Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 100:2: The end: Trải qua thử thách cuối cùng
Minh Trí vì công việc tại RoYal khá bận rộn, anh đã bay sang Anh để tham gia cuộc họp cấp cao từ hôm trước. Mọi thứ đều được Rin chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ đến ngày cả hai người chính thức thành vợ chống trước sự chứng kiến của hai gia đình va quan khách.
Rin đang thử một bộ váy cưới mà Minh Tri đã cho người mang tới, cô nhìn mình trong gương xem ra rất là lộng lẫy nha. Nếu hôm nay Minh Trí đứng gần cô mặc một bộ vest sang trọng thì họ cũng có thể kết hôn cùng nhau ngay bây giờ.
– Mẹ, mẹ đẹp quá.- Tuấn Khôi nhìn Rin mà nói.
-Tất nhiên rồi,một cô gái nào khoát lên chiếc váy cưới đều trở nên xinh đẹp. -Rin mỉm cười giải thích với con trai.
-Thế bạn Anh Thư trong lớp mặc váy cưới lên sẽ xinh đẹp hơn nữa sao ạ.-Tuấn Khôi hỏi.
– Anh Thư là cô bé con trai mẹ để ý sao. – Rin khẽ cười.
– Cậu ấy nhất định sẽ là bạn gái của con. – Tuấn Khôi tuyên bố.
– Nhóc con, xem ra lại bá đạo giống cha sao? – Rin thích thú.
– Baba nói một khi đã để mắt đến người nào, nhất định phải làm người đó thuộc về mình mới đúng là con trai của baba. – tuấn Khôi nhớ lại mà nói.
Rin khẽ thở dài, người đàn ông này sao lại chuyên dạy hư con trai chứ.
– Mẹ, dì Thiên Kim nói rằng một chút nữa sẽ đến đưa mẹ và con đi thăm một người rất quan trọng. – Tuấn Khôi nhắc nhở Rin.
-Mẹ nhớ rồi,chúng ta đi thăm chị Rose là con gái của dì Pi.-Rin nhớ tới Pi thì trong lòng có một chút xót xa.
Rin nhanh chóng thay bộ váy cưới ra rồi nắm tay Tuấn Khôi đi đến điểm hẹn với Thiên Kim. Tuấn Khôi được ra ngoài chơi nên rất phấn khởi.
– Mẹ ơi, chị Rose và con giống như con và anh Thiên Bảo ạ.
-Không giống như vậy, con và Thiên Bảo là anh em họ, còn Rose do hơn tuổi Tuấn Khôi nên Tuấn Khôi phải xưng hô là chị.
Thiên Kim đứng bên kia đường vẫy tay đón hai mẹ con cô,Rin bước lên chiếc xe của Thiên Kim rồi cả ba người nhanh chóng đi đến biệt thự của Ken.
Ken được Thiên Kim báo trước nên vô cùng vui vẻ đón tiếp mẹ con của Rin. Rose càng lớn càng trở nên xinh đẹp, cô bé nhìn Rin rồi quay sang hỏi Ken.
– Ba, cô này là ai ạ.
– Là mẹ nuôi của con. – Ken đáp.
– Vậy người ba hay dẫn con đến thăm?
– Là người sinh ra con.
– Vậy ba yêu ai hơn. – Rose ngây thơ hỏi.
Ken nghe câu hỏi của con gái, nhìn Rin hơi khựng lại mà đáp:” Ba yêu con gái ba nhất.”
Rose nghe vậy liền vui vẻ, hôn lên má Ken một cái thật kêu.
– Rose, con thật là xinh đẹp hệt như một công chúa. – Rin nhìn Rose mỉm cười.
– Cô cũng rất xinh đẹp ạ, nếu cô là mẹ nuôi thì con sẽ gọi cô là mẹ được không ạ?
-Được, lại đây nào con gái.Rin dang rộng đôi tay, tội nghiêp con bé từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh.
Rose nhanh chóng lại gần phía Rin mà ôm lấy cô, trong lòng bé con thật sự rất yêu quý người cô này. Không hiểu cảm giác thế nào lại cảm thấy an toàn khi được cô ôm vào lòng, hệt như người mẹ che chở.
– Mẹ, mẹ ơi. – rose khẽ gọi.
Ken nhìn con gái trong lòng cũng cảm thấy buồn bã, tội nghiệp đứa con ngây thơ từ bé đã không có bàn tay người mẹ chăm sóc. Nay được Rin ôm vào lòng có lẽ con bé rất vui sướng.
– Được rồi, chúng ta mau ra thăm Pi thôi. – Thiên Kim lên tiếng.
Rin đã mất đi kí ức nên không thể nhớ ra Ken ,không có một chút kí ức nào về người đàn ông trước mắt. Chỉ cảm thấy khi Pi mất đi nhưng Ken vẫn không kết hôn mà chăm sóc Pi thì cảm thấy KEn là một người đàn ông tốt.
-Vì sao anh không tìm một người mẹ chăm sóc cho Rose. -Rin ngồi phía sau chiếc ghế cùng với Ken và hai đứa trẻ.
– Khi Pi mất rồi tôi mới biết tình cảm tôi dành cho Pi thật sự quá lớn, tôi chưa sẵn sàng trao tình cảm đó cho một người phụ nữ khác. Vả lại, có lẽ Pi cũng không muốn Rose bị đối xữ không tốt của một người mẹ kế.
– Những chuyện trước đây tôi không thể nhớ được nhưng cảm ơn anh đã chăm sóc rất tốt cho Rose, có lẽ Pi trên trời sẽ rất vui. – Rin khẽ cười nhìn hai đứa trẻ.
– Nghe nói cô và Trần Minh Trí sắp kết hôn? – Ken khẽ hỏi.
– Đúng vậy, đợi Minh Trí từ Anh quốc về chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới. Hy vọng anh có thể mang Rose đến dự.
– Tất nhiên tôi sẽ đến chúc mừng cô. – Ken đáp
Cả 5 người đứng trước mộ phần của Pi, Rin bước lên một bước khẽ nói.
– Pi, mình xin lỗi vì không đến thăm cậu trong thời gian qua. Hôm nay mình đến để nói rằng mình đã sắp kết hôn rồi, mình sẽ hạnh phúc nên cậu hãy an nghĩ nhé đừng lo lắng cho mình nữa.
Ken không nói gì, nhìn về phía di ảnh của Pi mà thương nhớ, anh luôn cảm thấy ân hận vì không níu giữ được một cô gái tốt như vậy…
– Cậu xem, mẹ tớ đẹp hơn mẹ cậu. – Rose nhìn Tuấn Khôi nói.
Tuấn Khôi bắt chước cha nhíu mày mà đáp.
-Dưới con mắt của tớ thì cả hai mẹ đều xinh đẹp cả,nhưng cậu mới chính là người xinh đẹp nhất.
– Dám trêu chọc tớ sao? – Rose ngượng ngùng khi nghe Tuấn Khôi nói vậy.
– Tớ nói thật, tớ rất thích cậu và chắc chắn cậu phải thuộc về tớ. – Tuấn Khôi bá đạo.
Rin nghe con nói thì liền ngượng ngùng với Ken. Ken đi lại gần phía Tuấn Khôi nhưng xem ra thằng bé không hề sợ hãi.
– Cậu nhóc, lại muốn tán tỉnh con gái ta. – Ken ham doạ.
– Không cẩn phải tán tỉnh ạ. Cậu ấy nhất định sẽ phải để mắt đến con. – Tuấn Khôi đáp lại.
– Thật là tự tin nha, thế con có gì để con gái ta phải để mắt tới. – Ken lại nói.
– Con sẽ cho cậu ấy tất cả kẹo, bánh, đồ chơi của con miễn là làm cho cậu ấy vui. – Tuấn Khôi tự tin nói.
– Nhưng con gái ta đã có đầy đủ những thứ kia rồi. – Ken khẽ lắc đầu, trong lòng vô cùng hứng thú với cậu nhóc này, xem ra lại y hệt tên Trần Minh Trí.
Tuấn Khôi nghe Ken nói như vậy thì không biết phải trả lời thế nào để qua được phụ huynh của Rose, Tuấn Khôi nhìn mẹ cầu cứu.
– Tuấn Khôi nhà ta rất là tốt, nhưng không nên kiêu ngạo như vậy. – Rin ôm con trai vào lòng mà nói.
– Con trai em thật giống cha. – Thiên Kim cũng khẽ cười nói.
– Đứa trẻ này, xem ra lớn lên sẽ gây nhiều chuyện động trời. – KEn xoa đầu Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi bị mọi người đánh giá liền cảm thấy không vui, nhưng nhìn Rose đang nhìn về phía mình mà ngại ngùng mỉm cười. Tuấn Khôi liền muốn trở thành nam nhi vững trãi nên ra vẻ không hề e ngại.
Một tuần sau, tại biệt thự Trần gia trang hoàng lỗng lẫy nhất. Rin ngồi trong phòng đã mặc chiếc váy cưới mà Minh Trí đã đặt dành riêng cho cô, tránh trường hợp cô gái Thiên Kim kia lại bày trò phá phách. Rin ngồi trước gương, nhìn mình trong gương thật giống như một nữ hoàng, trên đầu được gắn một chiếc vương miệng nhỏ xinh với hàng đá quý lấp lánh. Rin hồi hộp, tim đập mạnh hơn vì cuối cùng ước nguyện gả cho Minh Trí cũng thành hiện thực.
– Rin, sắp đến giờ làm lễ rồi. Nhanh chóng đi ra ngoài cha sẽ dắt em vào lễ đường. – Thiên Kim từ bên ngoài đi vào nói.
Rin mỉm cười đứng lên, một cơn choáng váng lại đến cô khựng người lại mà ngồi quỵ xuống ghế.
– Em làm sao vậy? – Thiên Kim nhanh chóng chạy đến đỡ Rin.
– Có lẽ do em quá căng thẳng, em không sao cả. – Rin nhắm đôi mắt lại, lấy lại trạng thái bình thường.
– Đừng căng thẳng quá, kết hôn chỉ là hợp thức hóa quan hệ của em và Minh Trí mà thôi, không quá quan trọng. – Thiên Kim trấn an/.
– Chúng ta ra ngoài thôi. – Rin vẫn còn chóng mặt nhưng cô gắng bước ra đến lễ đường.
Gương mặt cô xanh ngắt nhưng được lớp phấn son kia che chắn lại, Rin bước từng bước theo cha mình về hướng Minh Trí đang đứng đợi. Nhìn Minh Trí như nhòe đi, Rin cuối cùng cũng bước gần đến anh, người đàn ông của cô.
Trịnh Đạt giao Rin cho Minh Trí, cô khoát tay Minh Trí. Minh Trí đưa Rin lên trung tâm sân khấu.
– Trịnh Hà My, Anh hứa dù sau này em có xinh đẹp hay xấu xí, trẻ trung hay già yếu anh đều yêu em mãi mãi. Vậy em có đồng ý lấy anh làm chồng hay không? Minh Trí nói lớn.
Rin mỉm cười, nước mắt khẽ rơi ra. Cô đáp:” Em đồng ý. Dù ốm đau hay bệnh tật, dù anh thành công hay thất bại em đều ở bên cạnh anh.”
Tuấn Khôi từ bên dưới mang một cặp nhẫn để bên trong chiếc hộp màu bạc lấp lánh. Minh Trí lấy một chiếc đeo vào tay Rin, và Rin cũng nhẹ nhàng cấm chiếc nhẫn còn lại mà đeo vào tay Minh Trí.
Giọt nước mắt trên bờ mi Rin khẽ rơi xuống, anh ôm lấy cô. Tuấn Khôi vui vẻ nhảy lên vì thấy baba và mẹ đã cưới nhau thật hạnh phúc.
– Trịnh Hà My, anh yêu em. – Minh Trí ôm lấy Rin mà nói.
– Minh Trí, em yêu anh nhưng… em xin lỗi. Anh hãy chăm sóc thật tốt cho con trai chúng ta. – Rin nói rồi, đôi bàn tay đang đặt trên lưng Minh Trí ôm lấy buông lõng ra nhẹ nhàng mất cảm giác, cô nhắm mắt lại để một giọt nước mắt còn sót lại trong bờ mi rơi xuống.
– Rin, em làm sao vậy? – Minh Trí cảm thấy Rin như ngất đi vội vàng ôm lấy cô mà nói.
Rin vì quá choáng váng mà ngất đi, từ lúc cùng Trịnh Đạt bước đi trên lễ đài cô đã không còn đứng vững nổi nhưng cô đã cố gắng bằng mọi sức lực và lí trí của mình để đi tới phía anh, người đàn ông bá đạo lạnh lùng nhưng thật sự yêu cô chân thành.
Mọi người đều kinh hoàng vì cô dâu đã ngất ngay khi trao xong nhẫn cưới.Thiên Kim nhanh chóng chạy đến.
– Trần tổng, lúc nãy Rin có cảm giác bị choáng nhưng tôi nghĩ em ấy quá căng thẳng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. – Thiên Kim nói.
Minh Trí bế Rin trên tay, bộ váy cô dâu rũ xuống trên người. Minh Trí bế cô ra xe, nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn.
Rin được đưa vào bên trong cấp cứu. Minh Trí và mọi người bên ngoài lo lắng đi đi lại lại phía ngoài.
– Anh rễ, có lẽ chị ấy đã bị như vậy khá lâu. Hơn một tuần trước em thấy chị ấy đã đến bệnh viên khám, nhưng khi em hỏi thì chị ấy lại nói không sao. – Tuấn Hà bên ngoài nói.
– Vì sao cậu không nói sớm với tôi. – Minh Trí tức giận nói.
– Chị ấy không muốn mọi người lo lắng nên bắt em không được nói. Em xin lỗi.
– Được rồi, không phải lỗi của cậu. Quan trọng bây giờ là lí do vì sao cô ấy ngất đi. – Minh Trí nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, nhớ lại những lời Rin nói mà trong lòng lo lắng, không phải cô ấy biết trước điều đó nên gửi lại lời sau cùng nhắn nhủ.
Trần Hậu từ bên ngoài đi vào, anh đến trước mặt Minh Trí nói.
– Thiếu gia, tin tức Hà My ngất đi trong đám cưới đã lan truyền trong báo giới rất nhanh.
– Bọn họ muốn làm gì mặc kệ đi, quan trọng là cô ấy nhất định không sao. – Minh Trí bỏ mặc tất cả, chỉ có người phụ nữ bên trong kia là quan trọng nhất đối với anh.
– Thiếu gia đừng quá lo lắng, cô ấy là người tốt ông trời sẽ không cướp đi sinh mạng của cô ấy. – Trần Hậu cũng nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu mà nói.
– Đúng vậy, Rin đã trải qua quá nhiều đau thương rồi, em ấy nhất định phải được sống trong hạnh phúc. – Thiên Kim khẽ lên tiếng.
Trong phòng cấp cứu một vị bác sĩ bước ra ngoài.
– Ai là người thân của bệnh nhân?
– Tôi là chồng cô ấy. – Minh Trí nhanh chóng đứng lên tiếng lại gần bác sĩ. – Cô ấy bị gì vì sao lại ngất đi?
– Cô gái này lần trước đã đến đây khám một lần, tôi đã khuyên cô ấy nên phẫu thuật để loại bỏ máu bầm trên phần đầu nhưng cô ta lại đi không quay lại. Hôm nay ngất đi cũng là lẽ thường, dấu hiệu đang xấu dần đi. – Vị bác sĩ lắc đầu nói tiếp. – Hiện tại cần phải làm phẫu thuật, người nhà kí vào đây.
– Phẫu thuật xong, cô ấy sẽ tỉnh lại. – Minh Trí hỏi.
– Hiện tại điều này không thể nói trước. Nhưng nếu không phẩu thuật thì cô ta sẽ bị chết não, sống đời sống thực vật. Còn phẫu thuật thì thành công chỉ là một con số nhỏ vì cô ấy đã để quá muộn.
– Ý ông nói, vợ tôi sẽ chết nếu không thành công? – Minh Trí mât bình tĩnh.
– Đúng vậy, nếu người nhà đồng ý thì kí vào đây và đi đóng tiền. Còn không thì cô ta sẽ sống với tình trạng thực vật trong quãng đời còn lại.
Minh Trí cầm trên tay tờ giấy mà vị bác sĩ kia đưa, trong lòng hoãn loạn với bao nhiêu suy nghĩ. Vì sao Rin của anh, lại bất hạnh đến như vậy.
– Thiếu gia, anh quyết định thế nào. Thời gian không còn nhiều nữa. – Trần Hậu đi tới nói, Minh Trí đã ngồi trên chiếc ghế đó cầm tờ giấy kia rất là lâu rồi.
– Nếu là cậu, cậu sẽ quyết định thế nào? – Minh Trí không muốn mất cô mãi mãi, nhưng để cô sống thực vật nằm đó anh càng không muốn.
– Thiếu gia, Hà My là một cô gái hiền lành nhưng rất năng động luôn muốn bay nhảy khắp nơi. Cậu đừng để cô ấy hằng ngày phải nằm trong bốn bức tường lạnh lẽo, chúng ta phải tin vào cô ấy tin vào sự thiện lương của Hà My, chắc chắn trời cao sẽ phù hộ.
Minh Trí nghe lời Trần Hậu nói, lặng lẽ đặt bút kí vào tấm giấy kia.
Bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Nhịp tim Rin yếu dần, yếu dần…
Rin lạc vào một vùng tối đen, xung quanh không thấy ai cả. Cô tìm kiếm Minh Trí và Tuấn Khôi nhưng không một ai trả lời. Rin cảm thấy lạnh, rất lạnh. Cô đi đến phía trước mệt lã người thì ngồi lên trên một tảng đá lớn.
– Cô gái, mau đến đây. – Một người phụ nữ mặc một bô đồ kí lạ nói.
Rin nhìn về phía bà ấy khẽ hỏi:” Người là ai?”
– Ta là người cai quản nơi này.. – Bà hiền từ mỉm cười nói.
– Con đang đi tìm chồng và con trai của con, nhưng đi mãi đến nơi này. – Rin khẽ đáp.
– Thật ra, số mạng của con đến hôm nay là đã hết. Thân xác của con đang yếu dần đi, và con sẽ thuộc về nơi này.
Rin nhớ lại những lời vị bác sĩ nói, cô có thể ra đi bất cứ lúc nào. Biết phải làm sao được, cô chỉ biết chấp nhận số phận.
– Điều cuối cùng con mong muốn là gì?
– Con muốn Minh Trí gặp một cô gái tốt, sẽ nhanh chóng quên con đi và sống hạnh phúc trọn đời cùng Tuấn Khôi và người vợ mới. – Rin đáp.
– Con yêu cậu ta nhiều như vậy, lại muốn cậu ta chung sống cùng người khác hay sao?
– Vì con yêu anh ấy nên không muốn vì con mà anh ấy đau lòng, con muốn tự mắt mình nhìn Tuấn Khôi khôn lớn, cùng Minh Trí hạnh phúc nhưng con đành chấp nhận số phận của mình. Chỉ cầu mong cho người ở lại một cuộc sống không vì con mà quá đau lòng.
– Ta sẽ cho con nhìn thấy những người thương yêu lần cuối. – Bà đưa tay lên gom một khoảng mây lại, cho Rin xem lại hình ảnh những người thân yêu từng đi qua cuộc đời của mình. Nó như một đoạn phim tua lại cuộc đời bi ai của Rin.
Rin nhìn mọi thứ, cảm thấy yêu thương Minh Trí nhiều hơn. Khi tận mắt nhìn thấy giọt nước mắt của anh rơi vì cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác vô cùng hạnh phúc, một người lạnh lùng vô cảm như anh lại có thể vì cô mà khóc thật sao?
– Đây là tất cả cuộc đời con trải qua. Nói cho ta biết con có muốn quay lại tiếp tục con đường kia mặc dù sẽ còn nhiều gian khổ phía trước.
– Được sao, không phải người nói số mạng của con đã kết thúc. – Rin ngỡ ngàng.
– Con là một cô gái tốt, nên được thật nhiều người yêu thương. Con xem mọi người đang cầu nguyện cho con tỉnh lại. Và một linh hồn nhỏ cam chịu hy sinh để con có thể quay trở về dương gian.
– Linh hồn nhỏ cam chịu hy sinh. – Rin hỏi lại. – Ý người là ai?
– Cô gái, phía trước là đường về. Con hãy trở thành một người thật tốt, vị tha bao dung để đáp lại lòng thành của mọi người vì con. Linh hồn nhỏ bây giờ có lẽ đã tan thành những làn mây kia, dẫn lối con về.- Bà thổi một làn gió nhỏ, hàng mây trắng xung quanh tạo thành một đường dài.
– Là Pi sao? Cậu ấy hy sinh vì con sao? – Rin nhìn đám mây kia đau lòng hỏi.
Khi Rin quay đầu lại thì người phụ nữ kia đã biến mất, cô nhìn con đường phía trước mà bước tới. Pi đã hy sinh một lần nữa vì hạnh phúc của cô sao. Vì sao số phận của cô lại tôt đến như vậy, có một người bạn dù đã chết đi cũng muốn bảo vệ mình. Nước mắt Rin khẽ rơi xuống, Rin khẽ nói: ” Pi, cậu có nghe mình nói không. Mình suốt đời này nhớ đến cậu, mang ơn cậu.”
**************************
Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với nét mặt căng thẳng, Minh Trí ngồi bên ngoài liền nhanh chóng đi tới vội vàng nói.
– bác sĩ, vợ tôi đã qua khỏi nguy hiểm.
– Cậu phải hết sức bình tĩnh. Cuộc phẫu thuật diễn ra khá thành công nhưng nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần. Hiện tại cần phải kiểm tra lại để xác định bệnh nhân có thể qua khỏi nguy hiểm hay không.
– Không phải nói cô ấy là bị chấn thương trên đầu sao, vì sao bây giờ là tim đập yếu. – Minh Trí tức giận nắm áo vị bác sĩ. – Các người làm việc vô trách nhiệm thế sao, tôi sẽ cho dẹp bỏ cái bệnh viện này.
– Thiếu gia, bình tĩnh lại. – Trần Hậu từ phía sau ngăn Minh Trí lại.
– Cậu đừng làm ồn nữa,chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Nếu như cô ấy có thể tỉnh lại thì mọi chuyện xem như đã ổn.
Minh Trí ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Rin. Anh khẽ vuốt lấy mái tóc của cô, nhìn cô xanh xao trong lòng Minh Trí cảm thấy đau đớn. Vì sao lại giấu anh mà chịu đựng như vậy. Nếu như ngày đó cô thật sự ra đi, liệu anh biết phải sống thế nào khi mất cô.
Máy đo điện tim của Rin báo tín hiệu báo động, nhịp đập con tim của Rin xuống đến mức thấp nhất. Minh Trí vội vàng gọi bác sĩ vào, các bác sĩ dùng máy hô hấp lấy lại nhịp đập cho Rin nhưng đều vô vọng. Đường điện tim chỉ còn là một đường thẳng đến đau lòng.
Minh Trí ôm lấy Rin mà hét:” Trịnh Hà My, ai cho phép em rời khỏi tôi. Ai cho phép em bỏ mặc tôi. Em mau tỉnh lại cho tôi.” – Nước mắt của Minh Trí một lần nữa rơi xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng mà đau đớn. Các bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng một chàng trai ôm người vợ mới cưới đau đớn đến rơi nước mắt thì vô cùng thương tâm.
Tiếng máy đo nhịp tim bỗng vang lên tiếng động, nhịp tim của Rin lại từ từ đập lại. Chuyện kì lạ này khiến các bác sĩ vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy chuyện này rất là kì lạ.
Rin khẽ mở đôi mắt mình ra, nhìn thấy dòng nước mắt trên mắt Minh Trí vẫn còn động lại. Cô khẽ mỉm cười:” Cuối cùng em đã nhìn thấy tận mắt Trần tổng lạnh lùng vì em mà rơi nước mắt.”
Minh Trí nhìn Rin mà vô cùng vui mừng, ông trời đã động lòng với lời thỉnh cầu của anh sao. Minh Trí ôm chặt Rin vào lòng mà nói.
– Rin, em tỉnh lại rồi. Em sẽ không rời xa anh nữa.
– Em sẽ trói anh vào trái tim em. Chúng ta gia đình 3 người sẽ hạnh phúc bên nhau. – Rin đưa bàn tay nhỏ bé ôm lấy Minh Trí đáp trả.
Các bác sĩ nhìn thấy hai người họ cùng nhau nói chuyện hạnh phúc thì lẳng lặng không ai nói ai mà tiến ra ngoài đóng cửa phòng lại.
– Rin, em xem chúng ta đã kết hôn rồi. Nhẫn cũng đã đeo rồi, em chính thức là Trần phu nhân cùa anh.- Minh Trí đưa cặp nhẫn trên tay hai người giơ lên.
– Minh Trí, anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại yêu em nhiều như vậy hay không? Từ lúc mới gặp nhau, anh đã yêu em từ khi nào? – Rin hỏi.
– Em đã nhớ lại những chuyện trước kia rồi sao? – Minh Trí hơi ngạc nhiên.
– Anh mau trả lời em. – Rin không đáp mà hỏi lại.
– Ukm, nụ hôn đầu tiên dành cho em anh cảm nhận được sự ngọt ngào, lần đầu tiên bị em cưỡng ép anh không thể quên mùi vị trên cơ thể của em. Đến lúc em gặp nguy hiểm là lúc anh nhận ra rằng em là một cô gái quan trọng đối với anh. – Minh Trí vừa trả lời vừa trêu chọc.
– Này, từ khi nào là em cưỡng ép anh. – Rin đỏ mặt.
– Hôm đó không phải là em cưỡng bức anh sao? Anh thật sự không phải người tuỳ tiện như vậy.
– Anh… anh là tên biến thái. Lại dám nhác tới chuyện khó xữ của em. – Rin xấu hổ nói.
– Chuyện đó cũng không có gì là xấu hổ, anh sẽ giữ bí mật cho em. – Minh Trí khẽ cười.
– Anh thật là kẻ xấu xa mà. – Rin hờn dỗi.
– Rin, anh yêu em. – Minh Trí đưa bàn tay vuốt trên bờ má.
– Minh Trí, em yêu anh. – Rin thỏ thẻ.
Minh Trí nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái nhỏ trước mắt, đặt nụ hôn vào đôi môi cô nhẹ nhàng chiếm lấy.
Rin nhắm đôi mắt lại, vui vẻ đón nhận mà tận hưởng hạnh phúc…
Trong một bênh viện lớn, căn phòng bệnh tại khu VIP. Có một đôi nam nữ đang trải qua niềm vui hạnh phúc sau khi trải qua biết bao nhiêu thử thách của cuộc đời….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!