Đại Đường Tiểu Lang Trung - Chương 427: Đúng đơn không đúng lượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Đại Đường Tiểu Lang Trung


Chương 427: Đúng đơn không đúng lượng



Viên Ty lại bảo y đợi một chút, vén rèm đi vào, lát sau đi ra khom người nói:

– Tả đại nhân, mời vào.

Tả đại nhân cơ đấy, nghe sướng hết cả người, lưng bất giác ưỡn lên vài phần “ừm” một tiếng, oai phông sải bước đi vào, chỉ thấy đại đường rộng rãi, đốt một cái chậu than, vì mùa đông, cửa sổ đóng chặt, có phần âm u, sau bàn làm việc, có vị lão giả tay cầm tấm thiếp, miệng ho khù khụ.

Đợi ông ta ho hết chú ý tới mình, Tả Thiếu Dương khom người thi lễ, nói vài câu cảm tạ, sau này xin được đại nhân tài bồi mà cha y dạy cho. Bành Bính mỉm cười, bảo y ngồi xuống.

– Ngươi thật to gan.. Khụ khụ… Trong bài thi dám chỉ trích y thành, đây là điều phạm đại kỵ… Biết không hả? Khụ khụ, nếu là người khác, tuyệt đối không… Đỗ được đâu… Nếu không có uy danh Đỗ đại nhân che ch… Ngươi tuyệt đối không đỗ được, ngươi phải hiểu mình may mắn thế nào.

Bành Bính nói một đoạn lại ho:

– Đám thái y thự cũng phải đau đầu vắt óc mới an bài được chức vụ này cho ngươi… Sau này không được quên ân đức Đỗ đại nhân, làm việc cho cẩn thận.

Người nói khó khăn, người nghe cũng vất vả, Tả Thiếu Dương biết bài thi của mình thế nào cũng gây chuyện rồi, nên không lạ, khom người nói:

– Học sinh ghi nhớ.

Bành Bính lắc đầu:

– Ngươi là quan rồi, từ nay phải xưng là ti chức… Đi đâu cũng phải tự luật mình là quan viên của triều đình, từ lời ăn tiếng nói, tới làm việc, đều phải chú ý… Khụ khụ…thái y thự ở kinh thành có năm y quán, ngươi làm y chính ở y quán đông nam, thái y giám ở đó là Liêu đại nhân, danh y kinh thành, phải cùng… Khụ khụ…

Nói tới đó ho liên hồi, tới hô hấp cũng khó khăn, không ngừng khạc đờm vào ống.

Tả Thiếu Dương thấy ông ta ho tới muốn ra cả phèo phổi rồi, đi lên nói:

– Đại nhân, bệnh ho của ngài rất nghiêm trọng, nếu không trị liệu kịp thời, chỉ e gây ngạt thở, có cần ti chức châm cứu giảm ho không?

Bành Bính thở tới không nói nổi nữa, gian nan gật đầu.

Tả Thiếu Dương lấy trong lòng ra một bộ kim châm, từ lần trước gặp chuyện Chân thị huynh đệ ám sát Đỗ Yểm, y làm bộ châm nhỏ, luôn mang trong người, đề phòng trường hợp khẩn cấp, nếu khi cần sơ cứu thì thuốc không biết bao nhiêu loại mới đủ, còn châm cứu chỉ cần cái hộp bằng gang tay, y phục thời đường rộng thùng thinh, mang theo chục cái hộp như thế cũng không hề gì.

Bảo Bành Bính xoay người lại, sau đó dùng kim châm đâm vào huyệt định suyễn, thiên đột và nội quan, tay vê châm chừng hai tuần trà.

Bành Bính nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp đều trở lại, ho cũng ngừng, ngồi ngay ngắn trên ghế, sờ sờ ngực, gật gù nói:

– A, dễ chịu hơn nhiều lắm.

– Bệnh này của đại nhân chỉ e là khá lâu năm rồi phải không?

– Ừ, cũng nhiều năm rồi, trị thế nào cũng không dứt, chỉ đỡ phần nào, khụ khụ…

Bành Bính lại ho một chập, lần này đỡ hơn, cầm cốc lên nhấp một ngụm trà:

– Có phải đại nhân dùng Chân vũ thang không?

Bành Bính kinh ngạc nhìn y:

– Làm sao ngươi biết?

– Đại nhân, để ti chức bắt mạch cho đã mới nói chính sác được.

– Bệnh này của ta nhiều người xem cho lắm rồi, không ai trị nổi… Khụ, khụ..

Bành Bính đấm ngực:

– Nhưng ngươi được Đỗ đại nhân tiến cử tham gia y khoa… Ắt, phải có bản lĩnh khiến Đỗ đại nhân tán thưởng.. Xem đi… Dù sao bệnh này, bản quan không hi vọng, ngươi coi ngựa chết như ngựa sống..

Vị lại bộ thị lang này khá hóm hỉnh đấy, nếu không phải bệnh tật dày vò sẽ là người nhiệt tình vui tính, đó là đánh giá đầu tiên của Tả Thiếu Dương, bắt mạch, xem lưỡi, xác định được đây là chứng thủy khí lăng tâm:

– Đại nhân nghỉ ngơi ra sao?

– Khi không ho thì ngủ được, căn bản không lúc nào không ho.

– Bình thường đại nhân thấy thế nào, lạnh hay nóng.

– Là lạnh khụ khụ.

– Bệnh này của đại nhân do quá lâu ngày, phế tỳ đã vô cùng hư nhược, chân dương tổn hao, Chân vũ thang chính là phương thuốc thích hợp chữa trị.

– Vậy tại sao bệnh của ta không khỏi?

– Thuốc thì đúng, nhưng gia giảm liều lượng không đúng thì hiệu quả cũng cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, ti chức có thể xem đơn thuốc của đại nhân không?

Bành Bính ra lệnh thị tòng vào hậu đường lấy đơn thuốc ra đưa cho Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương xem đơn thuốc lắc đầu liên hồi:

– Cái này mà trị được bệnh cho đại nhân mới lạ đó.

– Sao, có vấn đề gì à?

– Vị quan trọng nhất là phụ phiến chỉ dùng một tiền, là quá ít.

– Bản quan không hiểu y, nếu đơn thuốc đã đúng, vậy bản quan cứ theo đó mà dùng thôi, thuốc dùng linh tinh, sợ không ổn, khụ khụ…. Bản quan còn có việc, ngươi lui đi, chỉ nghỉ ngơi năm ngày ổn định chỗ ở rồi đi nhậm chức.

Người ta có thái y chăm sóc sức khỏe, khó mà tin một lang trung trẻ mới đỗ đạt được, Tả Thiếu Dương đành cáo từ lui ra.

Ra đến ngoài, không ngờ ba người Tả Quý chưa về, nghe nhi tử kể được gặp được lại bộ thị lang bành đại nhân, vui lắm, thế là chắc rồi, nhi tử thành quan rồi.

Trên đường về Tả Quý nói:

– Lần này lên kinh cha có mang theo ít tiền, chuẩn bị nếu con đỗ đạt ở lại kinh thành làm quan thì mua nhà ở, không thể ở nhờ Cù gia mãi được, không tiện.

Đêm hôm qua Tả Thiếu Dương đã bàn bạc với Bạch Chỉ Hàn chuyện này, nếu đã quyết định cưới Kiều Xảo Nhi, tất nhiên phải có nhà trước:

– Cha, trước kia con và Chỉ Nhi đi tìm nhà cho Cù lão thái gia cho nên biết mấy căn nhà ưng ý, có cái cách đây không xa, hay chúng ta đi luôn.

Nhi tử chỉ có năm ngày nghỉ ngơi, nên ổn định chỗ ở sớm, Tả Quý đồng ý, áo quan và ngựa giao cho Đinh Tiểu Tam về Cù gia trước, ba người bọn họ bắt xe đi tới phường Thanh Long, nơi này là chỗ ở của bách tính bình dân, nhưng không phải dân nghèo, cho nên điều kiện cũng được.

Theo trí nhớ vừa đi vừa hỏi đường, tới một cái ngõ sâu, trong đó chỉ có vài hộ dân, đi tới cuối ngõ, dường như vào vùng trời khác, tĩnh lặng hẳn so với sự huyên náo bên ngoài, tới cửa trạch viện, Tả Quý nhìn tường trạch viện rất cao, tường làm bằng gạch xanh, trên tường ốp ngói lưu ly, cánh cửa lớn đen xì, có cái vòng đồng lớn, trông có chút năm tháng rồi, nhưng vẫn chắc lắm.

Tả Thiếu Dương gõ cửa, chốc lát sau, cửa nhỏ mở ra, một lão bà tử hỏi bọn họ:

– Các vị tới mua nhà sao?

May là chưa bán, Tả Thiếu Dương thở phào:

– Lão nhân gia, hôm nay ta cùng cha ta tới xem nhà.

– Xin mời, xin mời.

Lão bà tử nhiệt tình nói:

– Lão thân ngày nào cũng quét tước, các vị mà ưng, có thể vào ở ngay lập tức, đồ đạc còn đầy đủ không phải mua sắm gì.

Đi qua cổng là bức tường chắn nhỏ, trạch viện ở Trường An đều có cái tường này, không phải vì giữ sự riêng tư mà đó là sản vật thời chiến loạn, đứng hai bên tường có thể lấy ít địch nhiều, vòng qua tường là cái sân rộng, viện tử phương bắc luôn thoáng đáng, giữa sân có cái chum lớn, dùng phòng cháy là chính, đã đóng băng.

Ở sân ngoài này chỉ duy nhất một cái phòng nhỏ cho canh cổng, chính đường ba gian, giữa là phòng khách, trái là thư phỏng, phải là phòng ngủ, đi qua thùy hoa môn bên phải chính đường là hậu viện, sân dài hẹp, hai dãy nhà.

Thích nhất là đằng sau nữa có một mảnh đất trống, trồng ít tùng trúc, vài cây chuối, một bên là nhà kho cùng với nhà bếp, nhà xí.

Toàn bộ trạch viện này giá 120 quan, hơi đắt hơn so với dự tính ban đầu của Tả Quý là 100 quan, ông vô cùng hài lòng, nhất là đúng như lão bà tử nói, đồ đạc đầy đủ, quét dọn sạch sẽ, muốn vào ở ngay hôm nay cũng được, trước kia nếu không phải cách chỗ làm hơi xa thì Cù lão thái gia đã chọn nơi này, với Tả Thiếu Dương không thành vấn đề, y có ngựa, còn trẻ, xa chút cũng được, lập tức làm giấy tờ giao tiền, người làm chứng là Kiều Quan, Tả Thiếu Dương cũng tiện thể tìm hắn bàn bạc vài việc, thủ tục xong xuôi chuẩn bị mai dọn vào ở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN