Vạn Năm Luân Hồi - Chương 11 Tết Nguyên Tiêu (5) Và Đêm Thích Khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Vạn Năm Luân Hồi


Chương 11 Tết Nguyên Tiêu (5) Và Đêm Thích Khách


“Tiểu thư/Y nhi/ tiểu thư” mọi người liên tục lây người nàng dậy.

“Đại phu, Y nhi sao rồi?” phu nhân Khan Ni lo lắng nhưng nét mặt giống như đại phu đang muốn hại nữ nhi của mình vậy.

“Chỉ là quá kiệt sức mà thôi, chỉ cần tịnh dưỡng, ăn thêm một chút đồ bổ, sau đó sẽ không sao” Đại phu sắp xếp lại các thứ rồi quải hộp thuốc đi ra ngoài.

“Thận nhi, con cùng Y nhi đi đâu vậy?” rốt cuộc đã đi đâu mà xảy ra chuyện như thế này, biết trước phu nhân sẽ đi theo nàng không để nàng đi một mình a.

“Dạ… dạ phu nhân là… là Vân Du các” Thận nhi ấp a ấp úng, nơi đó chính là nơi không tốt mà thân là hạ nhân lại đem tiểu thư mình đến đó, thật đáng giận.

“Nơi đó vừa bị nhuộm máu bởi lũ sơn tặc, không sao đã là may mắn a” Khan Ni vỗ bả vai Thận nhi nét mặt gượng gạo ngữ điệu âm trầm, “Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà khiến Y nhi mệt tới ngất xỉu như thế này?”.

“Là do… nô tì cũng chẳng rõ, chỉ thấy tiểu thư đứng cạnh đám người đó” vẻ mặt sợ hãi, lòng nhấp nhô như sóng biển. Lúc đó nàng không còn tâm trí nghĩ tiểu thư đang làm việc gì, chỉ để ý đến y phục của Dương Y toàn máu.

Dương Y từ nhỏ thân thể đã không bằng các tỷ tỷ trong nhà nên đặc biệt yếu đuối, cố gắng vào một việc gì đó sẽ làm nàng ngất đi vì mệt. Có lẽ vì như vậy tình cảm của phụ mẫu dành cho nàng mới nhiều đến như vậy.

Tâm Y là một người chỉ có cha không có mẹ vì bà ấy đã mất khi sinh ra nàng, xuyên đến đây sự quan tâm chăm sóc của Khan Ni làm nàng cảm thấy rất hạnh phúc, dù không phải là thân sinh ruột thịt đi chăng nữa thì đã sao?.

Dương Y mệt mỏi mở rộng đôi mắt tuy vậy trong ánh mắt ấy vẫn là một vẻ lờ đờ, “Ưm… ta đã ngủ bao lâu rồi”.

“Con đã ngủ hết một ngày một đêm rồi” Khan Ni túc trực bên cạnh giường để chăm sóc nàng, bản thân cũng trở nên thiếu ngủ.

“Mẫu thân, xin lỗi người. Là do con quá bất cẩn” Dương Y im lặng một hồi, ngước mặt lên nói, thân thể đã khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Khan Ni thở dài đi đến ngồi xuống giường, mẫu thân cầm tay nàng lên kéo nàng ôm vào lòng, “Mẫu thân không trách con, ta rất lo cho con, con không sao là tốt rồi. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”.

“Con dính máu từ y người tử nạn, sơn tặc và người buôn sắc”.

“Sao lúc đó con không tìm một nơi tránh đi, sau này không được chạy đến những chỗ giết người như vậy nữa” Khan Ni buông nàng ra, vuốt lên mái tóc nàng. Hành động của mẫu thân đã làm thành quen tay rồi.

Nàng im lặng xích đến gần mẫu thân, dựa đầu vào ngực người. Mẫu thân nàng trước đó chưa từng có, thật sự cảm thấy rất mãn nguyện rất ấm lòng, lần đầu tiên nàng thật sự có cảm giác an toàn như vậy.

“Tiểu thư sắp đến canh hợi rồi, pháo hoa được lấy từ phương Tây về có lẽ sắp được bắn rồi. Chúng ta mau đi xem” nét cười rạng rỡ, nhìn ra bầu trời đầy những chiếc đèn ước nguyện mặc sức bay cao. Năm cũ đã qua rồi năm mới lại đến, nàng tin rằng như vậy tiểu thư có thể mạnh mẽ và khỏe mạnh mãi.

“Được, choàng áo vào trước đi Thận nhi, bên ngoài rất lạnh” Dương Y lấy áo đưa cho Thận nhi choàng lên người, nàng thật không nghĩ bản thân có diễm phúc được chủ nhân của mình quan tâm như vậy. Vẫn cứ luôn tưởng mình sẽ suốt đời mang phận không kém gì súc vật. Nàng thầm vui mừng, tiểu thư ta sẽ đi theo tuổi thư đến cuối đời người.

Xe ngựa được đợi sẵn trước cổng phủ, nàng đi vào phủ chính cáo lui với phụ mẫu, “Phụ thân, mẫu thân chào hai người” nàng cuối người chào, chân trái liền bước khỏi cửa.

“Mẫu thân con cũng muốn đi!” Dương Cẩm Tú từ ngoài bước vào, điệu cười kênh kiệu khiến người khác chỉ muốn đánh bàng ta vài bạt tai. Với tính khí này với thái độ này cách hành sự của nàng ta không chỉ đơn giản là muốn đi, chắc chắn có âm mưu.

“Xe ngựa chờ sẵn rồi, bên ngoài có ba cỗ. Minh Nguyệt đi trước, các con cũng nên đi sớm đi” Khan Ni phu nhân cười nói vui vẻ, liếc mắt nhìn qua Dương Tể.

“Đi đi, xem xong rồi về. Chúng ta còn có tổ tông” Dương Tể lẳng lặng cầm tách trà lên uống, ngoài lạnh trong nóng ấm áp vô cùng.

“Vâng” cả hai người cùng đồng thanh lên tiếng, rồi cùng nhau bước ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN