Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 181: Cưỡng Ép
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 181: Cưỡng Ép



Trong tiểu viện, Đường Kiếp ngồi ngay ngắn, nhìn Thường Tâm Khoan không chớp.

– Công hàm Thường đường chủ muốn, ta không có.

– Không có thì ngươi ở đây nói gì chứ?

– Nhưng nhiệm vụ học sinh Học viện Tẩy Nguyệt đuổi giết Lâm Lãng, hẳn là ai cũng biết.

– Liên quan gì tới ta?

– Nhìn qua thì đúng là không liên quan.

Đường Kiếp cười cười.

– Tuy nhiên chuyện Lâm Lãng chạy trốn, chắc chắc đã không quan hệ.

– Ngươi nói gì.

Trong lòng Thường Tâm Khoan chấn động, trong mắt đã hiện sát khí.

Đường Kiếp bình thản uống trà.

– Tiền Lại bộ thượng thư Lâm Nguyên Minh cấu kết Thiên Thần cung, bán đứng Hạ Chúc Tẩy Nguyệt phái, chuyện này chắc Thường đường chủ cũng biết. Sau việc này, tạ ơn viện chủ đích thân hạ lệnh, tiêu diệt cả nhà Lâm thượng thư. Chuyện này không phải phát sinh lần đầu, sớm đã có phương pháp để theo, nhưng không ngờ sự việc bại lộ khiến Lâm Lãng nghe được tin tức trốn chạy. Sau khi xảy ra chuyện này, có không ít người hiếu kỳ, sao Lâm Lãng lại biết được tin này?

Trái tim Thường Tâm Khoan nảy lên.

Đường Kiếp tiếp tục nói.

– Lâm Nguyên Minh là ám tử, con hắn phân nửa chạy không thoát, cái gọi là ám tử bình thường làm gì chứ? Nghĩ đơn giản là kết nối quan hệ, thu thập tin tức, âm thầm thu mua các loại chuyện, nếu nói trước đây Lâm Lãng từng ở thành Thượng Tuyền đưa ra vài món giao hảo cũng không kỳ lạ, đúng không?

“Âm thầm thu mua” từ trong miệng Đường Kiếp nói ra như cây kim đâm vào lòng Thường Tâm Khoan.

Lúc y phụng mệnh tróc nã Lâm Lãng cũng không ngờ Lâm Lãng đã biết tiên cơ bỏ trốn, điều này khẳng định bên trong có người mật báo. Đường Kiếp nói không sai, người như Lâm Lãng nếu nói biết trước mà an bài thì không có khả năng. Chuyện của Lâm Nguyên Minh vô cùng trọng đại, không ai dám cứu lão, nhưng Lâm Lãng lại có thể mạo hiểm chạy trốn.

Việc này, thân là người phụ trách thành Thượng Tuyền, Thường Tâm Khoan có mười cái miệng cũng không giải thích được chuyện này không liên quan tới lão, việc bị chụp mũ cũng khó tránh khỏi.

Không ngờ Đường Kiếp lại nhắc tới vấn đề này vào lúc này.

Mắt lão hiện sát ý, không phải vì giết người diệt khẩu mà do trong lòng phẫn nộ, hận không thể dùng một chưởng đánh chết tiểu khốn khiếp này.

Đương nhiên lão không dám làm thế, chỉ thở dài một hơi.

– Đúng vậy, xét công luận, Tẩy Nguyệt phái ta vô cùng…tuệ nhãn không sai, còn chưa tới mức bị một hai lời đồn che mờ đôi mắt.

Đường Kiếp từ từ nói.

– Thường đường chủ đương nhiên trung thành tận tâm, là trụ cột môn phái. Nhưng lần này chúng ta tới thỉnh cầu lại bị Đường chủ cự tuyệt, nếu để người hữu tâm nghe được, không chừng lại nghĩ Đường chủ không muốn cho chúng ta bắt được Lâm Lãng…

– Nói bậy nói bạ.

Thường Tâm Khoan tức giận kêu to.

Tuy nhiên vào lúc này lão đã hiểu được dụng ý của Đường Kiếp.

Rõ ràng, nếu Thường Tâm Khoan không giúp, sau khi Đường Kiếp quay về không biết sẽ nói ra những gì.

Một học sinh đương nhiên không thể làm gì lão, nhưng tội giúp tội phạm bỏ trốn, từ chối giúp đỡ học sinh, hai tội cộng lại tính chất nghiêm trọng hơn nhiều.

Những chuyện khác chưa nói, dù Thường Tâm Khoan không bị Lâm Lãng mua chuộc thì cũng là bỏ trốn trong phạm vi thế lực của lão, sau khi người bỏ trốn, đã không cố gắng phối hợp bắt giữ mà còn cố tính buông thả…

Đây không phải đồn đại mà là sự thật.

Giờ phút này, Thường Tâm Khoan hít sâu một hơi, run rẩy.

– Tẩy Nguyệt phái ta tuy là đại phái ngự trị các phái khác nhưng không có nghĩa chúng ta muốn làm gì thì làm. Dù thế nào Lâm Hư Độ cũng là Thiên Tâm chân nhân, ngày thường xưng huynh gọi đệ đó là cho Tẩy Nguyệt phái mặt mũi chứ không phải cho mỗi cá nhân ta mặt mũi! Nếu làm y tức giận, ngay cả ta cũng khó tự bảo vệ mình.

Lúc nói ra những lời này, thái độ đã mềm mỏng đi nhiều.

Đường Kiếp cười nói.

– Chỗ khó của Thường đường chủ ta hiểu, nhưng chúng ta vốn cũng chẳng phải cậy người đông thế mạnh ức hiếp người mà chỉ muốn mời thư viện Lưu Vân hỗ trợ, điều tra người phản quốc, hoàn toàn không có liên quan tới thư viện Lưu Vân. Chỉ cần nói khéo, thêm vào Lâm chưởng môn thông tình đạt lý sẽ không từ chối. Còn nữa chúng ta có thể mượn lực lượng của đường chủ bắt Lâm Lãng, tin tưởng giáo phái cũng hài lòng.

Cái này.

Cách rửa sạch tin đồn tốt nhất là giúp đám Đường Kiếp bắt được Lâm Lãng.

Nhưng nói thế nào Thường Tâm Khoan cũng không thấy thoải mái, mơ hồ luôn thấy mình bị uy hiếp.

Cảm giác này khiến y thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng Đường Kiếp đã sớm nắm chắc lão rồi.

Vì hắn biết Thường Tâm Khoan là người thế nào.

Người này đã ngồi ở vị trí đường chủ phân đà Thượng Tuyền hai mươi năm, hùng tâm tráng chí đã sớm mất đi, chỉ cầu an ổn một đời.

Nếu là người khác, có thể lão sẽ tức giận liều lĩnh, đối mắt với sự cưỡng ép của Đường Kiếp, dù có là học sinh cũng bị chém một kiếm rồi.

Nhưng Thường Tâm Khoan sẽ không làm vậy.

Lão có nhà có thân nhân, mọi sự phải lấy yên ổn làm đầu.

Đối với người như vậy, lấy lợi ích dụ không có tác dụng, phải dùng uy dọa mới có hiệu quả.

Từ sau khi ở Vệ phủ thấy Vệ Lan Tâm đoán bệnh hốt thuốc và dặn dò lão thái thái, Đường Kiếp đã hiểu tầm quan trong của “người người khác nhau”

Chỉ cần bắt đúng mạch đối phương, chuyện sẽ đơn giản hơn.

Đương nhiên, nếu không cẩn thận bắt sai thì có ngàn vạn kế sách cũng vô dụng.

Đường Kiếp vẫn đoán đúng mạch của Thường Tâm Khoan.

Gương mặt béo múp của Thường Tâm Khoan biến sắc, nói.

– Vấn đề là các ngươi không có công hàm, không giống phụng ý chỉ giáo phái.

Tẩy Nguyệt phải chỉ cho họ đi bắt người, chứ không nói cho họ đi gây sức ép với Lưu Vân thư viện, hai việc này vẫn khác nhau.

– Ngươi không nói sao họ biết được.

Đường Kiếp từ từ hỏi.

Thường Tâm Khoan ngạc nhiên.

Đúng vậy, lão không nói sao Lâm Hư Độ biết được.

Thường Tâm Khoan lão có thể yêu cầu Đường Kiếp đưa ra công hàm, nhưng Lâm Hư Độ lại không có khả năng yêu cầu họ.

Chỉ cần Thường Tâm Khoan lão nói đây là ý của Tẩy Nguyệt phái, nói khách khí thêm vài lời đã là đủ mặt mũi, cùng lắm sau này cho lão ít ưu đãi, hẳn Lâm Hư Độ sẽ gật đầu thôi.

Nhưng những điều này phải cần Thường đường chủ tự mình ra mặt làm chủ mới được.

Tiểu từ à, tính kế đúng là chu toàn?

Thường Tâm Khoan không nhịn được nhìn hắn.

Đột nhiên lão hỏi.

– Ngươi tên Đường Kiếp à?

– Vâng, học trò Đường Kiếp.

Đường Kiếp gật đầu.

– Trên nghe rất quen…

Thường Tâm Khoan lẩm bẩm vài câu, mắt mở to như nhớ ra chuyện gì đó mà nhìn Đường Kiếp.

– Thiên thần cung? Mẹ nó, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi.

Cơ thể mập mạp của Thường Tâm Khoan nhảy dựng lên.

Ra khỏi đại viện phân đường, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không nhịn được cười ha ha, cười tới ngả nghiêng.

– Đường đường người đứng đầu phân đường Thượng Tuyền, thượng sư Thoát Phàm Cảnh lại bị một học sinh đe dọa, cuối cùng phải cúi đầu ngoan ngoãn làm việc cho chúng ta, Đường Kiếp, vẫn là ngươi lợi hại.

Vệ Thiên Xung vỗ vai Đường Kiếp cười to.

Trước đây y luôn cảm giác Đường Kiếp có bộ não rất linh hoạt, đưa ra được không ít chủ ý.

Nhưng hôm nay ngồi trước Thường Tâm Khoan, trước một Thoát Phàm Cảnh cố ý bộc lộ khí thế, Vệ Thiên Xung ngay cả rắm cũng không dám đánh, thế mới biết cái từ “không kiêu ngạo không siểm nịnh” nghe thì đơn giản nhưng làm không dễ chút nào, thế nên mới khâm phục Đường Kiếp.

Nếu nói trước kia y chỉ thưởng thức Đường Kiếp, thích, cần và có chút ỷ lại, vậy thì giờ đã nảy sinh mầm mống ngưỡng mộ rồi.

Ngược lại Thị Mộng có phần lo lắng.

– Ta thấy việc này vẫn có phần quá mức. Dù thế nào, Thường đường chủ cũng là thượng sư cảnh giới Thoát Phàm Cảnh, chúng ta ép lão như vậy, nếu chẳng may lão ghi hận trong lòng tới báo thù thì chúng ta phải làm sao?

Đường Kiếp thản nhiên nói.

– Thế nên mới muốn bảo đảm thiếu gia thành chân truyền, chỉ cần thiếu gia thành chân truyền thì sẽ là đại nhân vật bay thẳng lên trời cao, tương lai tiền đồ vô lượng, Thường Tâm Khoan đối địch với chúng ta? Ngươi có đánh chết lão cũng không dám.

– Cũng phải.

Vệ Thiên Xung gãi cằm, bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng sau khi mình trở thành chân truyền.

– Tuy nhiên muốn thành chân truyền vẫn cần phải cố gắng, cũng không thể không phòng bị, nếu chẳng may nhận hậu quả.

Đường Kiếp nói tiếp.

– Thế nên bao giờ về, nhất định phải báo cáo lên trên, khen ngợi Thường đường chủ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, tốt nhất là tranh thủ tán dương lão vài câu ban thưởng, thậm chí là ban cả đan dược. Dù thế nào, Thường Tâm Khoan đã bị cột chung thuyền với chúng ta. Ưu đãi lão cho tốt lão sẽ không ghi hận với chúng ta. Nếu tương lai thiếu gia có được chân truyền, lão không có tội mà còn có công, đi theo một Long chi thần, lão cảm kích chúng ta cũng chẳng kịp.

Nghe Đường Kiếp nói, hai người há hốc miệng.

Thị Mộng không nhịn được giơ ngón cái.

– Cao, thật sự rất cao.

Chỉ có Vệ Thiên Xung khó hiểu.

– Đợi một chút, báo cáo? Đó là vật gì?

Thời đại này chưa có thứ gọi là báo cáo tổng kết, học sinh hoàn thành nhiệm vụ đều trực tiếp tới nơi nhận nhiệm vụ, bên trên không hỏi quá trình mà chỉ hỏi kết quả, có ngẫu nhiên cũng chỉ hỏi miệng, thế nên Vệ Thiên Xung không biết về khái niệm báo cáo này.

– Chính là văn bản báo cáo.

Đường Kiếp giải thích qua một chút ý nghĩa của báo cáo.

– Không nghe nói phái này có quy củ à?

Vệ Thiên Xung nói.

– Trong phải không có chúng ta mới phải làm. Nếu ngươi là thượng sư, thích việc xử lý rõ ràng thì có dùng tâm lực tìm hiểu cũng chỉ biết được tình huống của một đệ tử, còn là người thích dẫn đầu thì tùy tiện nói vài câu với đệ tử là xong rồi.

Vệ Thiên Xung gãi đầu:

– Cái này….đương nhiên là ngươi trước rồi.

Vệ Thiên Xung có ngu tới đâu cũng nghe ra điểm bất thường.

Y nhìn quanh rồi nhìn bản thân mình, cứ nhìn đi nhìn lại như vậy rồi trừng mắt nhìn Đường Kiếp.

– Đường Kiếp ngươi có ý gì? Hình tượng ta không tốt sao? Khí chất ta không tốt sao? Ta nhìn qua rất hư hỏng sao?

Đường Kiếp không trả lời, đi thẳng về phía trước.

Vệ Thiên Xung không cam lòng đuổi theo sau.

– Đường Kiếp ngươi nói rõ cho ta, thế nào là hình tượng ta không xong? Khí chất ta không tốt hay sao? Không phải ta chỉ hơi mập sao, ta là thiếu gia của ngươi, ngươi đứng lại nói rõ cho ta…Thị Mộng, ngươi nói hình tượng ta được không…Uy, này, Thị Mộng ngươi quay lại, ngươi đừng có chạy, hai tên khốn khiếp, ta là thiếu gia của các ngươi mà!

Tiếng la ồn ào của Vệ Thiên Xung truyền qua khắp phố.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN