiên Xung xong, Đường Kiếp lại nói với Thị Mộng.
– Thị Mộng dạo quanh thư viện, tiếp xúc với những học sinh cũng khóa với Lâm Lẵng. Hỏi họ xem ai từng là bạn tốt của y.
Nói rồi, Đường Kiếp đưa cho Thị Mộng một danh sách.
– Được.
Thị Mộng nhận danh sách bước ra.
Hai người rời đi, chỉ còn mình Đường Kiếp tra tư liệu, học sinh tên Mạt Nhi tới đưa cơm trưa, hắn cũng vừa ăn vừa đọc trong thư viện, thỉnh thoảng còn ghi chép gì đó ra giấy.
Học sinh tên Mạt Nhi không nén được tò mò hỏi.
– Ngươi tra kiểu đó thì có thể biết Lâm Lãng tới nơi nào sao? Học sinh Học viện Tẩy Nguyệt các ngươi, đều làm những chuyện thế này sao?
Nghe vậy, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nữ sinh kia, hai mắt bừng sáng nhìn mình.
Đường Kiếp cười cười.
– Đây là thói quen của một mình ta, muốn bắt một người, không chỉ hiểu y mà còn …phải hiểu cả người bên cạnh y.
– Vì sao?
Mạt Nhi khó hiểu.
– Bởi vì không có ai tồn tại cô độc…nhất là…người tuổi còn trẻ, trong lúc tao ngộ rồi tan cửa nát nhà, có khi sẽ nghĩ tới chuyện tìm người đáng tín nhiệm nhờ trợ giúp. Ta muốn xem xem, có thể tìm được người như vậy không.
– Vậy ngươi tìm được rồi sao?
Đường Kiếp thở dài, lắc đầu.
– Trên tài liệu học sinh chỉ ghi tư liệu về học sinh đó chứ không ghi chép quan hệ của họ, xem ra ta đã dùng sai cách.
– Nói vậy không phải đã lãng phí một ngày.
Mạt Nhi giật mình nói.
Đường Kiếp cười nói.
– Cũng không lãng phí. Manh mối hữu dụng vốn được hình thành từ những manh mối vô dụng mà.
Nói xong hắn đứng lên.
– Được rồi, hôm nay xem tới đây.
Nói xong hắn nhìn vào trong phòng hỏi Mạt Nhi.
– Đúng rồi, trong này còn bày tư liệu gì khác sao?
– Phải.
Mạt Nhi trả lời.
– Ta có thể vào xem không?
Đường Kiếp hỏi.
– Này…
Đường Kiếp nói.
– Học sinh cùng viện, quen biết chưa chắc chỉ trong một khóa, bất kỳ học sinh nào cũng có thể là bằng hữu của Lâm Lãng, biết tung tích của Lâm Lãng.
– Nhưng không phải ngươi vừa mới nói…
Mạt Nhi còn chưa dứt lời, Đường Kiếp đã vào trong.
Tiểu cô nương bất đắc dĩ, muốn gọi Đường Kiếp ra nhưng lại không dám, chỉ có thể theo vào.
Chỉ thấy Đường Kiếp đang ở trung đông tàng điển các, di chuyển về phía Tây.
Nơi này là thư viện Lưu Vân cất giữ bao đời, không chỉ có tư liệu học sinh mà còn có nhiều câu chuyện về học viện, thư từ qua lại, người ngoài không dễ được vào. Còn lúc này, Đường Kiếp đang vào rất công khai.
Mạt Nhi hết cách, chỉ có thể ở ngoài nhìn trộm vào.
– Đường công tử, ngươi không thể vào đây, ngươi muốn gì ta lấy cho ngươi, nếu để viện chủ thấy thì không được đâu.
– Ta muốn gì, dù sao cũng phải xem xong mới biết, nói vậy, phải nói thế nào cho rõ đây.
Đường Kiếp chậm rãi trả lời, tùy ý rút một quyển ra xem.
Nhìn thấy không có gì lại buông xuống, tiếp tục xem quyển khác.
Mạt Nhi vội la lên.
– Ngươi ra đây đi, để viện chủ biết ta sẽ gặp xui xẻo đó.
– Vậy không cho ông ấy biết được rồi? Ngươi cứ canh cửa, nếu viện chủ tới thì báo cho ta biết một tiếng, yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi khó xử.
Đường Kiếp khoan thai trả lời.
Tiếp tục rút xuống một quyển khác, ánh mắt đọc lướt như bay.
Tiểu nha đầu bất đắc dĩ, đành đứng cửa nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ đường chủ trở về thật.
Đường Kiếp xem một mạch, cuối cùng, hắn đã bị một quyển sách hấp dẫn.
Đường Kiếp lấy sách xuống, lật nhanh vào trang, trong miệng cũng thì thào.
– Rốt cuộc cũng tìm thấy rồi.
Đúng lúc này, Mạt Nhi nhanh chóng nói.
– Viện chủ dẫn người tới.
Đường Kiếp nhanh chóng buông quyển sách xuống, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn hắn đã giật mình kinh hãi.
Mấy người đi cùng Tôn Bảo Nhiên, nhìn trang phục rõ ràng là học sinh Tẩy Nguyệt, nhìn tuổi thì đúng là học sinh lớp cao hơn. Lúc này mọi người đang bước nhanh về phía này, người dẫn đầu có phần quen mắt, nhất thời không nhớ ra ai.
Hóa ra cũng có người tới đây điều tra rõ chân tướng.
Nhưng bọn họ đã chậm một bước, đứng sau ánh sáng của Đường Kiếp, thoải mái vào Lưu Vân thư viện thả một người cũng là thả, thả vài người cũng là thả, thế nên chẳng gây điều khó dễ gì.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp lập tức biết không tốt, bước nhanh tới thư án cầm xấp tài liệu kia, lấy một chồng hồ sơ trong đó, tìm tới một mảnh giấy trong tập hồ sơ kia xé xuống.
Mạt Nhị bị hắn dọa sợ.
– Ngươi làm gì vậy?
– Có việc đi trước một bước!
Đường Kiếp đáp lời, đẩy cửa sổ nhảy theo đường khác đi.
Đường Kiếp vừa chạy, bên kia Tôn Bảo Nhiên đã tới cười với Mạt Nhi.
– Mạt Nhi, vị này chính là Diệp Thiên Thương Diệp công tử, cũng là học sinh Tẩy Nguyệt, đã là sư huynh năm thứ năm bậc Linh Hải rồi, mấy người này là bạn học cậu ta, cùng tới tra án Lâm Lãng, còn không mau bảo Đường công tử ra tiếp đón họ đi.
Nói xong nhìn vào chỉ thấy căn phòng rỗng tuếch liền ngẩn người,
– Đám Đường công tử đâu?
Mạt Nhi trả lời.
– Đám Vệ công tử có việc đi trước rồi, Đường công tử vừa rồi còn ở đây, nhưng không hiểu sao thấy mọi người tới lại đẩy cửa sổ chạy mất.
– Cái gì?
Mấy tên học sinh Tẩy Nguyệt đồng thời lên tiếng.
Người cầm đầu có thân hình cao gầy, sắc mặt lạnh lùng, điển hình của lãnh khốc ca, đúng là Diệp Thiên Thương mà Tôn Bảo Nhiên giới thiệu lúc trước, lúc này nghe Mạt Nhi nói vậy liền nhanh chóng đẩy cô ra tiến vào phòng nhìn quanh đánh giá. Khi thấy hồ sơ có vết xé, y nhấc tập hồ sơ lên trầm giọng nói.
– Hắn mang hồ sơ đi, nhất định có phát hiện.
Đã có học sinh chỉ vào cửa sổ.
– Diệp sư huynh, hắn chạy từ nơi này đi.
– Đuổi theo!
Diệp Thiên Thương quát, đoàn người nhanh phóng leo qua cửa sổ truy đuổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!