Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 180: Thành Thượng Tuyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 180: Thành Thượng Tuyền



Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp tiếp tục ngâm mình trong Mặc Hương Cư sưu tầm tư liệu, bao gồm thư tín qua lại và bút ký sự kiện, ngày ngày nghiên cứu, thường đến tối muộn mới đi ra.

Lúc này những học sinh chân truyền của Học viện Tẩy Nguyệt, phần lớn bắt đầu hành động rời khỏi học viện với Duyện Châu, ngay cả người của Tiêu Dao Xã cũng đã kết thành đội ngũ tự xuất phát.

Đồng thời trong số các học sinh ưu tú, người duy nhất không có hứng thú với chân truyền chính là An Như Mộng, học sinh của Thiên Tình Tông, nàng không cần suy nghĩ về vấn đề chân truyền này, từ lúc bị đưa tới đây, nàng đã định trước thân phận chân truyền rồi.

Duy có Đường Kiếp từ đầu đến giờ vẫn bất động.

Vệ Thiên Xung vì chân truyền mà khẩu vị cũng bị treo ngược rồi, thấy Đường Kiếp không có động tĩnh thì lo lắng, đi tới hỏi mấy lần.

Đường Kiếp lại vẫn không mặt không nhạt nói.

– Gấp gì chứ, loại chuyện tính trước làm sau ai cũng động, sao chưa đến lúc mưu tính lại không nén được cơn tức giận?

– Ta sợ đi chậm, Lâm Lãng bị người bắt đi.

Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ nói.

– Vậy không hợp ý người sao?

Đường Kiếp cười ha ha trả lời.

Vệ Thiên Xung nhìn hắn.

– Ta không muốn tranh, là ngươi bức ta tranh, giờ lại ra vẻ không nóng vội, định làm gì chứ?

Đường Kiếp vỗ vỗ Vệ Thiên Xung.

– Yên tâm, nếu ta đã muốn cho ngươi thành chân truyền, thì dù thế nào cũng không buông bỏ. Lâm lãng không dễ bị bắt như vậy, ban đầu là người chạy nhanh nhất nhưng chưa chắc đã là người tới đích trước. Thừa dịp này có thời gian rảnh, ngươi mau chăm chỉ tu luyện, mau chóng nâng cao Yên La Bộ và Câu Tà Âm Binh của ngươi đi.

– Yên tâm đi, gần đây ta vẫn luyện, đã rất thành thục,

– Vậy thì tốt.

Đảo mắt lại thêm mấy ngày qua đi.

Mắt thấy học sinh Học viện Tẩy Nguyệt bỏ đi gần hết, cuối cùng Đường Kiếp truyền tin tới chỗ Vệ Thiên Xung: Chuẩn bị xuất phát.

Nghe tin, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng vội vàng thu thập hành lý.

Ba người cùng đi, Đường Kiếp trước đi về phía Huyền bảng đài.

– Vào trong đó làm gì?

Vệ Thiên Xung khó hiểu hỏi.

– Nhận nhiệm vụ.

Đường Kiếp trả lời.

– Nếu đã ra ngoài, thuận tiện nhận thêm nhiệm vụ, ta còn thiếu cống hiến với học viện.

Hai người nghe xong lại thấy choáng váng.

Ngươi vẫn còn tâm tình nhận nhiệm vụ khác sao?

Sự thật chính là Đường Kiếp cứ thế tới Huyền Bảng Đài nhận nhiệm vụ.

Dù sao cũng ra ngoài, làm một nhiệm vụ hay hai nhiệm vụ cũng không khác biệt.

Tìm một lần ở bảng treo giải thưởng, cuối cùng Đường Kiếp tiếp nhận nhiệm vụ quét sạch hồ tai Vạn Tân Trang.

Vạn Tân Trang là một thôn nhỏ nằm ở Bình Đài Thương Châu, gần đây có nạn hồ tai, nghe nói do yêu hồ ở gần đó tác quái.

Tẩy Nguyệt phái được thiên hạ cung phụng, đương nhiên cũng phải nhận những nhiệm vụ vì thiên hạ trừ hại, sửa sang đường sông, điều tiết mưa gió, rửa sạch mối họa.

Hồ tai ở Vạn Tân Trang này vốn do phân đường phái Tẩy Nguyệt ở Bình Đài phụ trách, cứ trực tiếp xử lý là được, tuy nhiên yêu hồ thực lực thấp kém lại có tính cách giả dối, phân đường Bình Đài không có nhiều tinh lực chơi đùa cùng nó, hơn nữa hàng năm các ngơi cũng sẽ chủ động đưa tới một vài nhiệm vụ cấp học viện lịch luyện, giao việc này cho học viện.

Nhiệm vụ học sinh Học viện Tẩy Nguyệt cũng như Tẩy Nguyệt giáo tiếp nhận chia làm ba loại.

Một là không xử lý được, phải mời cao thủ trong phái ra mặt.

Một là có thể xử lý nhưng không đủ người, phải đi xin.

Loại thứ ba chính là loại này, là chủ động cho học sinh cơ hội lịch luyện.

Nên nhiệm vụ có kỳ hạn ba tháng, trong vòng ba tháng học sinh không hoàn thành được nhiệm vụ, Phân đường Bình Đài sẽ tự xử lý.

Lúc này đã qua nửa tháng Đường Kiếp tiếp nhận, tự có học sinh viết lên chứng minh.

Nếu nhiệm vụ hoàng thành, có thể đạt được hai điểm cống hiến, nếu thật bại thì bị trừ một điểm cống hiến.

Đường Kiếp không lo lắng chuyện này, cũng không nghĩ tới bị cộng trừ điểm, trực tiếp bước đi.

Ngay cả Vệ Thiên Xung cũng kỳ quái đuổi theo Đường Kiếp hỏi.

– Vạn Tân Trang ở Thương Châu, ngươi nhận nhiệm vụ Thương Châu làm gì? Tới đó không thuận đường với Duyện Châu!

Đường Kiếp vừa đi vừa hỏi.

– Chúng ta tới Duyện Châu làm gì?

Lời này khiến da đầu Vệ Thiên Xung và Thị Mộng run lên.

Vệ Thiên Xung như muốn điên.

– Lâm Lãng ở Duyện Châu đó! Không đi Duyện Châu thì đi đâu tìm người.

Đường Kiếp lúc này mới “bừng tỉnh đại ngộ” nói.

– Ồ, chúng ta không đi Duyện Châu.

– Chúng ta đi đâu?

Đường Kiếp trả lời.

– Lưu Vân thư viện. Nếu muốn tóm Lâm Lãng thì phải điều tra quá khứ của hắn trước.

Vô độc hữu ngẫu, Đường Kiếp áp dụng đầy đủ các lúc trước Cố Trường Thanh thực hiện.

May mắn hơn so với Cố Trường Thành là, ít ra trong Lưu Vân thư viện, tin tức Lâm Lãng lưu lại khẳng định nhiều hơn Đường Kiệt lúc trước.

Sau khi rời khỏi Học viện Tẩy Nguyệt, ba người Vệ Thiên Xung, Thị Mộng vội vàng chạy tới Thương Châu, tốc độ của họ so với trước kia nhanh hơn nhiều, chỉ mất mấy ngày đã tới Thương Châu.

Thương Châu nằm phía nam Văn Tâm, là nơi ấp áp, ôn hòa, linh khí dư thừa, cũng coi như nơi có nhiều người kiệt xuất ở Văn Tâm, sở hữu hơn hai mươi môn phái tu tiên lớn nhỏ.

Lưu Vân thư viện ở Thành Thượng Tuyền Thương Châu, lệ thuộc Lưu Vân phái, mà Lưu Vân Phái ở đây cũng là môn phái lớn khá nổi danh, chưởng môn là Thiên Tâm Cảnh chân nhân Lâm Hư Độ, là chưởng môn đời thứ tư của Lưu Vân Phái.

Sau khi tới Thương châu, đám người Đường Kiếp lại chạy một ngày đường, cho tới lúc mặt trời lặn thì tới thành Thượng Tuyền, tìm một nhà trọ trong thành nghỉ qua đêm.

Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp gọi đám Vệ Thiên Xung.

– Thu dọn đi, chuẩn bị đi gặp một người.

– Đi Lưu Vân thư viện?

Thị Mộng và Vệ Thiên Xung nghịch nước.

– Không, trước đi phân đường thành Thượng Tuyền. Chúng ta mới đến, chưa quen cuộc sống ở đây, tới Phân đường trước rồi nói. Quan hệ giữa Đường chủ phân đường này và Lưu Vân phái tương đối tốt, bọn họ có thể ra mặt nói chuyện cũng đỡ đa sự.

– Hiểu rõ.

Thượng Tuyển phân đường phái Tẩy Nguyệt nằm trong khu vực phồn hoa nhất phía đông thành Thượng Tuyền, Đường Kiếp và ba người từ xa nhìn lại đã thấy mái cong quý báu, rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng thầm thở dài, khí phách môn phái tiên gia thật phi phàm.

Đây chỉ là một phân đường nhỏ, so tới tổng đàn phái Tẩy Nguyệt thì chưa là gì cả.

Tới cửa phân đường, thì thấy hai gã hộ viện thủ vệ ở cửa.

Hai gã hộ viện này đều là phàm nhân, nhưng nhìn chỗ huyệt Thái Dương hiển nhiên cũng là cao thủ phàm nhân, thế mà giờ chỉ làm một chức nhỏ, trông cửa chính cho phân đường.

Dù vậy nhìn dáng vẻ đắc ý của họ, hiển nhiên cũng coi đó là vinh quang.

Một con chó trước cửa nhà tiên cũng vinh quang hơn phàm nhân.

Thấy cảnh tượng này, Đường Kiếp không khỏi thổn thức. Ở trong học việc thì chưa thấy điểm gì đặc biệt hơn người, vừa rời học viện bước vào nhân gian đã cảm nhận được sự bất đồng.

Chưa nói gì khác, chỉ riêng chiếc áo xanh nhạt biểu thị thân phận học sinh cũng đủ khiến mọi người ghé mắt, trên đường đi, dù là xe ngựa nhà quan lớn quý tộc cũng phải tránh sang nhường đường.

Mọi người thường nghĩ đệ tử tiên môn chắc phải ngang ngược kiêu ngạo, thật ra ở đâu cần các đệ tử ngang ngược, kiêu ngạo, chỉ cần dùng ánh mắt cũng biết nên làm thế nào. Đương nhiên, thực sự không cảm nhận được, đám học trò khi bị hội giáo giáo huấn, thì cái gọi là hơi thở ngang ngược kiêu ngạo đó, thật ra được nhận thức dần trong quá trình đó.

Dù là học sinh, tiên nhân, phàm nhân thì đều có đã quen với chế độ uy nghiêm giai cấp.

Lúc đám thủ vệ nhìn thấy đoàn người Đường Kiếp đi tới, chưa cần nói gì đã đồng thanh kính lễ.

– Xin hỏi ba vị là học sinh Học viện Tẩy Nguyệt sao?

Vệ Thiên Xung hừ một tiếng, đang định nói tiếp thì Đường Kiếp ngăn y lại, lắc đầu nói với hai người kia.

– Học sinh Học viện Tẩy Nguyệt, năm hai, Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung, Thị Mộng có việc cầu kiến Thường Tâm Khoan Thường đường chủ, kính xin thông báo một tiếng.

– Mời ba vị chờ cho.

Một tên trông cửa vội vàng bước vào.

Một lát sau, một gã bạch diện thư sinh đi ra, kiểm nghiệm xong lệnh của ba học sinh, xác nhận không có sai sót mới nói.

– Thường đường chủ đã chờ trong nhà, mời ba vị theo ta.

Đi theo nam tử trung niên kia vào trong, đi qua nhà cao cửa rộng, xuyên qua hành lang gấp khúc chín lần, ba người nhanh chóng bước vào một sân vườn tĩnh mịch.

Trong tiểu viện có một cây mây, bên dưới bày một chiếc bàn đá, bên cạnh còn có ghế trúc dựa.

Có một người đang nằm trên ghế, tuổi ước chừng hơn bốn mươi, dáng vóc mập mạp, trong tay còn cầm một ấm tử sa, tiêu diêu trên ghế.

Bạch diện thư sinh kia dẫn ba người tới gần, cúi người với một vị mập mạp.

– Đông gia, ba vị học sinh đã tới.

– Uhm…

Mập mạp từ từ nhắm mắt, phất tay cho thư sinh kia lui ra.

Lúc này mới chậm rãi ngồi xuống nhìn ba người.

Dù thân hình y hơi mập mạp, nhưng vào thời khắc vừa mở mắt này, tinh quang lóe lên mang theo cỗ khí thế bức người.

– Ba người chính là học sinh Học viện Tẩy Nguyệt muốn gặp ta?

Chất giọng Thường đường chủ trầm thấp, âm cũng như kim thiết, từng chữ như muốn đập vào lòng ba người.

Đường Kiếp nháy mắt ra hiệu, ba người đồng thời tiến lên trước, ôm quyền nói.

– Học sinh Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung, Thị Mộng tham kiếm Thường thượng sư!

– Yo, cũng coi như biết lễ đấy.

Thường đường chủ kia không nhanh không chậm uống trà rồi mới phất tay nói.

– Ngồi đi, có gì từ từ nói.

Tự có nô tỳ xinh đẹp tiến lên, bưng ghế dựa cho ba người.

Luận thân phận, Thường Tâm Khoan thân là chủ Thượng Tuyền Phân Đường, địa vị vẫn cao hơn đám Đường Kiếp nhiều, tuy nhiên tiềm lực học sinh Học viện Tẩy Nguyệt là vô hạn, cũng không ai biết tương lai sẽ có thành tự gì, thế nên vị Thường đường chủ cũng phải giữ vài phần khách khí.

Lúc ba người ngồi xuống, vị Thường đường chủ kia nói.

– Ba tên học sinh không chăm chỉ ở học viện tu luyện lại chạy tới Thường Tuyền Phân Đường ta là có chuyện gì?

– Là như vậy…

Đường Kiếp kể đại khái chuyện thu Yến Trường Phong làm đồ đệ, sau đó nói.

– Muốn bắt Lâm Lãng, nhất định phải hiểu rõ y.

Thường Tâm Khoan hiểu ra.

– Thì ra là vậy. Thế nên các ngươi tới đây là muốn vào thư viện Lưu Vân điều tra.

– Đúng vậy.

– Nhưng không phải đã đưa cho các ngươi tư liệu về Lâm Lãng sao?

– Vẫn không đủ.

Đường Kiếp trả lời.

– Tư liệu chỉ ghi chét về chuyện của Lâm Lãng, nhưng những người Lâm Lãng kết giao thì sao? Y có quan hệ chặt chẽ với ai? Những người này có thân phận gì? Đều không có. Tư liệu về Lâm Lãng cũng chỉ có bề ngoài, cụ thể hơn nữa hoàn toàn không có nội dung.

– Cho nên…

– Cho nên muốn mời Đường chủ giúp đỡ, cho chúng ta vào trong Lưu Vân thư viện tìm đọc tư liệu học sinh trong đó.

Thường Tâm Khoan ban đầu kinh ngạc, sau đó cười ha ha.

Y cười lớn, tiếng cười tựa như chuông, chấn động khiến tai mọi người rung lên, Vệ Thiên Xung muốn bịt tai lại, nhưng thấy Đường Kiếp vẫn bất động thì đành nhịn xuống.

Cười xong, Thường Tâm Khoan mới nói.

– Ngươi đang đùa sao? Muốn đọc tư liệu học sinh Lưu Vân thư viện? Lâm Hư Độ sẽ không đồng ý.

– Cho nên mới phải mời Đường chủ ra mặt. Có Đường chủ ra mặt, tin rằng Lâm chân nhân sẽ bớt chút thể diện.

– Làm càn!

Thường Tâm Khoan vỗ ghế, gầm hét, dọa mấy người Vệ Thiên Xung giật mình.

Thường Tâm Khoan chỉ tay vào ba người.

– Chỉ dựa vào đám tiểu nhân các ngươi cũng muốn sai bản đường chủ làm việc? Muốn lão tử ra mặt nói tốt để các ngươi tự do xem xét tư liệu thẩm tra? Đúng là người si nói mộng.

Đường Kiếp bất động.

– Nói vậy, Thường đường chủ không nguyện hỗ trợ.

Thường Tâm Khoan không khách khí nói.

– Vô nghĩa! Muốn ta ra mặt cũng được, lấy công hàm ra, không có công hàm thì đừng nhắc tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN