Thiếu Hiệp Hành - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Thiếu Hiệp Hành


Chương 30



Minh Nữ nghiêm chỉnh lại quay nhìn Thạch Bảo Kỳ nhỏ nhẹ nói :

– Thạch công tử! Công tử không tìm được nàng đâu!

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :

– Không thể tìm được à. Tại sao vậy?

– Vì tiểu muội cũng không biết Tiêu Diêu Khách đại hiệp cứu nàng đi đâu nữa.

Thạch Bảo Kỳ bật lên :

– A…

Minh Nữ tiếp :

– Đồng thời công tử ở đây đã suốt ngày rồi, nếu vết thương của cô nương kia quá trầm trọng thì nàng có thể là mất cả hiệu lực rồi, làm sao cứu cho được.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói kinh hãi lên :

– Tại sao? Tại hạ ở đây mê man cả ngày rồi à?

– Đúng vậy, suốt ngày công tử đều bất tỉnh nhân sự, toàn nhờ mấy hoàn linh đơn tự chế của gia sư để no bụng thôi.

– Vết thương của tại hạ nặng như thế à?

Minh Nữ như cảm kích :

– Đúng vậy! Suýt có thể là từng chết qua một phen đấy!

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ kinh hãi lên :

– Lệnh sư phụ nhờ gì mà cứu sống mạng tại hạ?

– Một mặt là dùng công lực thâm hậu của sư phụ làm phép Suy Công Quá Huyệt cho công tử, một mặt cho công tử uống rất nhiều linh dược của Minh cung đặc chế, sự quan trọng nhất là nhờ hạt Trị Thương Châu cứu lại mạng sống của công tử, nếu không có quả Huyết Châu thì gia sư cũng không biết làm gì nổi đây.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói lời này rất là cảm kích cái ân nghĩa của Minh Hậu, chàng quét mắt nhìn xung quanh nói :

– Châu cô nương, sao không thấy lệnh sư phụ vậy?

Minh Nữ cười lạnh lẽo :

– Sư phụ có chuyện về trước, bảo tiểu muội ở đây chăm nom công tử.

– Lệnh sư phụ trước khi ra đi có dặn bảo gì không?

– Có! Lão tiền bối hy vọng công tử đối với mối thù hằn của Phong Lâm Cư Sĩ bỏ qua đi, lại nữa còn nhắc đến lời xưa, nói rằng chuyện này đối với “Đoạn Tình Sử” của gia sư có liên hệ đến vậy.

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :

– Châu cô nương, thật khiến tại hạ không rõ tại sao mối thù hiềm của Phong Lâm Cư Sĩ lại có liên quan đến “Đoạn Tình Sử” của lện sư phụ?

– Thạch công tử! Gia sư không có lời nói dối công tử đâu, sự thật quả là như thế.

– Cô nương có thể nói rõ cho tại hạ nghe không?

– Không thể được! Gia sư không cho phép nói ra chuyện này.

Thạch Bảo Kỳ khe khẽ than lên :

– Đã làm như vậy, tại hạ không dám miễn cưỡng nài xin, tại hạ dù sao đi nữa cũng không thể cải biến cái mối thù đối với Phong Lâm Cư Sĩ được, những chuyện xa thì không nói, chứ là nơi bàn nhóm họp thái độ điên cuồng, luôn cả con gái mình cũng không dung thứ thì tại hạ đâu còn chỗ thỏa hiệp với hắn!

Minh Nữ khe khẽ than lên :

– Quả thật như thế? Sự biểu lộ tàn bạo của Phong Lâm Cư Sĩ luôn tiểu muội cũng không thể nhịn được, nhưng đó là lời của gia sư.

Thạch Bảo Kỳ hỏi :

– Nhưng chẳng biết cái quan cảm của lênh sư phụ thế nào đây?

– Sư phụ vẫn kiên trì lối nhận xét xưa kia, cho là Phong Lâm Cư Sĩ trong sạch hiền lành, nhứt định có ý gì, nguyên nhân phi thường gì đây.

– Giữa lệnh sư phụ cùng Phong Lâm Cư Sĩ có từng gặp mặt chưa?

– Chưa. Gia sư có lời thề không gặp mặt hắn.

– Tại sao làm như thế?

– Tiểu muội cũng không rõ!

– Tại hạ nhận thấy lời khuyên can của lệnh sư phụ quá hư vô, mà cái hành động man trá của Phong Lâm Cư Sĩ lại quá hiển nhiên, muốn ta có lễ độ đối với một kẻ thù sanh tử, thật là giết ta còn chưa thấy đau đớn hơn.

– Tạch công tử, cũng chớ có tự khổ quá độ như thế, gia sư chỉ hy vọng vậy thôi chứ chưa hề cưỡng bách công tử làm y theo. Sự thật là luôn cả gia sư đối với hành vi của lão cũng cảm thấy lạ lùng hết sức, về sau này miễn là công tử xử lý việc này nên kỹ càng một chút là được rồi, không phải nhứt định phải buộc công tử giữ đúng y theo như vậy đâu.

Thạch Bảo Kỳ nghe nàng nói có lý liền sanh ra một cảm tưởng đồng tình.

– Lời của cô nương rất là có lý, chẳng những là đối với Phong Lâm Cư Sĩ đạo tặc phải cẩn thận, mà đối với tất cả mọi người cũng như thế, chuyện này tại hạ nhất định ghi nhớ vào lòng, xin cô nương hãy yên tâm.

– Vậy thì tốt lắm, tiểu muội nay muốn cáo từ!

– Cô nương muốn đi à, nhưng cô nương đi đâu?

– Gia sư có dặn bảo, chờ cho công tử lành mạnh vết thương rồi phải về Minh cung báo tin lại, cho nên?

– Minh cung thiết lập tại đâu? Tại hạ có thể đến đấy một lần nữa không?

– Xin lỗi, Minh cung là chốn địa ngục người ở dương gian không thể đến, không nhắc đến thì thôi!

Vừa dứt lời Minh Nữ Châu Uyển Linh đã phóng ra ngoài Đằng Vương Các.

Người đã đi rồi, Thạch Bảo Kỳ toan rượt theo để xem Minh cung ra sao, chợt nghe có một luồng gió lạnh buốt đưa đến khiến chàng ngất đi.

Khi mà chàng tỉnh dậy thì mặt trời đã chói lọi trên cửa sổ, nào đâu còn chiếc bóng dáng của Minh Nữ.

Cô gái mà luôn luôn theo dõi chàng trong vùng u minh dầy đặc bóng tối huyền bí.

Tất cả những chuyện trải qua dường như là trong giấc mộng. Chàng đối với thầy trò của Minh Nữ nảy sinh một cảm giác vô cùng thần bí.

Chàng quả quyết thầy trò nàng không phải là quỷ mỵ như lời nàng đã bảo.

Nhưng chàng lại không có lý do gì để phá tan sự hoài nghi đầy vẻ mơ hồ bí mật này.

Chàng nghĩ : Hai người này ngoài sự tưởng tượng, dầu nhận xét thế nào cũng không ra manh mối.

Nay chàng đã có chín hạt Huyết Châu Hồn, còn lại năm hạt nữa. Một hạt ở vào tay Phấn Diện Đào Hoa còn bốn hạt khác thì ở trong tay Thất Hổ lệnh chủ Cái Thế Bá Vương, chàng nên tập trung toàn lực tìm kiếm hai người này, miễn là các hạt Huyết Châu có ngày họp lại được, khai thác kho tàng võ học thì đâu còn sợ không trừ tuyệt ma đầu đang hoành hành trong chốn giang hồ nữa.

Ý niệm quyết định xong chàng liền cất bước xuống lầu, rời khỏi tòa Đằng Vương Các.

Đằng Vương Các là chốn danh lam thắng cảnh của thành Nam Xương, đang lúc chàng ra khỏi chốn này quả thật ngựa xe như nước, rất là náo nhiệt.

Thạch Bảo Kỳ có nhiều việc bận tâm, không có để ý thưởng thức chốn danh thắng, cứ tiến mạnh lên.

Đi được một khoảng đường, chàng chợt nghe trong đám đông người có tiếng già dặn “á” lên :

– Tiểu tử! Ngươi ở đây à?

Thạch Bảo Kỳ nhìn theo tiếng nói, thấy đó là Huyết Châu lão nhân khiến chàng hết sức mừng rỡ.

Chàng xê mình tới :

– Lão tiền bối, người cũng đến rồi à?

Không đợi Thach Bảo Kỳ dứt lời, Huyết Châu lão nhân liền ngóng xem tả hữu, rồi tiếp :

– Tiểu tử, ở đây nói chuyện không tiện. Hãy mau theo lão phu.

Hai người một trước một sau rời khỏi Đằng Vương Các, tìm một nơi vắng tịnh rồi cùng ngưng bước lại.

Thạch Bảo Kỳ liền hỏi ngay :

– Lão tiền bối, người đến thành Nam Xương để làm gì đây?

Huyết Châu lão nhân trầm giọng :

– Tìm ngươi đây!

Thạch Bảo Kỳ kinh dị :

– Tìm tại hạ à? Sao lão tiền bối lại biết tại hạ ở đây?

– Rất đơn giản, chuyện mà quần ma tụ họp tại Nam Xương, chấn động cả võ lâm, lão phu đoán trước ngươi nhất định đến đây nên vội vàng tới nơi gặp mặt.

Thạch Bảo Kỳ cảm kích :

– Lão tiền bối, làm sao lại biết được tại hạ ở Đằng Vương Các?

– Lão phu biết ở Đằng Vương Các chỉ nghĩ nơi ấy là chốn bọn khách giang hồ thường hay lui tới, theo ý lão phu thì tuy quần ma không tụ họp tại đây, cũng có thể do thám được chút manh mối, miễn là hiểu rõ chiều hướng của các ma đầu, thì tự nhiên không khó mà gặp ngươi, nên lão phu vừa tới Nam Xương thì đến ngay Đằng Vương Các.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói rất là cảm phục sự thông minh của Huyết Châu lão nhân. Sau một chập chàng tiếp :

– Mục đích của tiền bối tìm kiếm tại hạ là?

– Lão phu e sợ bề thế ngươi cô đơn toan muốn đến giúp phần nào, nhưng chẳng biết đại hội quần ma đã tiến hành chưa?

– Đã chấm dứt một cách thô sơ.

– Câu chuyện trải qua như thế nào?

Thạch Bảo Kỳ nghe hỏi liền đem câu chuyện trải qua thuật lại, khiến Huyết Châu lão nhân mừng cho chàng thâu nộp được bốn hạt Huyết Châu Hồn, nhưng lại thương tiếc cho cái chết của Tử Y Tú Sĩ.

Hai người im lặng một chập, Thạch Bảo Kỳ nghĩ đến một chuyện vội hỏi :

– Lão tiền bối, lúc trước chia tay, tiền bối theo dõi hành động các sứ giả của bọn Thất Hổ lệnh có tin gì không?

– Tuy không có rượt kịp bọn anh em của Gia Cát Sách, nhưng bắt được một thuộc hạ của bọn hắn, tự nơi miệng của kẻ ấy mà được biết hành động của bọn chúng. Mục đích của lão phu đến đây tìm ngươi chính là chuyện này.

Thạch Bảo Kỳ trong lòng gấp lên :

– Lão tiền bối! Chủ nhân Thất Hổ lệnh quả thật là Cái Thế Bá Vương Gia Cát Tường Phong à?

– Đúng vậy! Chính là lão ma vương hai mươi năm về trước đã đánh bại lão phu.

– Lão ma đã tái xuất giang hồ à?

– Chính hắn thì chưa có công khai xuất hiện, mà toàn do bảy đứa con lão ra hoành hành tàn bạo trong chốn giang hồ, chỉ trong vòng nửa năm giết người đã gần một ngàn, phàm là những người không chịu tuyên thệ gia nhập Thất Hổ giáo thì bị giết chết.

– Lão tiền bối, lúc nãy tiền bối nói Thất Hổ giáo à?

– Đúng vậy, lão ma đầu này gần đây có tổ chức một tông phái mang danh là Thất Hổ giáo, bao gồm ý nghĩ là bảy đứa con của lão đều sánh tài Long Hổ có thể xưng hùng trên thiên hạ vó lâm nay mai.

– Thưa lão tiền bối, lão ma đầu này hành hoành như thế rốt cuộc muốn làm gì đây?

– Hắn muốn lên ngôi bá chủ thống trị chốn võ lâm, gần đây có vài ba tông phái rất là qui mô mà bị đám con của hắn tiêu diệt đi.

Ngoài ra các cao thủ võ lâm chết dưới tay của Thất Hổ Sứ Giả thì vô số kể, bề thế mạnh bạo thật là không tiền khoáng hậu, hiện giờ đây không một người cùng môn phái nào có thể tranh giành với Thất Hổ giáo được, quả thật là một đại họa sắp tới trong chốn võ lâm.

Thạch Bảo Kỳ cau mày lên, hậm hực :

– Những chuyện khác không kể gì, chỉ vì mấy tên sứ giả của Thất Hổ giáo Lệnh cưỡng bách họ gia nhập bọn chúng, bằng không thì ra tay hành hung, cứ vậy mà xem cũng đủ biết Thất Hổ lệnh chủ tàn bạo biết là dường nào.

Lại huống hồ lão còn có một thiên sử đẫm máu trong chốn giang hồ về trước, nếu để cho lão toại nguyện phen này thì võ lâm trong thiên hạ chắc phải rơi vào một thời kỳ đen tối vậy.

Lúc ấy, hai con mắt của Huyết Châu lão nhân đăm đăm nhìn vào phương xa, cất giọng nói từng câu một :

– Hiện giờ, trong chốn võ lâm hung thủ duy nhất là Thất Hổ lệnh chủ.

Đây cũng là một nguồn họa rất đỗi lớn lao trong chốn võ lâm, nếu lão phu còn hơi thở là không để cho hắn toại nguyện vậy.

Thạch Bảo Kỳ cũng nghiêm sắc mặt lên, tiếp :

– Lão tiền bối, vãn bối nguyện theo dõi đến cùng, dù chết cũng không từ nan.

Ngưng lại một chập, chàng thêm :

– Lão tiền bối, trong tay của Thất Hổ lệnh chủ quả thật bảo tồn bốn hạt Huyết Châu Hồn à?

Huyết Châu lão nhân gật đầu :

– Quả thật như thế, theo khẩu cung của tên thuộc hạ lão ma đầu kia có đến bốn hạt Huyết Châu Hồn.

– Lão tiền bối, lão ma đầu phải là một hung thủ trong bọn người cướp đoạt Huyết Châu Hồn tại Đô Thiên Phong chăng?

– Đúng thế, lão vốn là một kẻ chủ mưu trong bọn ma đầu tại ngọn Đô Thiên Phong, từng hoành hành cùng với Phong Lâm Cư Sĩ.

Mối thù cha mẹ không đội trời chung nên vừa nghe xong lời nói, Thạch Bảo Kỳ hằm hừ nghiến răng thốt :

– Lão tiền bối! Hang ổ của bọn ma đầu ở đâu? Chúng ta hãy đi đến chốn đó phá tan tành một phen cho chúng nó không còn nơi nương tựa.

Huyết Châu lão nhân cảm khái than thở :

– Thật là đáng tiếc, mãi đến hiện giờ, Tổng đàn của Thất Hổ giáo thiết lập tại đâu, lão phu hãy còn chưa biết nữa.

Thạch Bảo Kỳ gắt lên :

– Nhưng sao lão tiền bối không hỏi kẻ thuộc hạ của lão ma đầu đó? Vậy thì đem hắn vào hình phạt xem sao?

– Lão phu từng dùng hình phạt buộc hắn nói ra, kết quả không có hỏi ra manh mối gì, gã ấy chịu không nổi khổ sở, đột nhiên vận công lên dùng ngón tay đâm thủng bộ ngực mà tự vận chết đi.

Thạch Bảo Kỳ sững sờ lên, liền hỏi :

– Lão tiền bối, vậy người tính thế nào về việc này?

Hình như là có vạch sẵn đường lối gì rồi, Huyết Châu lão nhân bình tĩnh :

– Nói về công lực, thì Thất Hổ Lênh Chủ cao hơn lão “Càn Khôn lục tuyệt” rất nhiều, nhất là bảy đứa con của hắn đều là cao thủ thượng thặng lại tụ họp được một số đông ma đầu trong chốn giang hồ, theo thực lực hiện nay của chúng ta khó mà ứng phó nổi.

– Vậy theo ý kiến của lão tiền bối thì phải làm thế nào đây?

– Trước hết chúng ta nên tìm một nơi để tu luyện một thời gian, may đâu đã được chín hạt Huyết Châu Hồn trong tay, chẳng những là có thể tập cả bảy chiêu Vô Địch chưởng tiến tới nữa, lại còn có thể nghiên cứu Vô Địch huyền công, đợi sau khi có lối thành tựu tăng cường công lực rồi thì, lúc ấy tái xuất giang hồ, theo dõi tìm kiếm Tổng đàn của Thất Hổ giáo để tiêu diệt nó đi cũng chẳng muộn gì. Và như vậy là kế an toàn nữa.

Thach Bảo Kỳ ngẫm nghĩ một chập, hân hoan :

– Kế hoạch của tiền bối hay lắm, vãn bối vốn không có hoài nghi gì chỉ là ả ác phụ Ngọc Diện Đào Hoa đang luyện xong sắp thành tựu một tà công lợi hại là “Cửu Cửu huyền công”, vì nếu ả hoàn thành thì cũng nguy hiểm lắm?

Huyết Châu lão nhân lại không cho là thế. Lão nhân nghiêm nghị lên :

– Tiểu tử, Ngọc Diện Đào Hoa không rõ tông tích, căn bản chúng ta không thể tìm được. Nếu mà đem thời gian quí báu đi tìm kiếm ả này thì thà là ở đây tiềm tu võ học tuyệt thế miễn là ccó được thành tựu trên võ học, làm cho Huyết Châu Hồn qui tụ lại thậm chí học luôn lối tuyệt công của võ học bảo tàng thì còn lo gì mà giết chẳng được ả ác phụ kia?

Thạch Bảo Kỳ cau mày rồi gật đầu :

– Lời của tiền bối rất đúng. Vậy thì chúng ta cứ theo đó mà tiến hành!

Đâu đó xong xuôi, hai người liền mua đồ cần dùng và lương thực cho đủ cung ứng một tháng tìm kiếm một nơi bí ẩn để trú ngụ mà luyện công.

Ngày giở trôi qua như nước chảy.

Thời gian một tháng cũng rất mau qua đi.

Trong thời gian này hai người đều toàn tâm toàn ý chìm đắm trong tuyệt thế võ học của hạt Huyết Châu Hồn.

Mỗi hạt châu đều có ghi võ công trên đó.

Dưới sự chỉ dẫn tận tâm của Huyết Châu lão nhân trọn một tháng công phu, Thạch Bảo Kỳ đã học toàn lực bảy chiêu Vô Địch chưởng với công lực tám phần, đạt thành bí pháp vô cùng kỳ diệu.

Đồng thời Vô Địch huyền công, Thạch Bảo Kỳ cũng đã thành thạo được nhiều, có thể lâm trận cự địch, phát chiêu như ý muốn của mình, không còn bị kiềm hãm như trước nữa.

Đương nhiên, Huyết Châu lão nhân thâu hoạch trên võ học lại càng nhiều hơn, kỳ ảo hơn Thạch Bảo Kỳ một bực.

Hai người hết sức gia tâm vào việc luyện chiêu cuối cùng Vô Địch huyền công.

Một hôm sáng sớm hai người đem võ công ra luyện lại một phen nữa.

Hai đàng đều nhận là có tiến bộ rất nhiều đều thấy mãn ý. Nhất là Thạch Bảo Kỳ lòng mừng khôn xiết, mối gia thù có thể trả được rồi.

Qua một ngày sau, Huyết Châu lão nhân cùng Thạch Bảo Kỳ chia tay nhau rời khỏi chốn ẩn cư luyện tập võ công, mỗi người tiến lên con đường đi dọ xét sào huyệt của Thất Hổ giáo để mà tiêu diệt bọn ma đầu này.

Huyết Châu lão nhân đi qua miền nam còn Thạch Bảo Kỳ đang tiến lên con đường độc đạo thuộc huyện Thanh Giang. Đột nhiên có tiếng thét lên chực xé màng tai chàng :

– Hãy ngưng bước lại!

Tiếng vừa dứt, ở bên lề đường phía trái có một lão đạo sĩ phóng ra, ngăn cản Thạch Bảo Kỳ lại.

Thân thủ của lão đạo sĩ rất cao cường, đáp xuống nhẹ nhàng tợ bóng ma từ cõi âm hiện về.

Thạch Bảo Kỳ nghe tiếng thét, sửng sốt lên, trong lòng hơi rúng động vì biết lão đạo sĩ này đi tìm thù chi đây.

Chàng quét mắt nhìn qua liền mà nhìn coi còn ai nữa hay không.

Nhưng ngoài gã đạo sĩ kia ra, không có một người nào khác, chàng liền ngạc nhiên hỏi :

– Đạo trưởng có phải nói chuyện với tại hạ không?

Lão đạo sĩ trừng cặp tinh quang vào mặt Thạch Bảo Kỳ một cái biểu lộ sự căm thù.

Giọng lạnh lùng như giá tuyết :

– Đúng vậy! Ở đây không còn người nào khác hơn bần đạo với ngươi đây.

Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Nghe qua giọng nói của lão tiền bối, hình như là hết sức thù hằn với tại hạ, có phải thế chăng?

Sau khi niệm phật một tiếng lồng lộng, lão đạo sĩ bộc lộ sát khí lên cặp mắt, cất giọng trầm lặng khác thường :

– Khoan đã, ta hỏi ngươi có phải là tên Thạch Bảo Kỳ không?

Thạch Bảo Kỳ gật đầu :

– Đúng vậy, chính tại hạ là Thạch Bảo Kỳ đây.

Đạo sĩ lạnh lùng :

– Vậy thì lão đạo ta không có tìm lầm.

Thạch Bảo Kỳ chau mày :

– Mục đích của tiền bối tìm kiếm tại hạ có chuyện ân thù chi đây?

Lão đạo sĩ nói :

– Ngươi có biết một đạo nhân tên là Huyền đạo trưởng chăng?

Trong lòng đã rõ cái nguyên nhân đạo sĩ tìm kiếm mình để làm gì rồi, nhưng Thạch Bảo Kỳ vẫn bình thản :

– Có phải Huyền đạo trưởng Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn? Ồ tại hạ từng biết qua rồi!

Lão đạo sĩ trầm giọng :

– Quả vậy, Tịnh Huyền chết ở dưới tay ai?

Ấp úng, Thạch Bảo Kỳ nói :

– Đạo trưởng này chết trong tay tam thúc của tại hạ là Tiêu Diêu Khách.

Đạo sĩ khẩn trương lên :

– Hiện nay Tiêu Diêu Khách ở đâu?

Tâm trường của Thạch Bảo Kỳ rúng động lên, liền đem chuyện này gạt qua một bên, hỏi vặn lại lão đạo sĩ :

– Tiền bối là người của phái Hoa Sơn à?

Lão đạo sĩ kia trố mắt nhìn lên :

– Bần đạo là Tam Thanh Thượng Nhân của phái Hoa Sơn, Tịnh Huyền đạo trưởng chỉ là sư điệt của ta!

Thạch Bảo Kỳ nghe rồi mặt liền đổi sắc.

Tam Thanh Thượng Nhân tài cao đức trọng, tiếng vang bốn phương.

Thạch Bảo Kỳ liền tiến lên vòng tay cung kính thi lễ :

– Tại hạ không biết lão tiền bối quang lâm, vậy xin tha lỗi sự thất kính này.

Thạch Bảo Kỳ làm vậy ngụ ý để cho Tam Thanh Thượng Nhân dịu cơn giận, để chàng phân trần về cái chết của Tịnh Huyền đạo trưởng.

Không ngờ lễ phép cũng vô ích, Tam Thanh Thượng Nhân dựng cặp mày dài lên :

– Tiểu tử! Không cần thi lễ làm gì, bần đạo bảo ngươi phải trả lời câu hỏi của ta đây, hiện giờ Tiêu Diêu Khách đang ở nơi đâu?

Thạch Bảo Kỳ lắc đầu :

– Hành tung của Tiêu Diêu tam thúc thì tại hạ cũng không rõ, cho nên hiện không biết ở đâu cả.

Cặp tinh quang đạo sĩ sáng ngời :

– Sao vậy? Ngươi cũng không rõ gì à?

– Thật vậy! Lời nói của tại hạ toàn là sự thật, không có lừa dối tiền bối.

– Giả như ngươi quả thật không biết tin tức của Tiêu Diêu Khách ở đâu, thì hãy đi theo bần đạo tìm lão một phen.

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :

– Theo tiền bối à? Tại sao vậy?

Tam Thanh Thượng Nhân hậm hực :

– Ta muốn để ngươi làm con tin cho lão Tiêu Diêu Khách ra đây trả lời cái chết của Tịnh Huyền đạo trưởng.

Hào khí bốc mờ trên gương mặt Thạch Bảo Kỳ :

– Nếu Tiêu Diêu Khách đến tìm thì sao?

Tam Thanh đạo sĩ đáp :

– Vậy thì bần đạo sẽ giao ngươi cho phái Võ Đang xử tử, rồi rượt bắt Tiêu Diêu Khách. Ngươi cũng đừng quên đấy Chưởng môn nhân của Võ Đương Thiên Tâm Báo Trường đã chết ở dưới tay ngươi, hiện giờ Ngũ Dương chân nhân của phái này đang đi tìm ngươi khắp chốn, dù cho chắp cánh mà bay ngươi cũng không thoát được.

Sau khi nghe qua những lời của Tam Thanh Thượng Nhân, Thạch Bảo Kỳ mới rõ câu chuyện quả thật là có tính chất nghiêm trọng vô cùng.

Chàng đã biết là Tam Thanh Thượng Nhân thù chàng và Tiêu Diêu Khách quá sâu, chẳng phải là vài lời có thể giải bày được.

Thạch Bảo Kỳ cau mày lại thành kính nói :

– Lão tiền bối, xin bớt trận lôi đình nghe vài lời của tại hạ.

Tam Thanh Thượng Nhân dựng mày bạc, trố mắt thần hậm hực thét vang tợ chuông đồng :

– Nín mồm đi! Tiểu tử, bần đạo không nghe những lời của ngươi. Nếu chịu nghe theo bần đạo thì tánh mạng của ngươi còn có thể tạm sống vài ngày, bằng không thì ngươi sẽ thịt nát xương tan trong sân trường này nội thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Chưa dứt lời, lão đạo sĩ đã vỗ qua bên Thạch Bảo Kỳ một chiêu mau như chớp.

Thạch Bảo Kỳ liền thi triển Đạt Ma bộ pháp tránh né. Rồi chàng mau lẹ giải bày những câu chuyện xảy ra tại Huyết Châu Lôi Đài của Phong Lâm Cư Sĩ cho Tam Thanh Thượng Nhân nghe.

Chàng thuật rõ việc quần ma đại hội, âm mưu xưng hùng chốn võ lâm, nhất là thân phận của chàng cùng có liên quan đến nhà họ Phong Lâm cho đến chuyện đau đớn buộc lòng phải giết chết Thiên Tâm đạo trưởng và Tiêu Diêu Khách phải giết chết Tịnh Huyền đạo trưởng, tường tận kể lại cho lão đạo sĩ chẳng giấu sót một một điều gì cả. Sau cùng chàng cầm không được giọt lệ mà nói từ câu một lên :

– Lão tiền bối, Phong Lâm Cư Sĩ tán tận lương tâm, làm chuyện ác độc, ai nấy đều thấy được tận mắt. Trước thì cướp đoạt Huyết Châu, giết hại cha mẹ của tại hạ, sau lại phản bội cuộc hôn phối đoạn tuyệt tình nghĩa anh em với Tiêu Diêu Khách, đối với con gái mình thì vô nhân vô nghĩa đi tìm Tà Trung Vương trong một đêm khuya tại núi Mã Yên. Thành Nam Xương tụ họp với các ma đầu, kẻ đạo mạo gian hùng trong chốn võ lâm như hắn, đáng lẽ đồng thinh công phạt phái Hoa Sơn, Vũ Đương không làm như thế thì thôi, trái lại còn ra tay giúp kẻ gian chủ tọa Huyết Châu Lôi Đài. Nay Tam Thanh lão tiền bối nghĩ thử việc ấy đáng làm hay không?

Trong khi ấy tình thế bắt buộc, vì dưới sự ngang ngược quá độ của Tịnh Huyền đạo trưởng cùng Thiên Tâm đạo trưởng, nếu không ra toàn lực chống đối, thì có thể bị Phong Lâm Cư Sĩ giết hại rồi, thử hỏi lão tiền bối lúc ấy thay vào địa vị của chú cháu tại hạ, có thể vì tự vệ mà giết người không?

Nói đến đây hai hàng nước mắt của Thạch Bảo Kỳ tuôn ra.

Rồi chàng kích động nói tiếp :

– Lão tiền bối, tại hạ nói những lời này không có nghĩa là sĩ nhục Tịnh Huyền cũng như Thiên Tâm đạo trưởng chút nào, lại càng không có ý vì sinh tồn của mình mà xảo trá tự biện, mà lại sự thật phải rõ chân lý phải phô trương, nếu tiền bối xem tại hạ như một kẻ hung thủ thì đến chết tại hạ cũng không cam phục đâu.

Lời nói trên hùng hồn trầm nặng, khiến người xúc động, sau khi nghe qua Tam Thanh Thượng Nhân ý chí bị lung lay cực độ, sự thù hằn thấy bớt đi nhiều.

Lão nhân khẽ cau mày lên nghĩ một chập, chợt trầm giọng :

– Thạch Bảo Kỳ, lời ngươi nói quả có xác thật như thế không?

Thạch Bảo Kỳ quả quyết :

– Đây toàn là sự thật, tại hạ không có dối trá.

Tam Thanh đạo nhân nghiêm lạnh :

– Ngươi là người thừa kế của Thạch Phá Thiên đại hiệp đấy à?

Thạch Bảo Kỳ khẽ gật :

– Đúng như thế!

– Phong Lâm Cư Sĩ quả thật phạm nhiều tội lỗi như những lời của ngươi vừa nói chăng?

Thạch Bảo Kỳ bộc sôi thù hận :

– Đúng không sai!

Tam Thanh đạo nhân trầm nghị :

– Ngươi có dám bảo đảm gánh lấy trách nhiệm với lời nói của mình không?

Thạch Bảo Kỳ cả quyết :

– Đương nhiên là dám.

Ngẫm nghĩ một chặp, Tam Thanh Đạ Nhân bảo :

– Vậy thì chúng ta cùng đi!

Đột nhiên Tam Thanh đạo nhân nắm chặt tay của Thạch Bảo Kỳ dẫn đi liền.

Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm kinh ngạc, liền hỏi :

– Lão tiền bối đi đâu?

Tam Thanh đạo nhân đáp :

– Sang Bạch Vân quán trên núi Vũ Công.

– Sang nơi kia để làm gì?

– Bạch Vân quán là một chi nhánh của Võ Đang, hiện giở Thất Hổ lệnh chủ cho người đến truyền lại lời nói, yêu cầu cả phái Võ Đang đầu luỵ chúng, hợp tác với Thất Hổ giáo. Ngũ Dương chân nhân không chịu đã từ chối rồi, trong cơn giận lại giết luôn kẻ truyền tin, chuyện đã thấu đến tai Thất Hổ lệnh chủ.

Lão rất phẫn nộ đã phái năm tên Thiết Hổ Sứ Giả cùng gần một trăm tên cao thủ, xông vào địa phận trọng yếu của Võ Đang, gặp ai giết nấy, gặp nhà đốt nhà, triển ra một trận ác chiến đã một ngày một đêm, nên cơ sở đồ sộ của phái Võ Đang đã bị thiêu trụi, hàng ngàn đệ tử bởi thế phải lâm nạn mà chết, chỉ còn có Ngũ Dương chân nhân cùng mười mấy đệ tử siêu cấp được sống sót chạy trốn, mới kéo đến Bạch Vân quán này, một mặt để rượt bắt ngươi, mặt khác thì toan xây dựng lại môn phái.

Thạch Bảo Kỳ cũng vì sự tao ngộ của phái Võ Đang mà mến tiếc nên kinh ngạc vô cùng, kế đó Tam Thanh đạo nhân tiếp :

– Bần đạo dẫn ngươi đến Bạch Vân quán là tìm Ngũ Dương chân nhân đấy.

– Tìm Ngũ Dương chân nhân để làm gì?

– Sau khi gặp Ngũ Dương chân nhân rồi thì chúng ta cùng đi đến Phong Lâm Cư gặp Phong Lâm Cư Sĩ hỏi cho rõ ràng sự thật, ngươi bằng lòng chứ?

Thạch Bảo Kỳ sáng rực cặp kỳ quang :

– Vậy à?

– Nếu sự thật như tiểu thí chủ nói, thì dẫu cho phải rơi đầu bần đạo cũng không tha cho Phong Lâm Cư Sĩ đâu.

Cặp mắt đầy tinh quang nhìn vào mặt Thạch Bảo Kỳ, Tam Thanh đạo nhân tiếp :

– Thạch Bảo Kỳ! Ngươi có muốn theo bần đạo đi không?

Thạch Bảo Kỳ vốn toan muốn tập trung toàn lực để đi dọ xét Tổng đàn của Thất Hổ giáo, lấy lại bốn hạt Huyết Châu Hồn, nhưng nay tình thế ngang trái như vậy, nếu chàng từ chối đối phương thì chắc chắn là gây ra chuyện không may, sau khi ngẫm nghĩ một chập lâu, chàng nhất định tiến bước nào hay bước nấy, nên chàng đáp lời :

– Tại hạ muốn đi cùng tiền bối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN