Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Khúc Mắc
-Tiêu Nhược Tuyết.
Thanh âm lạnh lung của Trác Thí Viên lại vang lên. Nghe thấy tên mình được gọi, Tiêu Nhược Tuyết vội vàng đứng lên.
-Phu Quân, nếu thiếp đột phá thì chàng thưởng gì nhỉ.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Phong nói.
-Nàng muốn gì có nấy.
-Đấy là chàng nói.
Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ nói, chậm rãi bước theo cầu thang ên đại cao, cao tầng Tiêu Gia dõi theo từng bước của nàng đây là hạt giống của Tiêu Gia. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tiêu Nhược Tuyết, ánh mắt Tiêu Phong tràn đầy nhu tình, nàng chấp nhận để người ta chê cười mà yêu hắn, Tiêu Phong cực kỳ sủng ái nàng, cũng vì vậy mà hắn đã chuẩn bị cho nàng một món quà.
Bước lên đài nhìn về phía Tiêu Phong 1 cái, Tiêu Nhược Tuyết chậm rãi vận chuyển đấu khí vào tấm bia đá, nhất thời tấm bia đá phát ra quang mang chọi lọi, cùng lúc đó cao tầng Tiêu Gia đồng thời bật dậy khỏi ghế.
-Tam Tinh Đấu Giả.
Thanh âm của trác thí viên vẫn lạnh lung nhưng mang theo rung động thật sâu. Tiêu Phong thản nhiên nhìn lên đài, tu vi của Tiêu Nhược Tuyết hắn đã phát hiện từ lúc nàng đột phá kia.
-Thật không hổ là hạt giống của Tiêu Gia chúng ta, một năm tăng lên 2 Tinh đúng là thiên tài nghìn năm mà.
Nhị trưởng lão cảm thán.
-Tứ trưởng lão có đứa con gái thật tốt.
Bên trên cao tầng Tiêu gia nghị luận không ngừng.
-Tiêu Viêm.
Thanh âm lạnh lung của trác thí viên tiếp tục vang lên điểm danh các thiếu niên của Tiêu Gia, cuối cùng trác thí viên nêu tên vẫn lạc thiên tài của chúng ta Tiêu Viêm. Tiêu Viêm bây giờ và Tiêu Viêm trong nguyên tác cực kỳ khác nhau, nguyên tác Tiêu viêm sẽ cùng Tiêu Huân Nhi đến huấn luyện trường nhưng bây giờ Huân Nhi lại tránh xa Tiêu Viêm, do vậy hắn chỉ có một mình.
Thấy Tiêu Viêm được nêu tên, cả đám thiếu niên lập tức nghị luận, những từ ngữ bẩn thỉu nhất được tung ra để sỉ nhục hắn. Tiêu Viêm bình tỉnh nhìn tất cả, khuôn mặt không gợi sóng khi nghe những câu nói đó, Tiêu Viêm chậm rãi vận chuyển đấu khí vào tấm bia màu đen, lập tức tấm bia phát sáng mang theo sự rung động của toàn trường.
-Nhất Tinh Đấu giả.
Thanh âm của trác thí viên có chút cảm thán, ông là người chứng kiến Tiêu Viêm nhận hào quang của mình, cũng là người thấy hắn rơi xuống vực thảm, bây giờ ông lại thấy hắn ngóc đầu lên, tìm lại hào quang và tôn nghiêm của mình. Thiếu niên toàn trường nhìn về phía Tiêu Viêm trên đài với ánh mắt k thể tin được, thiếu niên bọn hắn vẫn hay khinh bỉ giờ đã bỏ xa họ đây là điều không thể chấp nhận.
Tiêu Viêm chậm rãi bước về phía Tiêu Phong.
-Chúc mừng Tiêu Viêm biểu ca khôi phục thiên phú năm xưa.
Tiêu Phong ôn hoà mở nói. Tiêu Viêm gật đầu với hắn, sau đó quay qua phía Tiêu Nhược Tuyết.
-Ngươi nói chỉ cần ta khôi phục thiên phú, ngươi sẽ cho ta cơ hội.
Tiêu Nhược Tuyết khẽ khựng lại bất quá nàng gật đầu.
-Đúng vậy, chỉ cần ngươi đánh thắng được Phu Quân của ta.
Nghe Tiêu Nhược Tuyết nói, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày sau đó nhìn Tiêu Phong.
-Hẹn gặp ngươi trên đài khiêu chiến.
Tiêu Phong nhún vai ra hiệu đã biết, thấy vậy Tiêu Viêm bỏ đi.
-Vậy là sao?
Tiêu Phong nhìn sang Tiêu Nhược Tuyết nghi vấn hỏi.
-Thiếp chỉ nói cho huynh ấy 1 cơ hội thôi mà.
Tiêu Nhược Tuyết ôm tay hắn nũng nịu nói. Tiêu phong mỉm cười véo mũi Tiêu Nhược Tuyết làm nàng chu mỏ kháng nghị.
-Tiêu Phong.
Đúng lúc này thanh âm lạnh lung của trác thí viên lại vang lên, Tiêu Phong mỉm cười xoa đầu Tiêu Nhược Tuyết rồi đứng dậy. Tiêu Phong bước lên đài, các thiếu nữ Tiêu Gia hai mắt lấp lánh nhìn hắn, vận chuyển đấu khí trong người tiến vào tấm bia, nhất thời cả vùng sáng rực, cao tấng Tiêu Gia trân trối nhìn về phía Tiêu Phong.
-Nhất Tinh Đấu Giả.
Thanh âm của trác thí viên k còn lạnh lùng, thay vào đó là sự khiếp sợ. Tiêu Viêm đạt được đấu giả, tất cả chỉ do hắn chỉ đi con đường lúc trước mà thôi, còn Tiêu Phong từ 1 mảnh giấy trắng bây giờ đã đạt được Nhất Tinh Đấu Giả thật k tin được. Cao tầng Tiêu Gia hai mắt trợn lên nhìn tấm bia.
-Haizz, chỉ có hắn mới có thể xứng với Tiêu Nhược Tuyết.
Đại trưởng lão thở dài, khi Tiêu Nhược Tuyết trắc thì xông hắn đã có ý định cho nàng đính hôn với cháu trai hắn Tiêu Trữ nhưng giờ hắn phải từ bỏ.
Sau phong ba của hắn và Tiêu Viêm tạo ra thì k ai còn để ai đến các thiếu niên khác, Tiêu Huân Nhi cũng đạt Nhất Tinh Đấu Giả làm cao tầng Tiêu Gia vui mừng, 4 đấu giả đủ làm gia tộc hưng thịnh lên. “Trắc nghiệm đã xong , phía dưới , tiếp theo cử hành khiêu chiến, người có đủ tư cách có quyền lợi hướng tới đồng bạn phát ra một lần khiêu chiến , nhớ kỹ cơ hội chỉ có một lần !” Tiêu Chiến lãng cười nói.
Nghe vậy , giữa sân huấn luyện có chút tao loạn lên , kém một cấp bậc là có thể đủ tư cách , nhất thời những mục quang nóng bỏng hướng tới đám đồng bạn có đủ tư cách để khiêu chiến Mà đối mặt với từng đạo ánh mắt tràn ngập tính khiêu khích phía đối diện , nhóm đồng bạn này lại khinh thường giơ tay lên đầu , lục đoạn cùng với thất đoạn , căn bản là hai cấp bậc cách biệt , nếu không có gì đặc thù ngoài ý muốn , một gã có lục đoạn đấu khí rất khó có khả năng đả bại đối thủ có thất đoạn đấu khí Đối với điểm này , những người có thực lực lục đoạn đấu khí thập phần rõ ràng , nhưng đối với cơ hội này cho dùng thành hay không thành , đều muốn liều mạng thử một lần .
Trong lúc nhất thời , giữa sân không khí có chút quái dị , từng đạo mục quang nóng cháy đảo qua những đồng bạn đủ tư cách , tất cả mọi người đều âm thầm lựa chọn đổi thủ tốt nhất để ứng phó.
-Tiêu Phong biểu đệ mời!!
Tiêu Viêm nhún người phóng lên đài hường về phía Tiêu Phong ra hiệu, Tiêu Phong bất đắc dĩ đứng lên, gõ đầu Tiêu Nhược Tuyết.
-Do nàng đấy.
-Ai bảo lúc đó chàng k thể tu luyện.
Tiêu Phong lắc lắc đầu đi từng bước lên đài mà k phải phóng lên như Tiêu Viêm.
-Tiêu Viêm biểu ca, người có cần cố chấp như vậy k.
-Không cần người lo, đây là việc của ta.
-Vậy đệ xin nói trước, Nhược Tuyết là thê tử của đệ k ai có thể đem cô ấy đi, dù cho cường giả Đấu Tôn cũng vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!