Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]
Chương Fic 19 - 20 : Thưởng Nguyệt!
Mà hiện giờ, nàng đã nhớ lại được gần hết, Triêu Dĩ Hạ- mẫu thân Giáng Thiên Điệp vốn là Tam tiểu thư của Minh Nguyệt đảo- thế lực hùng mạnh có thể ngang tầm với một cường quốc, Hoàng đế cũng phải kiêng kị vài phần. Mà nàng cũng vốn không phải là nữ nhi của Lý tể tướng kia, mà là con của Triêu Dĩ Hạ với đệ nhất công tử Dạ Tiếu. Mà mẫu thân nàng là vì mục đích do thám nên mới nguyện ý gả cho Giáng Thiên Lý. Mẫu hậu thật sự vẫn chưa chết, chỉ là dùng chút thuật giả trang mà thôi. Mà lão tể tướng kia ngu thật! Bị mẫu hậu lừa mà vẫn khăng khăng yêu với đương! Giáng Thiên Điệp cũng chân chính là một mật thám, nhằm là để giám sát Lý tể tướng, tránh cho ông ta có ý đồ mưu phản. Nói thêm, Xuất Trần kia là huynh ruột của nàng.
Nàng cảm phục! Giáng Thiên Điệp này che giấu cũng thực giỏi!
Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, Giáng Thiên Điệp nhờ Mộng Vũ gửi một lá thư tới Giáng Thiên Nguyên, nói rằng muốn gặp ở Mộng Diệp thanh lâu, có chuyện cần bàn.
Giáng Thiên Nguyên đọc được phong thư, cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng cũng chấp nhận lời mời.
….
Giáng Thiên Điệp ngồi ở căn phòng hạng sang nhấp một ngụm trà.
“Huynh cũng thật ‘trơ trẽn’ đi! Biết ta bị mất trí nhớ còn hùa theo lừa ta!”
Nàng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía nam tử phóng đãng ngồi đối diện.
“Tiểu muội muội a! Ngươi mất trí đến cả ca ca ngươi cũng nhận không ra! Thực ủy khuất!”
Hắn trưng ra một cái bộ dáng như bị ăn hiếp.
Nàng thở dài, bĩu môi.
“Ca ca ngươi cũng nên bớt vô liêm sĩ đi một chút.”
Chắc trước khi đến đây, tên tiểu tử này hẳn phải chết lên mặt cả mấy lớp kem chống nhục mất!
“Hứ! Muội quá đáng!” Xuất Trần vẻ mặt hờn rỗi.
Giáng Thiên Nguyên bước vào, lại phát hiện Giáng Thiên Điệp cùng Xuất Trần đang nói chuyện vui vẻ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Nàng bước vào, nghi hoặc hỏi:
“Này là thế nào?”
Xuất Trần cũng thực kinh ngạc, khóe môi tựa tiếu phi tiếu đông cứng lại, quá nửa ngày mới mấp máy môi:
“Ng…Nguyên nhi! Sao nàng… lại…lại ở đây?”
“Câu đó nên là ta hỏi!” Mặt Giáng Thiên Nguyên đen thui, ánh mắt sát khí ngút trời, tức giận nói.
Xuất Trần lúng túng liếc qua Giáng Thiên Điệp một cái, lại thấy vị muội muội đáng yêu nào đó khóe miệng cong lên yêu nghiệt.
Nhất định là tiểu quỷ này giở trò rồi! Hắn thầm than.
“Nguyên nhi a, đây là muội muội của ta, tam thế chủ Minh Nguyệt đảo- Lâm Nhã Điệp, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm!”Hắn chỉ chỉ vào Thiên Điệp mà giải thích.
Mà Giáng Thiên Nguyên đơ điếng người, này là sao chứ! Hắn cũng có kể cho nàng nghe rằng ở phủ tể tướng có muội muội hắn. Thế nhưng lại không ngờ rằng đó là Giáng Thiên Điệp! Nàng căn bản là không có để ý tới nha đầu này lắm.
Cuối cùng vẫn là nghi hoặc hỏi lại:
“Thật?”
“Thật mà! Không tin nàng cứ hỏi Điệp nhi!” Xuất Trần giơ tay khẳng định, hướng Giáng Thiên Điệp ánh mắt cầu xin.
Nàng tựa tiếu phi tiếu:
“Ừm. Huynh ấy nói là sự thật.”
Giáng Thiên Nguyên yên tâm ngồi xuống ghế, hướng Thiên Điệp nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy gọi ta tới đây làm gì?”
Nàng cười cười:
“Bồi dưỡng tình ấy mà.”
Thực ra mục đích chính là để trả thù tên ca ca này một chút! Xem như cũng thỏa mãn phân nửa!
“Ca ca a, ngươi phải cảm ơn tiểu muội này đã giúp ngươi gặp được ý trung nhân a!” Nàng cười cười rồi dùng khinh công té lẹ, để lại hai con người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
….
Mộng Vũ đứng chờ ngoài cổng, thấy Thiên Điệp bước ra lập tức theo sau.
“Tiểu thư, thực không ngờ người là tam thế chủ Minh Nguyệt đảo a!” Mộng Vũ cao hứng.
Nàng vốn cũng là đã giải thích cặn kẽ cho Mộng Vũ. Như thế cũng để tiện cho sau này.
“Ừm. Nhìn thế này cũng đâu ai nghĩ ngươi là đệ tử ‘lão già kia’ chứ.”
“Tiểu thư a, người đừng nhắc tới cái lão già ‘thối nát’ kia nữa.” Mộng Vũ mặt đen sì, dáng vẻ hầm hố nghiến lợi, nắm tay kêu răng rắc.
“Ôi chao! Vũ Nhi thực đáng sợ!”
Nàng tỏ vẻ ‘sợ hãi’, cười hì hì.
Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi, phun ra một từ sặc mùi ‘sát khí’:
“Hừ.”
Giáng Thiên Điệp khoái trí cười ha hả, chân bước theo sau.
Buổi tối ở phủ tể tướng yên tĩnh lạ thường. Giáng Thiên Điệp ngồi trên mái ngói của Vong Tình cư.
Trên tay nàng cầm một chén rượu, nhàn nhã uống.
Trên bầu trời đêm đen kịt, ngàn vạn ngôi sao đua nhau tỏa sáng lấp lánh, mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lững nổi bật ở giữa trời, tỏa ra ánh sáng bàng bạc dịu dàng, thực giống với một ‘ai đó’.
Nàng bất giác nghĩ tới tên nam nhân yêu nghiệt ngày đó. Hắn có mái tóc màu bạc khói rất đặc biệt, giống như ánh trăng ngày rằm, vừa thần bí mê hoặc vừa toát lên sự tiêu diêu cao ngạo. Khiến cho người ta mãi mãi cũng không thể quên.
Giáng Thiên Điệp bất giác nở nụ cười.
“Nè! Ăn ít thôi!” Dưới mái ngói đột nhiên phát ra tiếng nói tức giận của Mộng Vũ.
“Mặc kệ! Ta ăn ít hay nhiều là chuyện của ta!” Lã Lam ‘chọp chẹp’, bực tức nói.
“Hừ. Ngươi đã ăn nguyên cả hai con gà, bốn cái đùi vịt, năm đĩa hoành thánh rồi! Còn ăn tiếp thì bản cô nương đây lấy cái gì mà ăn chứ!” Mộng Vũ nghiến răng liệt kê ‘chiến tích’ hoành tráng của Lã Lam.
Giáng Thiên Điệp bất giác giật giật khóe miệng, trong lòng thầm thán phục khả năng ăn uống của Lã Lam.
“Mặc kệ mặc kệ, ta đâu có cấm cô nương không được ăn! Là do cô nương quá chậm! Không thể trách ta!” Dưới phòng lại vang lên tiếng nói bất mãn của Lã Lam.
“Á á á! Không chịu không chịu! Cấm ngươi không được ăn nữa!”
Mộng Vũ nước mắt lưng tròng, lè nhè nói.
Hắc Ảnh không chịu được, đành phải ra mặt.
“Thôi thôi được rồi. Cô nương ăn tạm cái này đi.” Hắc Ảnh nói rồi xé cái đùi vịt của mình đưa cho Mộng Vũ.
“Hứ! Tạm tha.” Mộng Vũ nhận lấy cái đùi vịt, bá đạo lên tiếng.
Vậy là cả ba lại cùng ăn , thỉnh thoảng lại văng vảng tiếng cãi vã.
Giáng Thiên Điệp nở nụ cười tự nhiên. Nhấp một chén rượu nữa.
Thản nhiên nằm xuống, đưa mắt nhìn trời.
Tới khi không khí xung quanh đều thực sự yên tĩnh. Nàng mới nhắm mắt lại, thả hồn trong đêm trăng mờ ảo.
Bỗng dưng một bóng người từ từ đi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!