Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ] - Chương Fic 25 - 26 : So Thơ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]


Chương Fic 25 - 26 : So Thơ!


Lưu ý : ở chương này mik có tham khảo một số truyện xuyên không của trung quốc về cách dùng từ và miêu tả.

Mấy tiểu thư kia nghe nàng nói vậy, cười khinh thường. Những tiếng xì xầm bàn tán không ngớt.

“Ôi trời ! Phế vật được mỗi cái nhan sắc là đẹp một chút mà cũng đòi thể hiện sao! Nực cười!”

“Hừm, xem ra nó muốn làm mất mặt phủ tể tướng đây mà!”

Ở chỗ ngồi dành cho đại thần, Giáng Thiên Lý mặt xanh mét nhìn nàng, ai mà chẳng biết Giáng Thiên Điệp nàng là phế vật! Sao mà lại… muốn làm hắn mắt mặt cũng đâu cần dùng cách này! (Ảo tưởng v~ =.=”).

Thái hậu lại mang ánh mắt chờ mong cùng từ ái nhìn nàng.

Giáng Thiên Điệp vẫn vô cùng bình thản, nàng còn chẳng thèm để ý đến mấy cái ánh mắt khinh thường kia nữa. Dù sao cũng chỉ toàn một lũ ‘mắt chó xem người thấp’ mà thôi. Nàng ung dung thoát tục lướt ngòi bút trên mặt giấy, rất nhanh phất tay, một dòng chữ ‘Đệ nhất thiên hạ’ dần hiện ra.

Mọi người đều xúm lại xem cái phế vật này rốt cuộc viết được cái gì. Sau khi nhìn thấy rõ, cả đại điện đều kinh ngạc vô cùng.

“Không có khả năng, không có khả năng…….”

“Nàng làm sao có thể lợi hại như thế?”

“Này quả thực rất không bình thường.”

Không có một từ gì để diễn tả thư pháp của nàng, từng nét chữ rất có hồn, nhẹ nhàng như mây bay, ngỡ như dòng chữ sắp hóa thành rồng thiêng bay lên cao vút. Quả thực đúng như nàng đã viết- ‘Đệ nhất thiên hạ’. Nếu nàng mà là phế vật thì bọn họ sẽ là cái dạng gì đây?

“Lối chữ thảo!” Một vị đại thần lên tiếng kinh ngạc, vuốt râu thán phục.

“Thất tiểu thư quả thực là nhân tài, ta trước giờ chưa từng chứng kiến qua nét chữ nào đẹp đẽ có hồn đến thế này!”

Mấy vị quần thần lên tiếng thán phục không ngớt, cảnh giới này dù là Thái phó- người viết chữ đứng nhất Phong kinh cũng chưa chắc đã viết được lối chữ thảo, vậy mà một nữ tử lại làm được.

Nhìn dòng chữ ‘Đệ nhất thiên hạ’ kia, các nàng cảm giác được người viết nhưng một thiên tài đứng trên đỉnh núi, đó là độ cao mà các nàng vĩnh viễn không thể với tới. Một số nữ tử lộ ra sắc mặt có chút áy náy, yên lặng cúi đầu, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Mà có một số nữ tử thì lại mang vẻ mặt ghen ghét nhìn nàng.

Triệu Mãn Y kinh ngạc cùng khâm phục nhìn Giáng Thiên Điệp, nàng là thua tâm phục khẩu phục !

Ngược lại, Giáng Thiên Nhan tức giận , tay vò nát chiếc khăn lụa. Hừ ! Chắc chắn chỉ là do may mắn !

Giáng Thiên Lý trong lòng thầm kinh sợ, Giáng Thiên Điệp từ nhỏ văn chương cùng tài nghệ đều không biết, tuy rằng lúc đó cũng có dạy cho chút ít, nhưng cũng không biết một chút gì, thư pháp của nàng ta không có khả năng cao như thế. Chẳng lẽ nàng vẫn luôn che dấu, như vậy nàng ta là người thật thâm hiểm.

Giáng Thiên Điệp như nhìn thấu suy nghĩ của Giáng Thiên Lý, nàng hướng hắn cười nhẹ, đáy mắt mang theo tia khiêu khích cùng cảnh báo . Ở tại đây nàng cho hắn một cơ hội, sự sinh tồn của tể tướng gia, đều nhờ vào tể tướng hắn có thể nhìn thấu ánh mắt của nàng hay không !

Giáng Thiên Điệp ung dung trở về chỗ ngồi, bắt gặp mấy cái ánh mắt tự hào của Mộng Vũ và Đại tỷ, nàng bất đắc dĩ cười, nhìn hai người nàng không biết rốt cuộc người được tán dương là nàng hay các nàng nữa.

Thời gian lặng yên trôi qua cùng không khí vui vẻ ấm áp của ba người, một lúc sau đã có kết quả bình thẩm. Thái Phó đứng dậy lấy kết quả ra thông báo.

“Lần thi tài này, viết thư pháp có rất nhiều nhân tài xuất hiện. Liễu Nhu Tình cùng Triệu Mãn Y hai vị tiểu thư tài danh đã sớm lan xa, tất nhiên là tài hoa xuất chúng. Lần này ngoài ý muốn của lão phu còn có Giáng Thiên Điệp tiểu thư, nhìn thấy chữ của nàng, lão phu cũng theo không kịp. Lực bút hùng hậu, nét chữ tiêu sái, ý nghĩa của những chữ bên cạnh có khí thế hơn người. Lão phu có thể nhìn thấy tuyệt tác như vậy trước khi chết cũng được an ủi. Lần này ba hạng đầu theo thứ tự là Giáng Thiên Điệp, Liễu Nhu Tình cùng Triệu Mãn Y. Những vị trí khác, cung nữ sẽ đưa cho mọi người sau.”

Thái hậu tuyên bố vòng hai so thơ.

Vì thời gian không nhiều, nên sẽ chỉ có bốn người là Triệu Mãn Y, Liễu Nhu Tình, Giáng Thiên Nhan và nàng sẽ tiếp tục tham gia.

“Các vị nghĩ xem, đề tài nên là gì đây?” Thái hậu mỉm cười hỏi các quần thần trong đại điện.

Cả đại điện ngay lập tức vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Rất lâu cũng không có ai đưa ra đề nghị gì. Thái hậu cũng bèn nói:

“Nếu đã khó chọn lựa, vậy thì lấy hoa làm đề tài đi.”

Ba người lần lượt thể hiện tài thơ của mình, đều lấy đề tài là hoa. Thơ của các rất xuất chúng, được các đại thần khen ngợi hết lời.

Đến lượt Giáng Thiên Điệp, nàng điềm đạm đứng dậy, cất lên giọng nói trong veo:

“Bích hà sinh u tuyền,

Triêu nhật diễm thảo tiên.

Thu hoa mạo lục thuỷ,

Mật diệp la thanh yên.

Tú sắc phấn tuyệt thế,

Hinh hương thuỳ vị truyền?

Toạ khán phi sương mãn,

Điêu thử hồng phương niên.

Kết căn vị đắc sở,

Nguyện thác hoa trì biên.”

(Phù Dung- Lý Bạch)

Lời văn trong sách, chất thơ đậm đà tiêu diêu, bài thơ này so với thư pháp kia còn kinh tài tuyệt diễm gấp bội phần.

Cả đại điện lại được thêm một phen chấn động.

Một vị Hàn lâm học sĩ không nhịn được thốt lên

“Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì thế này, chẳng lẽ là thánh thơ hiển linh.”

Thái Phó cũng không nhịn được, đỏ bừng mặt, kích động nói:

“Cảnh giới này khiến ta cảm thấy xấu hổ hoàn toàn, hoàn toàn xứng đáng là thánh của thơ ca hiển linh a.”

Giáng Thiên Nhan mặt xanh mét, tại sao tự dưng con phế vật đó lại trở nên tài giỏi đến thế ? Nàng không phục quyết không phục ! Trong đầu Giáng Thiên Nhan nảy ra một ý nghĩ, nàng cười thâm hiểm rồi bước tới quỳ xuống trước đại điện:

“Thần nữ nghĩ rằng cuộc so tài này không được công bằng !”

Cả đại điện một lần nữa kinh ngạc liếc nhìn Giáng Thiên Nhan.

“Vô l—” Một vị đại thần đang định nói thì Hoàng thượng đã phất tay, sau đó từ tốn nói:

“Ngươi nói xem, không công bằng ở chõ nào ?”

Giáng Thiên Nhan thầm vui mừng, nói:

“Điệp nhi muội ấy thi cuối cùng nên đương nhiên thời gian suy nghĩ sẽ nhiều hơn !”

Cả đại điện lại bắt đầu xì xầm bàn tán:

“Giáng Thiên Nhan này thật không biết xấu hổ !”

“Tỷ muội vậy mà lại nhỏ nhen như thế !”

Hoàng thượng ho khan một tiếng, liếc nhìn Giáng Thiên Điệp:

“Thất nha đầu, ngươi xem nên giải quyết thế nào đây ?”

Giáng Thiên Điệp cười yếu ớt, điềm đạm nói:

“Nếu đã vậy, Nhị tỷ xin cứ ra một đề tài ngẫu nhiên, bài thơ kia coi như không tính.”

Một lời nàng nói ra, trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ, đó là ‘Thất tiểu thư hiểu biết lễ nghĩa, Nhị tiểu thư nhỏ mọn !’

Giáng Thiên Nhan ngốc ngếch vẫn không hay biết rằng hình tượng của bản thân đã bị hủy hoại, lại còn cao hứng nghĩ xem nên chọn đề tài gì cho thật khó ! (ngu -_-!)

“Chủ đề là… Tửu !” Giáng Thiên Nhan trong lòng thầm vui sướng, đối với một nữ tử thì rượu là thứ rất đỗi xa lạ, dù thơ có hay thế nào mà không có ý tưởng cũng bằng thừa, Giáng Thiên Điệp, mày thua chắc rồi !!

Giáng Thiên Nhan này cũng thật ác đi, các thi nhân cũng đa phần rất ít chọn rượu làm cái đề tài, vậy thì làm sao một cái nữ tử có thể làm được !

Mọi người đều dùng ánh mắt cảm thông nhìn Giáng Thiên Điệp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN