Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ] - Chương Fic 21 -22 : Thọ Yến Thái Hậu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]


Chương Fic 21 -22 : Thọ Yến Thái Hậu!


Nàng cảm nhận được bước chân người đến, vẫn bình thản nhắm mặt, khóe miệng khẽ cong lên.

“Đại tỷ người cũng có nhã hứng thưởng nguyệt?” Giọng nói mềm mại như có như không.

Giáng Thiên Nguyên ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại, cười nhẹ một tiếng.

“Quả nhiên cái danh Tam thiếu chủ Minh Nguyệt đảo không phải là nói xoàng.” Nói rồi, Giáng Thiên Nguyên bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Đương nhiên.” Giáng Thiên Điệp nửa đùa nửa thật cất giọng, mang theo vài phần tự hào.

Nàng ngồi dậy, rót rượu vào cái chén sứ nhỏ rồi giơ ra trước mặt Giáng Thiên Nguyên, tươi cười điềm đạm.

“Kính tỷ một chén.”

Giáng Thiên Nguyên không do dự mà nhận lấy chén rượu, cười tươi.

“Hảo!” Rồi một hơi uống sạch chén rượu.

Nàng vẫn nụ cười đó, nhưng trong ánh mắt ánh lên vẻ gian tà.

“Hôm nay hai người có làm cái ‘đó đó’ không vậy?”

Giáng Thiên Nguyên nghe vậy lập tức đỏ mặt. Quay sang Giáng Thiên Điệp hừ một cái.

“Cái tên đáng ghét đó! Rõ ràng đã thoát hết y phục của tỷ ra rồi, vậy mà đến quá nửa ngày vẫn đứng như trời trồng, sau đó còn vội vội vàng vàng mà mặc lại cho tỷ! Thật là tức chết tỷ mà!”

Nàng nghe thế cười ha hả, vỗ vai Giáng Thiên Nguyên.

“Thật ủy khuất cho tỷ rồi! Khi nào muội phải tìm ‘tên đó’ trị một trận mới được!”

Giáng Thiên Nguyên đơ mặt.

Giáng Thiên Nguyên cũng cười khoái trá.

“Đúng vậy! Tỷ muội ta cùng nhau tính sổ với hắn!”

“Hảo” Nàng giơ ngón cái lên, tươi cười rạng rõ.

Hai nàng cười cười nói nói đến mệt lả, cả hai cùng nằm xuống ngắm sao trời, trên miệng vẫn nở nụ cười tươi.

“Tỷ tỷ, ngủ ngon.”

“Ừ. Muội cũng thế.”

Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng niềm hạnh phúc này.

Thì ra… đây là cảm giác có một tỷ tỷ quan tâm đến mình.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới Hoàng cung.

Giáng Thiên Điệp nhàn nhã bước xuống. Mộng Vũ theo sau.

Hôm nay nàng mặc một thân xiêm y hồng phấn, điểm tô thêm những đóa Mạn Châu Sa nở rộ đỏ thắm, nàng choàng thêm một vải lụa mỏng màu đào, làm nổi bật lên làn da trắng muốt, khuôn mặt thon gọn, mày liễu, mũi thẳng thanh tú, đôi ngươi đỏ rực sáng trong trẻo, hàng mi dày cong vút khẽ động, mi tâm điểm một đóa Mạn Châu Sa đỏ thắm, tinh tế mà quyến rũ tới câu hồn đoạt phách. Khóe môi cong lên nhè nhẹ. Hai bên tóc chập lại phía sau kiểu tết thác chỉ có ở hiện đại, đính thêm một vài viên đá đỏ sáng lấp lánh, phần tóc còn lại đen dài óng ánh đổ xuôi như thác nước. Bước chân nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển như cơn gió. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, thư thái điềm đạm. Mỗi bước đi của nàng đều khiến cho đám quan viên đơ người, có tên còn thái quá tới nỗi rơi cả lệ =.=

Mộng Vũ hôm nay cũng vô cùng xinh đẹp, khí chất mạnh mẽ có phẩn lười nhác, đã hơn được đại đa số mấy cô tiểu thư ở yến tiệc này.

Mà Giáng Thiên Nhan đã sớm tới trước, nhìn thấy nàng tuyệt sắc khuynh thành như thế, trong lòng ả vô cùng kinh ngạc, vốn đã nghe hạ nhân nói về

chuyện Giáng Thiên Điệp phế tay của Thiên Ái, lại còn dám có gan nói lý cùng phụ thân, ả cứ nghĩ chỉ là lời đồn nhảm, thực không ngờ Giáng Thiên Điệp này thực sự thay đổi đến chóng mặt!

Giáng Thiên Nhan thấy có người đẹp hơn ả, sinh ra tức giận trong lòng, mà ngoài mặt vẫn cái bộ dáng yêu kiều diễm lệ.

Giáng Thiên Điệp nhẹ nhàng bước tới cái bàn nhỏ ở một góc khuất. Tao nhã thưởng trà.

Mộng Vũ cũng ngồi xuống đối diện, đối với Thiên Điệp thì Mộng Vũ là hảo hữu chứ không phải nha hoàn, vậy nên hai nàng đối với nhau không cần quá câu nệ.

“À… tới đây chẳng có chút thú vị gì cả.” Mộng Vũ than dài than ngắn.

“Với ngươi thì chỉ có ngủ là thú vị.” Thiên Điệp cưởi bất đắc dĩ.

“Hừ.” Mộng Vũ tỏ vẻ hờn dỗi, cho cái bánh hoa quế vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Giáng Thiên Điệp phát hiện Giáng Thiên Nguyên đang đi về phía nàng, lập tức cười thật tươi, vẫy vẫy tay.

Hôm nay Giáng Thiên Nguyên mặc xiêm y vàng nhạt, lấy hoa mai làm chủ đề. Ngũ quan thanh tú, khí chất mạnh mẽ thanh lịch. Hảo là một đại mỹ nhân xuất chúng.

Thiên Nguyên đi tới. Hướng nàng cười hiền từ.

“Tiểu Điệp, muội thật đẹp.”

“Đương nhiên.”Nàng đắc ý cười.

Sau đó nàng và Thiên Nguyên cùng tán nhảm vài câu.

“Tại sao muội lại đến đây?” Giáng Thiên Nguyên hỏi. Theo nàng được biết, Điệp nhi là giả trang phế vật để làm gián điệp ở tể tướng phủ, vậy tại sao tự dưng lại bộc lộ bản chất thật, còn tới thọ yến này, quả thực khó hiểu.

Giáng Thiên Điệp nhìn sâu vào đôi mắt Thiên Nguyên, dường như hiểu được ý tứ trong lời nói ấy, khóe miệng cong lên.

“Qua một thời gian dài thám thính tình hình, muội đã cho ra một kết luận, phủ tể tướng này… nhất định phải diệt.”

Giáng Thiên Nguyên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Vì nàng vốn dĩ không phải là nữ nhi của Giáng Thiên Lý. Năm xưa Trần phu nhân vốn không thể hoài nhâm (mang thai), nhưng vì sợ địa vị của mình bị lung lay nên mới bèn giả vờ có thai, sau đó Trần Cẩm Hoàn lấy cớ dưỡng thai để tới Tràm Phách miếu, ở đó Trần Cẩm Hoàn sai người tìm một đứa bé sơ sinh rồi giết cả gia đình của đứa bé đó, sau liền lấy nó làm con mình rồi trở về phủ, sau đó cho người phóng hỏa Tràm Phách miếu. Mà đứa bé đó chính là Giáng Thiên Nguyên. Về sau, mọi người cũng không hề nghi ngờ gì mà coi nàng là Đại tiểu thư phủ tể tướng. Nàng biết được chuyện này từ năm 13 tuổi, là do nha hoàn thân cận của Trần Cẩm Hoàn nói lỡ miệng nói ra.

….

Dù là không ngạc nhiên nhưng Giáng Thiên Nguyên vẫn hỏi một câu:

“Ta là Đại tiểu thư phủ tể tướng đó. Tại sao muội lại nói với ta? Không sợ ta sẽ phá hỏng kế hoạch của muội sao?”

Giáng Thiên Điệp nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:

“Muội biết thân phận thật của tỷ.” Một câu hói ngắn gọn mà bao hàm đầy đủ ý tứ.

Mà Giáng Thiên Nguyên cũng không mất ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng. Có lẽ là do Xuất Trần nói cho nàng biết, hoặc không thì với thân phận Tam thế chủ Minh Nguyệt đảo tra ra chuyện này cũng không khó.

Giáng Thiên Nguyên cũng không muốn đề cập đến chuyện này nữa. Bèn đổi chủ đề:

“Muội có biết hôm nay Tam vương gia sẽ trở về không?” Giáng Thiên Nguyên cười mờ ám.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN