Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]
Chương Fic 23 - 24: Thiên Vương Yêu Nghiệt - Tứ Đại Nhân Tài !
Vì chuyện này Vô Phục cũng đã báo với nàng. Nghe nói Tam vương gia này là nhi tử của Liễu Quý phi, là một nhân tài, là rồng trong loài người. Sở dĩ nói thế là vì hắn mới 2 tuổi đã biết bày mưu lược quân sự giúp quốc gia. Năm tuổi đã chỉ huy quân binh xông pha chiếc trường, bách chiến bách thắng. Tám tuổi đã được phong làm Thiên Vương. Là nhi tử được hoàng thượng yêu thương nhất.
Giáng Thiên Nguyên nói tiếp:
“Nghe nói Thiên Vương này chính là một đại soái ca đó!”
Giáng Thiên Điệp tựa tiếu phi tiếu, nàng tới đây một phần cũng vì muốn thử xem vị Thiên Vương trong truyền thuyết này có thật tài hoa xuất chúng như lời đồn không.
“Tiểu Điệp, muội xem kìa ! Là Thiên Vương !”
Đang trong dòng suy nghĩ, Giáng Thiên Điệp vô thức nhìn theo hướng tay của Giáng Thiên Nguyên.
Tròng mắt nàng từ từ dãn ra.
Thật không ngờ !—
Là hắn ! Tên nam nhân đó ! —
Vẫn là cái mùi hương thảo dược đó—
Hừ! Đáng ghét !!—
Cả yến tiệc đột nhiên im lặng không một tiếng động.
Những ánh nhìn đổ dồn hết về phía nam nhân như tiên tử giáng trần kia.
So với khi gặp hắn ở Tâm Lang thì còn chưa bằng một phần một nghìn bây giờ. Dáng người tiêu diên thong thả. Mái tóc màu bạc khói vấn thấp, cây trâm vàng nạm khắc hình rồng, toát ra khí chất vương giả. Ngũ quan như tượng tạc. Bộ cẩm phục màu đen tuyền tỏa ra khí khái bức người. Từng đường nét đều đẹp đẽ đến hoàn mĩ, không một khuyết điểm. Nam nhân này còn không phải ‘khuynh thế chi dung, quyền khuynh thiên hạ’ thì là gì?
Tên nam nhân đó nhìn về phía nàng, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Giáng Thiên Điệp đầu đầy hắc tuyến, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không thèm để tới nam nhân nào đó.
Hừ. Ai mà ngờ cái tên nam nhân ngày đó lại là Thiên Vương uy chấn thiên hạ chứ !
Sở Lạc Thiên đi tới ngồi ở chỗ dành cho hoàng tộc.
Mấy tiểu thư khuê các như tìm được miếng mồi lớn, liên tục liếc mắt đưa tình với Sở Lạc Thiên. Mà hắn thì hoàn toàn chẳng quan tâm tới các nàng. Từ đầu tới giờ vẫn chỉ chăm chăm nhìn Giáng Thiên Điệp. Thành ra nàng bất đắc dĩ trở thành trung tâm cho những ánh mắt ghen ghét chiếu vào.
Nhấp một ngụm trà, nàng bắn tia nhìn cảnh cáo vào Sở Lạc Thiên, mà hắn thì lại vẫn cứ tươi cười nhìn nàng. Vậy mà ở trong mắt mọi người, thế nào mà lại thành là Thất tiểu thư phủ tể tướng và Thiên Vương có giao tình.
Ầy… Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Gì thì gì, cũng đừng có lôi nàng vào chứ!
Đang lúc chán nản, một giọng nói the thé cất lên:
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng Quý phi nương nương giá lâm.”
Quần thần lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng thượng phất tay:
“Miễn lễ. Bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Ngồi lên vị trí tối cao nhất, Thái hậu mở lời khai tiệc:
“Ai gia là nhân yến tiệc ngày hôm nay để mở một cuộc thi, chọn ra vị nữ tử tài hoa nhất Phong Vân quốc. Người chiến thắng sẽ có được Mẫu Đơn vương.”
Các quần thần đều không giấu nổi niềm vui sướng. Ai cũng đều đặt hết kì vọng vào nữ nhi của mình. Nếu có được Mẫu Đơn vương thì sẽ là một bước thành phượng hoàng rồi. Bởi vì Mẫu Đơn vương cùng với Bách Hợp hoa, Cúc Tiên thành và Phù Dung trì là các lệnh bài đại diện Tứ đại nhân tài của Phong Vân quốc, thuộc hàng nhất phẩm, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Mẫu Đơn vương là biểu thị cho sắc đẹp và tài hoa. Bách Hợp hoa là đại diện cho sự thông minh, cơ trí. Cúc Tiên thành biểu thị cho võ thuật. Còn Phù Dung trì là đại diện của y thuật.
Giáng Thiên Điệp vẫn vô cùng bình thản, nàng tới đây mục đích chính là vì Mẫu Đơn vương.
Năm đó Thái hậu trao cho nàng Bách Hợp hoa là muốn để tới khi nàng tròn 15 tuổi, nếu thể hiện được tài năng và mưu trí xứng với danh nhân tài thì Bách Hợp hoa sẽ chính thức thuộc về nàng. Còn nếu không thì sẽ phải trao lại Bách Hợp hoa về cho Hoàng tộc.
Giáng Thiên Điệp nàng đương nhiên!
Thái hậu cười hiền từ:
“Vòng thứ nhất sẽ là thư pháp.”
Các nữ tử đều có vẻ vô cùng đắc chí, ba người đáng kì vọng nhất là Triệu Mãn Y, Liễu Nhu Tình và Giáng Thiên Nhan, còn Đại tỷ Giáng Thiên Nguyên của nàng đã từ chối tham gia vì lý do thân thể vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh.
Các nữ tử lần lượt thể hiện tài năng thư pháp của bản thân. Nhưng chưa có ai là thật sự nổi bật.
Cho tới lượt của Triệu Mãn Y, nàng viết từng nét chữ mạnh mẽ khí khái trên mặt giấy, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
“Ôi! Nét chữ của Triệu tiểu thư thực sự là rất mạnh mẽ, nam nhân còn hiếm ai viết được như thế!”
“Triệu tướng quân thật biết cách nuôi dạy nữ nhi!”
Những lời khen cứ không ngớt, Triệu Mãn Y không hề tỏ vẻ tự mãn, chỉ cười nhẹ rồi trở về chỗ ngồi.
Đến lượt Liễu Nhu Tình, nàng ngại ngùng đưa mắt liếc nhìn Sở Lạc Thiên rồi từ từ viết từng nét chữ, ba từ ‘Phong Vân quốc’ mềm mại, uyển chuyển trên mặt giấy. Lại một tràng khen ngợi vang lên, nào là ‘nét chữ như tiên’, ‘rồng bay phượng múa’… Ôi… nghe mà ngứa cả tai! Toàn là lời nịnh nọt!
Liễu Nhu Tình cười đến là rạng rỡ, rồi cũng uyển chuyển bước về chỗ ngồi.
Đến lượt Giáng Thiên Nhan thể hiện, nàng cũng phải công nhận là nàng ta viết rất đẹp, nhưng cũng không đên nỗi mà phải kinh ngạc như thế chứ!
Thôi thì, nàng sẽ cho bọn họ thấy, cái gì mới là thư pháp thật sự! (hơi bị tự sướng quá đà).
Giáng Thiên Điệp từ tốn bước tới chỗ đặt giấy bút. Mọi người hết thảy đều kinh ngạc, đơn giản là vì bọn họ chưa từng gặp được nữ tử nào vừa xinh đẹp lại vừa có khí khái độc đáo như nàng.
“Thần nữ Giáng Thiên Điệp khấu kiến Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương.” Giọng nói của nàng trong trẻo tự nhiên.
Haha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!